Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Thiên Hạ Hoan Ca

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Thiên Hạ Hoan Ca
  3. Chương : 14

Chương : 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nhị sư huynh...... Huynh ở đâu?” Bảo Thù vô cùng hoảng sợ, xảy ra  chuyện gì? Người nào nói cho nàng biết xảy ra chuyện gì!

Lệ Quỷ tuy là thần khí, nhưng đối với yêu tinh thì không có chút tác dụng nào. Nàng chỉ nghe một tiếng chuông quỷ dị, thấy Dạ Vi cùng quỷ tướng thần sắc chợt biến, sau đó cánh tay đột nhiên bị đau, sau đó thì bị Quỷ cô nương kéo xuống sông.

Đến khi Bảo Thù bò từ dưới sông lên thì trên bờ đã không thấy Dạ Vi đâu.

Trên người lụa mỏng ướt đẫm, búi tóc xốc xếch còn dính vài cọng cỏ và nước, nàng chật vật đi ở trên đường, run rẩy vì gió lạnh. Trên đường, chúng quỷ vẫn náo nhiệt phi phàm như cũ, giống như mới vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Nàng chung quanh hỏi thăm tung tích Dạ Vi nhưng không ai để ý nàng.

Bảo Thù hết lo lại sợ, chỉ có thể đứng ở bên bờ không biết  đi đâu, cuối cùng rũ đầu xuống, nghe tiếng bụng kêu lên ọt ạch.

Bên tai đột nhiên có tiếng chuông gió vang lên, rồi dừng lại trước mặt nàng.”Nhị sư huynh!” Nàng mừng rỡ như điên ngẩng đầu lên. Đáng tiếc, không có Nhị sư huynh, đó là một chiếc xe ngựa.

Không! Đó không phải là ngựa, mà là một con thú một sừng toàn thân lông trắng như tuyết thế gian hiếm có!

Sau lưng nó, kéo theo một xa liễn loan dư (*) tinh xảo, trang trí bằng linh lung phỉ thúy, lưu ty mã não, hoàn bội leng keng. Xuyên qua màn che bằng lụa mỏng trong suốt, loáng thoáng có thể thấy một nam tử tóc trắng, mặc trường bào màu trắng, dung mạo khuynh thành.

Bảo Thù ngạc nhiên nhìn hắn, không thể động đậy.

Hai cô gái mặc áo trắng vén lụa mỏng lên, nam tử tóc trắng ngồi ngay ngắn trên loan dư, từ trên cao quan sát nàng, một hồi lâu sau, cau mày nói: “Nha đầu, tại sao ngươi lại ở đây?”

Bảo Thù đầu lưỡi thắt:“Ta... Ta...... Nhị sư huynh...... Không thấy.” Nàng nguyên tưởng rằng, bốn vị sư huynh của nàng đã là cực phẩm trong cực phẩm trong lục giới, không nghĩ tới, trên đời lại có nam tử phong tư thần tú như thế này! Càng nhìn càng thấy mắt ngọc mày ngài, mỹ đến mức khiến người ta không thể dời mắt!

Tóc trắng nam tử cúi người hỏi: “Ngươi muốn đi đâu, ta tiễn ngươi một đoạn đường cũng tốt.” Sau đó, khẽ giơ tay, hai cô gái áo trắng đã đem Bảo Thù đặt lên  loan dư.

“Ta muốn đi Yêu thành......” Bảo Thù ngồi yên ở bên người hắn, đôi mắt nàng cơ hồ dính ở trên mặt hắn.

“A, vừa đúng, chúng ta thuận đường.” Hắn có chút không yên lòng.

Bảo Thù bấm tay vào đùi mình, ở trong lòng không ngừng mặc niệm chú ngữ, sắc tức là không, không tức là sắc, đó chỉ là cái túi da, chỉ thế thôi chỉ thế thôi. Nàng đã có Nhị sư huynh rồi! Nàng đã có Nhị sư huynh rồi! Trời ạ, không được, máu mũi sắp phun ra rồi!!

“Ngươi ở Lang Hoa Sơn, sống tốt không?” Hắn nhàn nhạt mở miệng.

Bảo Thù “Ừ“ một tiếng, tiếp theo có chút buồn bực nói: “Làm sao ngươi biết ta là lang Hoa đệ tử?”

Tóc trắng nam tử khẽ mỉm cười: “Sống đến ta đây đem số tuổi, trừ âm mưu quỷ kế trong bụng phu nhân ta ra thì có gì là ta không biết? Ha ha, ta không chỉ có biết ngươi là Lang Hoa đệ tử, còn biết ngươi tên là Bảo Thù, là Tiểu Li Diên môn hạ ngũ đệ tử.”

Tiểu  ..... Tiểu Li Diên?! Bảo Thù bối rối.

Ngũ giới chúng sinh không giống với người phàm, cũng sẽ chết, chẳng qua là sống tuổi tương đối lớn mà thôi. Thượng thần tuổi thọ một loại là hơn sáu ngàn tuổi, sư phụ bây giờ cũng khoảng hơn ba ngàn tuổi, theo nhân gian toán pháp, coi như là trung niên, nhưng bộ dáng thì có vẻ là người trẻ tuổi.

Mà trước mắt vị này tuyệt sắc giai nhân, thấy thế nào, so với tuổi của sư phụ có vẻ không cao hơn......

Tóc trắng nam tử như biết suy nghĩ của nàng nhưng cũng không giải thích: “Ngươi có đói bụng không, chúng ta đã vào Yêu thành, tìm người, cũng không gấp, trước đi ăn đã được không?”

Bảo Thù ngu ngơ gật đầu.

Đặt chân vào khách điếm Vãng Sinh cực kỳ xa hoa. Bao lầu hai nhã gian tốt nhất, điểm rượu trà bánh ngon nhất, bày đầy một bàn tròn. Mấy nữ tỳ đem một bộ đồ ăn ngân quang lóng lánh đặt trước mặt hắn, chia thức ăn đặt vào bát nhỏ trước mặt.

Hắn ngọc thủ nhẹ nâng ngọc trứ (**), mỗi món ăn một chút, bất quá ưu nhã phẩm thượng như vậy một ngụm nhỏ cũng quá là mỹ rồi. Bảo Thù nhìn chằm chằm hắn, chậm chạp không dám hạ đũa.

“Ngươi vì sao chỉ nhìn mà không ăn?”

“Công...... Công......” Bảo Thù đầu lưỡi lại thắt lại một chữ “Tử“ sống chết không xuất khẩu được.

“Ta tên là Lưu Dục, ngươi kêu ta một tiếng bá phụ cho được, công công? Còn không biết con ta có hay không chứ ta thì không có phúc phận này.” Hắn nhận lấy khăn tay được nữ tỳ dâng lên lau qua môi, lông mày đột nhiên cau lại nói, “Hình như không ổn lắm, Tiểu Li Diên kêu ta một tiếng sư thúc tổ, ngươi kêu ta là bá phụ, chẳng phải là so với cao hơn hắn? Nếu không muốn đi quá giới hạn, gọi ta tổ sư là được.”

Tổ...... Tổ sư?? Trong tay chiếc đũa lạch cạch rơi xuống đất, Bảo Thù “Bá”  đứng nghiêm đứng ngay ngắn, không thể tin nhìn Lưu Dục.

“Nam nhân chết tiệt! Nàng gọi ngươi là tổ sư thế thì lão nương không phải so ngươi thấp một bối phận! Tuyệt đối không được!”

Sương phòng sơn son hồng môn bị một người một cước đá văng, một cô gái áo xám đứng chống nạnh ở ngoài cửa, tay cầm đoản tiên (***), tức giận  nhìn chằm chằm bọn họ. Bảo Thù vừa nhìn, kia không phải là Quỷ cô nương sao!

“Quỷ cô nương, ngươi không có chết a!” Bảo Thù kích động xông lên trước nắm tay của nàng.

“Đương nhiên rồi, mới vừa rồi tình huống nguy cấp, ta còn tưởng rằng ngươi là tiểu quỷ, sợ ngươi không chịu nổi liền dẫn ngươi vào nước, nào biết sẽ bị quỷ nước cuốn lấy, đánh nửa ngày, bò lên thì không thấy ngươi đâu cả.” Quỷ cô nương vừa nhìn thấy Bảo Thù, hì hì cười, véo má nàng.

Bảo Thù cũng véo má nàng, trong lòng là cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Quỷ cô nương cặp mắt chợt biến thành hoa đào trạng, nước miếng ào ào  chảy: “Nha đầu, mới vừa rồi tiểu mỹ nhân đi cùng ngươi đâu?”

Bảo Thù ngẩn người, tự định giá nàng trong miệng tiểu mỹ nhân là ai? Sau lưng Lưu Dục sắc mặt trở nên khó coi, nặng nề ho khan một tiếng, đứng dậy chắp tay nói: “Phu nhân, ngươi rốt cục chịu ra ngoài gặp vi phu.”

Bảo Thù một ngày này bị kinh sợ xem ra cũng quá ít rồi, một câu “Phu nhân” này thêm vào  cũng không coi là nhiều, tuyệt không coi là nhiều.… Nàng không thể tin nhìn Quỷ cô nương đang nhíu mi nhướn mày, lại càng không thể tin nhìn Lưu Dục một chút......

“Hắc! Ngươi còn biết ra ngoài tìm ta sao? Lão nương không ở trước mắt ngươi, ngươi không phải rất tiêu dao sung sướng sao!”

“Phu nhân, nàng này nói chuyện này, vi phu khi nào thì chưa từng đi tìm nàng? Nếu nói là tiêu dao sung sướng, phải nói ngược mới đúng  .....”

Quỷ cô nương xắn một tay áo, một chân đạp ở trên cái ghế, dùng sức vỗ bàn một cái ““Nam nhân chết tiệt, ngươi còn dám mạnh miệng! Lão nương chính là nhìn ngươi không vừa mắt, nhìn thấy ngươi liền ghét, nha đầu ngươi nói, nam nhân chết tiệt này chính là chuyên gia chọc người ghét!”

“Ách? A!” Bảo Thù khóe miệng co quắp, nhân vật cao cao tại thượng như thế,  chọc cho người ghét chỗ nào a?

Lưu Dục thở ra, chắp tay thở dài, cười nói: “Là vì phu  đáng ghét, vi phu không nên không xin phép phu nhân, tự tiện cùng Mẫu Đan tiên tử nói chuyện, chọc phu nhân giận dữ, lại rời nhà trốn đi, phu nhân, ngài thật là cực khổ......”

“Ngươi cho ta thành thật mà nói, là kia Bạch Mẫu Đơn xinh đẹp, còn là lão nương xinh đẹp!”

“Mẫu Đan tiên tử đang vì phu trong lòng, tuyệt đối không thể cùng phu nhân đánh đồng.”

“Thế Thược Dược tiên tử thì sao?”

“Tự nhiên là cũng như vậy......”

“Còn Nguyệt Quế tiên tử?”

“......”

Hai tỳ nữ đứng ở một bên, trên mặt đều là gợn sóng không sợ hãi, vừa nhìn liền biết đã sớm tập mãi thành quen. Bảo Thù đạo hạnh còn thấp, trên người nổi da gà không ngừng được, từng tầng từng tầng một rơi xuống.

Bất quá, cảnh tượng buồn nôn này rất nhanh liền bị tiếng ồn ở lầu dưới cắt đứt.

Người gây chuyện là một vị hoa phục công tử, cũng là người mà yêu quái trong thành người người tránh không kịp, tiểu thế tử —— Minh Tỳ.

Vểnh tai nghe nửa ngày, Bảo Thù rốt cuộc hiểu ra. Trọng điểm tranh chấp là vị tiểu thế tử này muốn bao nhã gian tốt nhất trong khách điếm để chiêu đãi khách quý nhưng không khéo rằng đó chính là gian phòng của bọn họ.

“Ta ra gấp năm lần giá tiền!” Minh Tỳ chỉ cao khí dương.

Chưởng quỹ mặt bất đắc dĩ: “Thế tử điện hạ, đây không phải là vấn đề tiền, Vãng Sinh khách điếm của tiểu nhân mở cửa làmăn......”

“Gấp mười lần!”

Quỷ cô nương gắt một cái: “Hôm nay bọn tiểu bối này thật không có nuôi dạy, cha mẹ người dạy đích! Thật là mất mặt!”

Lưu Dục đỡ trán, thở dài nói: “Phu nhân, so với hài nhi chúng ta, nàng cho rằng như thế nào?”

Quỷ cô nương vỗ vỗ ngực, cười to ba tiếng: “Con trai chúng ta là bảo bối, dĩ nhiên là đỉnh của đỉnh. Nam nhân chết tiệt, ngươi nói bầu trời này dưới đất, ai còn có thể so sánh chúng ta còn có tiền hơn? Hắc, nhưng là chúng ta bảo bối, không có chút thói quen nào như đám con cái nhà giàu, cỡ nào chất phác lương thiện, cao cỡ nào thuần khiết, cỡ nào......”

Nàng lời còn chưa nói hết, lầu dưới lại vang lên một thanh âm đại tài hơn nữa.

“U, mở cửa làm ăn, đúng là vạn gia trăm bạc (4), gấp mười lần nếu không đủ, bổn đại gia ra gấp trăm lần!”

“Sư đệ, ngươi đừng theo Minh Tỳ hồ nháo, chưởng quỹ, cho chúng ta một gian nhã gian là được.”

“Thật là xin lỗi, hôm nay lầu hai tất cả nhã gian đều bị một vị khách quan bao xuống rồi, không dối gạt chư vị nói a, vị kia khách quan, xuất thủ rất rộng rãi......”

“Bổn đại gia không tin, Nhị sư huynh, huynh nói xem trên trời dưới đất này có ai còn có thể so sánh nhà ta có tiền? Hừ! Tôn tử trên lầu nghe gia nói cho cẩn thận, gia ra một vạn kim, đem nhã gian mua lại! Thức thời thì cút nhanh cho gia!”

Lưu Dục mắt điếc tai ngơ, vẫn vuốt ve chén trà nhỏ trong tay, chỉ cười không nói.

Nụ cười của Quỷ cô nương trong nháy mắt cứng đờ, trán gân xanh nhảy liên tục, Bảo Thù thì hoan thiên hỉ địa mở cửa chạy ra.

Chú Thích:

(1) xa liễn loan dư: xe ngựa của vua được bao quanh bằng lụa trong

(2) ngọc thứ: tay áo =,.=~ (đoạn “ngọc”.. “ngọc “.. này là bợn Tiêu Bảo Thù đang cố gắng miêu tả vẻ đẹp của tổ sư đại nhân  )

(3) đoản tiên: roi ngắn

(4) vạn gia trăm bạc: giàu?

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5715 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5247 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4986 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4563 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4485 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4411 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter