Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ai Đó Cứu Tui Với

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ai Đó Cứu Tui Với
  3. Chương 57: Chiếc Hộp Của Người Mù

Chương 57: Chiếc Hộp Của Người Mù

Man Di bảo rằng ký ức của y đang dần khôi phục trong quá trình dung hợp, nhưng cụ thể bao nhiêu thì lại không nói rõ.

Có điều thông qua thái độ và hành vi của y thì tôi đoán nó hẳn nằm ở mức đủ nhiều để biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn chưa đù trọn vẹn để y trở mặt.

Ừ, là trở mặt.

Ở ngoài kia y mới gặp tôi lần đầu đã bám lấy quấn quýt, đương nhiên bên trong phải có trá. Hơn nữa tôi cũng không cho rằng y đem tôi xuống Địa Ngục chỉ để đi tìm cái ông chồng cũ đã chết từ đời nào đấy.

Tôi đoán hẳn là tôi lúc ở ngoài kia phải có gì đó đủ đáng giá để Man Di chú ý tới, muốn tìm cách lợi dụng, nên y mới kiên nhẫn tốn thời gian vào những chuyện ngớ ngẩn này.

Sau khi y nhớ lại mọi thứ, rất có khả năng sẽ cảm thấy quan hệ hiện tại giữa tôi và y vô cùng gượng gạo. Có lẽ sẽ vương vấn tình cũ, nhưng không còn là một Man Di đơn thuần tuyệt đối nữa.

Ngay cả lời hứa sẽ để tôi sống bình yên trong lãnh địa nói không chừng cũng tan thành cát bụi nốt.

Nhưng cũng có khả năng y sẽ thật sự giữ đúng lời hứa của mình, vẫn một lòng dành sự yêu thương cho tôi như cũ.

Về mặt lý trí, tôi nên đi theo Lương Ân. Chí ít hắn là người chính đạo, Mộng Kính còn bảo tôi là tình kiếp của hắn, hẳn sẽ không đến nỗi hãm hại tôi. Dẫu sao tôi chết thì kiếp nạn của hắn lại dang dở, chẳng ích lợi gì cả.

Chẳng qua nghĩ tới khả năng Man Di thực sự vô hại, hành vi tôi rời bỏ y như vậy thật sự quá sức tổn thương. Cổ Ma bảo những gì diễn ra trong ảo cảnh đều là quá khứ Man Di đã trải qua, cho nên tôi không cần thương tiếc cũng chẳng cần cảm thấy tội lỗi. Nhưng biết được cuộc đời y ngoài kia thê thảm đến vậy, sao tôi dửng dưng được chứ?

Tôi không tự luyến tới mức nghĩ rằng mình là ánh sáng cứu rỗi Man Di, nhưng tôi biết có lẽ trên đời này người đối xử tốt với y không nhiều lắm, và tôi là một trong số những người hiếm hoi đó.

Vì thế dù rõ đây là một ván cược không khôn ngoan, tôi vẫn nguyện ý chấp nhận. Bởi vì cho dù có thứ gì xảy ra cũng không quan trọng bằng việc làm tổn thương tới y bằng hành vi "phản bội" như vậy.

Bóng tối của người mù khác với bóng tối của người sáng mắt. Đối với tôi tất cả đều hoá thành hư vô trống rỗng, không còn tồn tại gì nữa cả.

Dù trăm năm ngoài kia tôi vốn là người mù thì tôi cũng sớm quên, bây giờ phải học thích nghi lại từ đầu. Ngay cả chuyện đơn giản như di chuyển qua lại mà không đụng vào đồ vật trong phòng cũng trở thành thử thách lớn.

Lần đầu tiên phát hiện tôi té ngã, Man Di quýnh quáng vứt hết đồ đạc đi, mặc tôi nói gì cũng kiên quyết không nghe.

Trong lòng y tôi không bao giờ có lỗi, nếu tôi có té ngã thì cũng do chúng nằm ngay trên lối đi ngáng đường.

Nhưng y chỉ có thể dời đồ đạc, lại không thể dời tường được, trừ phi y muốn phá nát luôn cả toà cung điện này.

Cuối cùng Man Di vẫn không chịu nổi, ôm tôi khóc thút thít: "Hay là để ta đi tìm Lương Ân đòi lại Mộng Kính cho ngươi đi."

Rõ ràng tôi mới là người chịu đau, mà sao y khóc còn dữ hơn tôi. Cũng có phải thương tích lớn lao gì đâu.

"Lương Ân đã rời đi từ lâu, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ ta ở đây để chạy đi kiếm hắn?" Tôi thở dài xoa đầu y.

Cái đỉnh đầu trong tay tôi hơi run lên. Trực giác nhạy bén cùng kinh nghiệm bao năm báo cho tôi tên ngốc này lại làm chuyện trái lương tâm gì đây.

"Hắn đi rồi, đúng không?" Tôi đen mặt hỏi lại.

"Thật ra..." Man Di ấp úng.

Tôi bực bội đẩy y ra, đứng lên bước về giường. Chẳng qua chân còn hơi đau nên phải đi tập tễnh, chắc trông buồn cười lắm.

Eo tôi bị người túm lấy, Man Di vội vàng giải thích: "Ta... ta không có nhốt hắn lại! Là hắn không chịu đi đấy chứ!"

"Không chịu đi?" Tôi nhíu mày, "Ngươi đã truyền lời ta lại với hắn chưa?"

"Đã truyền đầy đủ, ta còn rất tích cực đuổi hắn đi cơ." Nói về chuyện này thì Man Di ấm ức vô cùng, so với bất kỳ ai thì y càng mong muốn Lương Ân cút đi càng xa càng tốt.

Tôi thở dài, đoán rằng Lương Ân hẳn vẫn chưa bỏ cuộc chuyện của mình.

Muốn mắng hắn là đồ cố chấp, nhưng chính bản thân tôi cũng cố chấp đấy thôi.

"Xin lỗi, ta hiểu nhầm ngươi." Tôi thành khẩn nhận lỗi với Man Di.

Có lẽ do ảnh hưởng lúc trước, tôi luôn cho rằng Man Di chỉ một lòng muốn giết Lương Ân.

"Không phải lỗi của Huyên mà." Man Di vuốt ve gò má của tôi, "Chỉ còn vài ngày nữa dung hợp sẽ hoàn tất, ta có thể biến ảo cảnh này thành bất kỳ bộ dáng nào ngươi mong muốn. Có nơi nào Huyên muốn đi không?"

Ý nghĩ đầu tiên của tôi đương nhiên là Thanh Sơn phái. Dẫu sao tôi cũng xem nơi ấy như nhà của mình. Nhưng tôi chợt nhớ tới lời của sư phụ căn dặn trước khi mình xuống núi, dẫu mấy lời đó đều giả tưởng do ảo cảnh tạo ra thì sức ảnh hưởng vẫn có phần nào.

Đã trốn chui trốn nhủi trong ảo cảnh rồi còn muốn trốn tiếp trong Thanh Sơn phái, thế thì chẳng bằng tôi đào luôn cái mộ trên đỉnh Huyền phong nằm xuống đánh một giấc cho xong.

Ý nghĩ kế tiếp của tôi là rừng U Minh. Nếu khi trước không bị Lương Ân quấy rối, tôi với Man Di vẫn đang sống vô cùng tốt đẹp tại thôn U Minh rồi.

Có điều khi ấy tôi không biết Man Di đã thức tỉnh huyết mạch Cổ Ma, thật lòng thật dạ chỉ muốn sống như một cặp đôi bình thường. Bây giờ biết rõ cả hai đều là tu sĩ, lại cứ làm bộ làm tịch sống như vậy chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi.

Kỳ thực tôi thích vẽ trận pháp hơn là thêu thùa và nấu cơm. Tôi cũng chẳng thích bùn đất hay phân dính lên áo mình. Lại càng không thích giặt đồ bằng tay, thích dùng thuật pháp để giữ bản thân luôn sạch sẽ.

Biên giới phía Tây đương nhiên không được, nơi này có quá nhiều kỷ niệm u buồn.

Tôi chợt ngẩng người nhớ ra đây dù sao cũng chỉ là ảo cảnh. Có đi đâu cũng thế thôi, không quan trọng.

Lòng tôi bỗng dưng lại không vui vẻ nổi nữa.

"Huyên?" Tiếng thì thầm của Man Di kéo tôi về lại thực tại.

Y như con chó nhỏ cố gắng hít ngửi hương vị cơ thể của tôi, dùng mọi cách để tôi biết y đang ở bên cạnh mình.

"Để ta suy nghĩ thêm đã." Tôi khổ sở đáp.

Ngay cả trong một thế giới giả tạo hoàn toàn tuân theo ý muốn bản thân, tôi vẫn không biết chính mình muốn gì, nên làm gì nữa.

Giá mà tôi đừng biết chân tướng, vẫn cứ sống trong u mê còn hơn. Biết mọi vui sướng đau khổ, mọi xinh đẹp xấu xí trên đời đều là giả, tôi có làm chi cũng chẳng mang ý nghĩa gì, cuộc đời liền hoá vô nghĩa.

"Thôi, đi đâu cũng được." Tôi sờ đầu y, cố gượng cười, "Ngươi chọn đi."

Man Di im lặng, không nói tiếng nào.

Tôi nhận ra dường như mình có hơi buồn bực, thái độ này trong mắt y hẳn rất kỳ quái. Dẫu sao chính tôi là người khăng khăng muốn ở lại, bây giờ lại õng ẹo cái này không muốn cái kia không vui, thế thì chẳng khác gì kiếm chuyện.

Là tôi tự lựa chọn trốn tránh, để rồi lại cảm thấy chán ngán khi bị bó buộc bên trong chiếc mai rùa của mình.

Một giọt nước lạnh ngắt rơi xuống gương mặt tôi.

Giọng nói của Man Di càng lúc càng nghẹn ngào: "Nếu Huyên không vui thì Huyên có thể nói rằng ngươi không vui mà? Tại sao phải im lặng?"

"Ta..." Tôi á khẩu, "Ngươi hiểu nhầm rồi, ta đâu có lý do gì để buồn..."

"Đâu phải thứ gì cũng cần lý do, giống như ta thích Huyên đâu cần lý do." Nước mắt của y rơi xuống mặt tôi ngày càng nhiều, "Ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác. Mọi hành động của ngươi đều phải có ý nghĩa nào đó. Bây giờ ngay cả cảm xúc ngươi cũng muốn ép nó phải vào khuôn phép. Đâu cần phải như vậy chứ!"

Bởi vì như thế sẽ khiến mọi thứ dễ dàng hơn. Một cuộc sống có quy tắc quy củ, lường trước được bản thân sẽ trải qua những gì, sẽ cảm thấy thế nào.

Người mù nhốt bên trong một chiếc hộp kín, tuy bị hạn chế tự do nhưng lại có thể đảm bảo nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay. Thả ra bên ngoài không còn trói buộc bởi bốn vách tường nữa, trái lại cũng không thể biết xung quanh có nguy hiểm gì.

Xiềng xích đi với sự ổn định, nhưng tôi lại sợ hãi nó. Cứ như thể kiếp trước tôi đã bị giam giữ quá lâu, lâu đến mức tôi chỉ mong chờ có ai đó cứu mình khỏi chiếc hộp này, hoặc ai đó làm ơn giết tôi đi.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5678 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5221 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4960 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4541 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4467 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4364 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter