Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Anh Đã Đánh Mất Em Rồi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Anh Đã Đánh Mất Em Rồi
  3. Chương 16: Diệp Tử Minh

Chương 16: Diệp Tử Minh

"Không sao đâu, nếu như em muốn thứ gì thì anh cũng sẽ cho em y hệt như vậy, em phải mau chóng bình phục lại rồi anh sẽ dẫn em đi tham gia đấu giá trang sức." Mộ Khanh cười rất dịu dàng: "Không chỉ vậy, đợi khi nào em bình phục, anh sẽ đưa hết tiền của anh cho em quản lý có được không?"

"Anh Khanh.."

"Nếu như chúng ta kết hôn, thì chúng ta sẽ là vợ chồng, việc quản lý tài sản của nhau cũng rất hợp tình hợp lý mà."

Trong lòng Tần San cảm thấy ngọt ngào như được rót mật ong vào vậy, cô nói: "Lam hải chi tinh đó bao nhiêu tiền vậy?"

"Không đắt đâu, khoảng 2 tỷ thôi."

Hai tỷ sao?

Tần San hít một hơi thật sâu, nghiến răng nói: "Đắt quá vậy, thật là quá đáng quá đi!"

Hiển nhiên là Tần San đã coi tiền của Mộ Khanh là tiền của mình rồi.

"Không sao đâu, em nghỉ sớm đi, ngày mai anh sẽ đến nữa."

"Vâng.." Tần San cảm thấy không nỡ "Anh Khanh đi đường cẩn thận nhé.."

Sau khi Mộ Khanh rời khỏi, Tần San bảo y tá gọt táo cho mình, sắc mặt của cô y tá tái nhợt, không dám tới gần cô, Tần San lập tức tức giận: "Cô không muốn làm nữa sao hả? Mau cút qua đây!"

"Vâng, thưa Tần tiểu thư."

Sau khi Tần San uống thuốc rồi ngủ thiếp đi, cô mơ hồ nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện.

"Cô ta thật sự coi mình là vợ của chủ tịch à? Nếu như không phải bởi vì chủ tịch đối xử tốt với cô ta, cô ta sớm đã không còn giá trị gì nữa rồi."

"Thì đó, cô ta chỉ là một đứa bị thần kinh thôi, cũng không biết là chủ tịch yêu gì ở cô ta."

"Thôi đừng có nói nữa, im lặng hết đi, bị chủ tịch nghe thấy thì chết.."

Tần San suy nghĩ trong lúc mơ màng, người bị thần kinh mà họ đang nói đến rốt cuộc là ai?

* * *

Sau khi rời khỏi phòng bệnh quay trở về xe, nụ cười trên khuôn mặt của Mộ Khanh từ từ biến mất, trợ lý Điền bước lên trước báo cáo công việc của mình, tranh thủ thời gian hết mức có thể, những phán đoán và câu trả lời của Mộ Khanh vô cùng chính xác và súc tích, khiến trợ lý Điền phải trầm trồ bội phục không thôi.

Sau khi mọi chuyện đã được giải quyết xong, Mộ Khanh ngước lên hỏi: "Đã điều tra ra được gì chưa?"

Trợ lý Điền lắc đầu: "Chuyện đã xảy ra quá lâu rồi, vả lại còn có người cố ý che giấu tin tức này, chúng tôi không điều tra ra được gì cả."

Bây giờ những điểm mấu chốt nhất đã bị xóa mất rồi, thứ nhất là không thể tra ra được người đã hiến thận cho Mộ Sở Minh, ngay cả hồ sơ xét nghiệm lúc đó cũng biến mất rồi; thứ hai là không thể tìm thấy người đã thực hiện ca phẫu thuật cho Nhiếp tiểu thư; thứ ba là không thể tìm ra được lý do tại sao Mộ phu nhân lại hợp tác với loại người như Tần San.

"Tiên sinh.."

"Có chuyện gì?"

Trợ lý Điền do dự một hồi lâu, nhưng vẫn thẳng thắn nói ra: "Mặc dù những thứ này tôi vẫn chưa tra ra được, nhưng mà chúng tôi đã tìm thấy Diệp Tử Minh rồi."

Mộ Khanh đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ở đâu?"

Diệp Tử Minh là người cuối cùng nhìn thấy Nhiếp Hoan ngoại trừ trợ lý Điền.

"Ở bệnh viện Viễn Sơn."

"Bệnh viện Viễn Sơn sao?" Mộ Khanh sững sờ "Là căn bệnh viện mà tôi biết đó à?"

"Đúng vậy."

"Diệp Tử Minh bị người nhà họ Diệp đưa vào trong đó, lúc bị đưa vào thì đầu óc của anh ta đã không còn được tỉnh táo rồi, bây giờ thì lúc tốt lúc xấu, ngài có muốn đi gặp anh ta không?"

Mộ Khanh im lặng một hồi rồi gật đầu nói: "Đi.". Cập‎ nhậ?‎ ???yện‎ nhanh‎ ?ại‎ ==‎ Т???Т??y?n.?n‎ ‎ ==

"Được rồi, để tôi sắp xếp cho ngài."

* * *

Ngày hôm sau, Mộ Khanh mặc một bộ vest màu xám nhạt đến bệnh viện Viễn Sơn, chẳng mấy chốc anh đã được bác sĩ cho phép và gặp được Diệp Tử Minh với khuôn mặt thẫn thờ.

Anh ta đang mặc một chiếc áo của bệnh nhân đặc biệt, tứ chi của anh ta đều không thể hoạt động một cách tự do được, giống như một xác ướp khô héo đang chờ chết vậy.

Diệp Tử Minh nghiêng đầu nhìn Mộ Khanh, trên mặt anh ta không hề có một chút cảm xúc dao động nào, anh ta cười toe toét: "Anh sẽ hối hận thôi, anh và tôi đều như nhau.. đều sẽ hối hận thôi.. Hahahaha.."

Đồng tử Mộ Khanh hơi co lại, những câu này là lời anh ta nói trong cuộc gọi cuối cùng mà Diệp Tử Minh đã gọi cho anh.

Bác sĩ chữa trị của anh ta nói: "Mộ tiên sinh, tình trạng của bệnh nhân lúc tốt lúc xấu, còn có mức độ hung hăng nhất định, ngài hãy cẩn thận."

Mộ Khanh gật đầu, đi tới trước mặt Diệp Tử Minh, thấp giọng nói: "Cậu có muốn báo thù cho em gái cậu không? Tôi giao Tần San cho cậu, cậu thấy sao?"

Đôi mắt tê dại và cứng đờ của Diệp Tử Minh khẽ run lên, anh ta chậm rãi ngước mắt lên nhìn Mộ Khanh, khó khăn nói: "Thật.. Thật sao.."

"Thật." Mộ Khanh gật đầu: "Chỉ cần cậu nói cho tôi biết, năm năm trước rốt cuộc cậu và Nhiếp Hoan đã đến đâu để làm phẫu thuật? Con tôi rốt cuộc bị gì mà mất.."

Nếu như không phải là vì đứa con của anh, Mộ Khanh sẽ không nổi điên lên đối phó với Diệp Tử Minh và nhà họ Diệp, cũng sẽ không nghi ngờ là Nhiếp Hoan không yêu anh, càng không bỏ lỡ cô ấy nhiều năm như vậy..

"Đứa con, đứa con.." Diệp Tử Minh lẩm bẩm, sững sờ nói: "Nhiếp Hoan.. Em đừng khóc.. Nhiếp Hoan.. Anh đau lòng lắm.. Nhiếp Hoan.."

"Nhiếp Hoan, anh xin lỗi, Nhiếp Hoan.."

"Nhiếp Hoan, anh nên bảo vệ cho em thật tốt mới phải.. Nhiếp Hoan.."

Đầu Mộ Khanh đau như bị kim châm, con tim anh như bị một tảng đá đè lên, đè đến mức khiến anh không thở nổi.

Nhiếp Hoan của anh ấy đã khóc rồi!

Lúc cô ấy cần anh nhất anh lại không thể ở bên cạnh cô ấy, anh lại còn biết được chuyện này từ miệng của người khác nữa chứ.

Đôi mắt của Mộ Khanh đỏ bừng, anh túm lấy Diệp Tử Minh lắc điên cuồng: "Năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Cậu nói đi, Diệp Tử Minh!"

Bác sĩ ở bên cạnh sợ chết khiếp, vội vàng bước lên cản Mộ Khanh.

Cái gì vậy, Diệp Tử Minh và Mộ Khanh, rốt cuộc ai mới là người bị bệnh tâm thần vậy?

Mộ Khanh đấm lên mặt Diệp Tử Minh một cái, giật lấy thuốc từ khay của y tá rồi đổ vào miệng Diệp Tử Minh khiến anh ta bị sặc và toàn thân co giật, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Mộ Khanh thì lại rất điên cuồng.

Mộ Khanh hiểu được ý nghĩ sâu xa của anh ta.

* * * "Đáng đời lắm Mộ Khanh!"

* * * "Mộ Khanh anh đáng đời lắm!"

* * * "Chúng ta đều là người có tội cả!"

Mãi cho đến lúc Diệp Tử Minh sắp tắt thở Mộ Khanh mới chịu buông tay ra, anh ta đứng dậy từ từ chỉnh trang lại quần áo nói: "Giúp cậu ta làm thủ tục chuyển viện đi."

"Chuyện này.." Bác sĩ chữa trị của anh ta cảm thấy khó xử, Mộ Khanh lại nói tiếp: "Gia đình của anh ta đã đồng ý rồi."

"Vậy thì được."

Diệp Tử Minh thuận lợi chuyển đến Nam Sâm, anh ta chỉ cách Tần San có đúng một bức tường, Mộ Khanh kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng thấy Diệp Tử Minh tỉnh lại.

Anh ta nhẹ nhàng nói: "Cởi trói cho anh ta đi."

Mộ Khanh gật đầu, trợ lý Điền lập tức bước lên cởi áo bệnh nhân của Diệp Tử Minh ra sau đó tìm một bộ đồ vest cho anh ta, cho anh ta một chút thể diện.

Diệp Tử Minh tự mình mặc đồ đàng hoàng, nhẹ giọng nói: "Bất luận là 5 năm trước hay là nửa năm trước, Nhiếp Hoan đều thật sự bị bắt cóc. Người bắt cóc cô ấy 5 năm trước là ai thì tôi không biết, bởi vì lúc tôi gặp Nhiếp Hoan thì cô ấy đã ngất xỉu bên đường rồi, trên người cô ấy còn có vết thương, sắc mặt tái nhợt và hơi thở rất yếu ớt. Tôi đưa cô ấy đến phòng khám tư nhân của nhà họ Diệp, bác sĩ đã kiểm tra toàn diện cho cô ấy sau đó nói là đứa bé và thận trái của cô ấy đã mất rồi."

Diệp Tử Minh kéo cà vạt, ánh mắt rũ xuống, vết thâm dưới đôi mắt suýt chút nữa nuốt chửng anh ta, nhưng giọng nói của anh ta lại rất bình tĩnh, giống như tiếng thì thầm cuối cùng của một tù nhân sắp bị kết án tử hình vậy.

"Tôi hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì, cô ấy không nói, cô ấy cứ khóc.. cứ khóc suốt.."

"Nước mắt của cô ấy cứ như là không có điểm dừng vậy.."

"Người con gái luôn sống hoạt bát và lúc nào cũng mỉm cười đó có lẽ đã chết đi vào thời điểm đó rồi.. Cô ấy cầu xin tôi đừng nói với cậu về chuyện của cô ấy, còn cầu xin tôi diễn một vở kịch cùng cô ấy. Tôi biết là tôi nên nói sự thật với cậu, như vậy mới có thể cứu rỗi được cô ấy, nhưng tôi đã không làm điều đó, tôi đã đồng ý với yêu cầu của cô ấy, tôi đã ích kỷ muốn thay thế vị trí của cậu, muốn ở bên cạnh cô ấy."

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5715 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5247 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4986 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4563 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4485 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4411 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter