Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Bá Chủ Mỹ Thực Ở Tinh Tế

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Bá Chủ Mỹ Thực Ở Tinh Tế
  3. Chương : 23

Chương : 23

Biết được tin tức này, cho dù Hạ Tranh và Hiên Cảnh cũng không phải là rất quen thuộc, nhưng tốt xấu gì còn có “ân cứu mạng”, không thể vờ như chưa nghe thấy gì được.

“Hiên ca không sao chứ?” Hạ Tranh mặt mày ân cần hỏi han.

Vân Mân cười híp mắt nói: “Không có việc gì không có việc gì, nam tử hán đại trượng phu, thụ chút thương thì tính là cái gì? Trong quân đội người nào đi chấp hành nhiệm vụ mà không bị thương? Đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, lúc dì nhìn thấy qua điện thoại trực tuyến còn rất có tinh thần.”

Hạ Tranh nhìn kĩ biểu tình dửng dưng của Vân Mân, hơi sửng sốt một chút, sau đó mới ngập ngừng nói: “Dì Vân đừng khổ sở, nếu không vui, cũng không cần phải miễn cưỡng cười đùa với chúng ta.”

“Ai nha, Tiểu Tranh con thật là nhạy cảm, dì Vân đã quen vui cười rồi.” Vân Mân lôi kéo cánh tay Hạ Tranh, thở dài, nụ cười thờ ơ trên mặt đổi thành một nụ cười khổ.

“Cậu cũng thật là, ở trước mặt chúng tôi còn làm bộ làm tịch cái gì, rõ ràng lo lắng muốn chết, còn giả vờ không quan tâm.” Phượng Xu chế nhạo, “Đứa nhỏ kia nhà cậu cũng thiệt tình, liều mạng như vậy làm gì a. Hai người các cậu chẳng lẽ lại cho nó cái áp lực gì rồi?”

“Sao có thể.” Vân Mân lắc đầu, “Hài tử này chính là lòng hiếu thắng quá mạnh, nhất định là di truyền từ cha nó.”

Hiên Huy yên lặng biến mình thành người vô hình.

Được rồi, các mặt ưu tú của con trai đều được kế thừa từ mẹ nó, phương diện hỏng bét thì đều được di truyền từ cha.

“Dì Vân mất hứng, vì sao không hảo hảo nói chuyện với Hiên ca?” Hạ Tranh căn cứ vào lí giải của mình với Hiên Cảnh qua mấy lần chung đụng ngắn ngủi, tuy Hiên Cảnh không thường ở nhà, nhắc tới thân nhân cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng nhìn ra được hắn phi thường coi trọng tình thân, “Nói cho anh ấy biết dì lo lắng?”

“Hài tử ở bên ngoài dốc sức phấn đấu, làm cha mẹ sao có thể cản trở.” Nét mặt Vân Mân uể oải.

Hiên Huy gật gật đầu, Vân Mân lập tức trừng mắt liếc hắn một cái. Hiên Huy vẻ mặt vô tội. Tôi phụ họa cho bà, làm chi lại trừng tôi.

“Không phải là cản trở! Cha mẹ quan tâm con cái là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thời điểm hài tử xung phong về phía trước cũng đừng nên khiến cho người nhà phải lo lắng, giữa hai bên luôn có một mối ràng buộc, không thể cởi bỏ.” Phượng Xu không đồng ý nói, “Cậu luôn chê tôi cưng chiều con cái, tôi xem cậu ngược lại mới là quá mức cưng chiều. Hiên Cảnh đều đã lớn như vậy rồi, tự có chủ ý của mình, không cần cậu phải miễn cưỡng vui cười. Hiện tại lại chẳng phải thời kỳ chiến tranh, cũng không cần cậu phải ngậm ngùi đưa tiễn con trai ra tiền tuyến.”

Vân Mân bị khuê mật không chút lưu tình nói đến á khẩu, bèn do dự lên tiếng: “Giao lưu giữa bọn tôi cùng Hiên Cảnh quá ít, nếu như nó mất hứng, có phải sẽ càng không muốn về nhà nữa không.”

Nhưng mà chính Hiên Cảnh lại nói, rằng hai người không coi trọng hắn, hắn giống như một người ngoài, cho nên mới đành phải không về nhà a. Hạ Tranh và người hiểu rõ Hiên Cảnh nhất là Hạ Khâm đưa mắt nhìn nhau, rất là bất đắc dĩ.

“Bộ dạng này của cậu là không được rồi.” Phượng Xu nhìn tiểu nhi tử, nhãn thần nhu hòa, “Có đôi khi ý nghĩ một chiều từ phía phụ huynh, không nhất định đã là mong muốn của hài tử.”

Vân Mân cũng nhìn Hạ Tranh, cúi đầu tựa như có điều suy nghĩ.

Hạ Tranh không hiểu gì hết, nhìn con làm chi.

Hạ Khâm cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, bèn vội vã lôi kéo Hạ Tranh li khai.

Tuy người nhà đều đã tỉnh ngộ, hiểu rằng thái độ đối với Tiểu Tranh trước kia là không đúng, nhưng anh cũng không muốn bị Tiểu Tranh nhìn ra. Nếu để cậu biết… Sao còn có thể bảo trì uy nghiêm của đại ca?

“Cậu nói đúng.” Vân Mân nhìn Hạ Khâm lôi kéo Hạ Tranh rời đi, không khỏi mỉm cười, “Có lẽ, tôi không nên tỏ ra thờ ơ không quan tâm, mà nên hảo hảo mắng cho nó một trận.”

Phượng Xu gật đầu: “Vậy mới đúng chứ.”

“Được rồi, có chuyện này tôi muốn thương lượng với cậu một chút.” Vân Mân chợt bày ra nụ cười lấy lòng.

Phượng Xu giật mình, nhãn thần lập trức trở nên đề phòng.

Hạ Viên cùng Hiên Huy làm nền đã lâu yên lặng đứng về phía sau đội ngũ của lão bà nhà mình.

*****

… “Hiên ca hiện tại đang ở quân khu số mười hai à!?” Hạ Tranh đột nhiên nhớ tới một tin tức về Hiên Cảnh ở kiếp trước – thời điểm Hiên Cảnh vừa mới lên chức Thượng tướng, trên truyền thông đều là tin tức về hắn, ngay cả ngày bé hắn học văn hóa được bao nhiêu điểm đều lấy ra để đưa lên bản tin sáng, lần đầu tiên Hiên Cảnh lập được quân công to lớn chính là ở quân khu số mười hai. Bởi vì thời gian hạn định của nhiệm vụ bí mật đã qua, nên chi tiết đều được truyền thông công bố ra ngoài.

Hạ Khâm cùng Hạ Ngọc cũng thảo luận khá nhiều về chuyện này, trọng điểm là Hiên Cảnh liều mạng như thế nào, suýt chút nữa không cứu lại được. Cho nên cậu cũng có chút ấn tượng.

Hình như chính là trong khoảng thời gian này thì phải?

Bất quá Hạ Tranh có ấn tượng sâu sắc với quân khu số mười hai cũng không phải vì Hiên Cảnh lập được công lớn ở đây, mà vì căn cứ quân khu này tọa lạc trên một tinh cầu bảo hộ nguyên liệu nấu ăn hoang dã vô cùng nổi danh.

Cái gọi là tinh cầu bảo tồn nguyên liệu nấu ăn hoang dã, chính là một tinh cầu không có sự tồn tại của sinh vật sở hữu trí khôn, nhưng lại sinh ra rất nhiều động thực vật có thể dùng làm thức ăn cho con người. Loại tinh cầu này thông thường đều sẽ được bảo hộ, dùng làm trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn.

Viên tinh cầu hoang dã này có tên gọi Nạp Cát Nạp Lỗ, nghe đồn thật lâu về trước, tinh hạm trưởng phát hiện ra tinh cầu này đã dùng ngạn ngữ quê mình để đặt tên, hàm nghĩa “Cát tường như ý”.

Vị tinh hạm trưởng kia xuất thân từ một dân tộc thuộc Hoa Hạ cổ, lúc ấy đúng thời buổi chiến loạn, tinh hạm của hắn thoát khỏi tuyến đường hàng không, lạc tới tinh vực xa lạ này, mắt thấy đồ ăn nước uống dần dần cạn kiệt, thời điểm toàn bộ tinh hạm đều chìm trong tuyệt vọng, liền phát hiện một tinh cầu đầy rẫy nguyên liệu nấu ăn và nước ngọt, rất thích hợp cho nhân loại cư trú.

Sau đó tinh hạm dừng lại trên tinh cầu này để chờ quân cứu viện, thời điểm báo cáo lên trên, tinh hạm trưởng tràn ngập cảm kích gọi tinh cầu này là “Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh”, về sau trở thành tên chính thức của nó.

Sau khi chiến tranh được bình định, viên tinh cầu này lại vừa lúc nằm trên đường biên giới của Liên minh tinh vực, liền trở thành một trong những căn cứ đóng quân – quân khu số mười hai.

Có người nói căn cứ thành lập trên tinh cầu này, người đầu tiên đảm nhiệm chức vụ quân khu trưởng, chính là một sĩ binh trên tinh hạm ngày đó đã phát hiện ra Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh.

Khi ấy ông vẫn còn là binh lính bình thường trẻ tuổi nhất của tinh hạm, mà giờ, tóc đã điểm bạc, trên ngực treo đầy huân chương.

Những thứ này là lịch sử của Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh mà Hạ Tranh nghe được từ hướng dẫn viên du lịch, lúc cậu tới đây tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, sau khi vất vả thuyết phục được người nhà vốn đối với cậu luôn bảo hộ quá mức.

Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh hằng năm đều mở cửa tiếp đón một lượng du khách nhất định, chỉ cần không tiến vào phạm vi của căn cứ quân sự. Nếu như là trù sư, thì có thể thu được danh ngạch đặc biệt. Mà trù sư từ ngũ tinh trở lên, còn có thể đăng kí tư cách xuất nhập tự do, sẽ được quân khu điều một chi phân đội nhỏ tới phụ trách bảo hộ.

Thời điểm đó Hạ Tranh sở hữu danh ngạch đặc biệt, bất đắc dĩ người nhà đối với cậu bảo hộ quá mức. Trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn ở tinh cầu nằm trong Liên minh thì có thể đi, mà khu vực sát biên giới thì lại không được.

Chuyến lữ hành này về sau, cuối cùng trở thành một chuyến du lịch gia đình.

Ai mà ngờ Hạ Tranh sẽ lại tử vong trên một tinh cầu cực kỳ phổ thông. Quả nhiên vẫn là có nội gian a! Hạ Tranh nghĩ.

Bất quá đời này đã khác, người nhà tựa hồ đang chậm rãi buông tay, Hạ Tranh cũng không cố kỵ nữa mà thể hiện ra giá trị vũ lực của bản thân, nói vậy việc đi thăm Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh hẳn là có thể chứ nhỉ!?

Mấy ngày nữa là nghỉ đông rồi, nghỉ đông có hai tháng, cậu có thể lấy cớ đi thăm Hiên Cảnh mà tới Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh, cũng có thể nhượng đại ca nhị ca đi theo bảo vệ a.

Hơn nữa, trường huấn luyện thuộc ngoại vi của quân khu cũng có thể mở cửa cho khách du lịch vào tham quan (đương nhiên, thân phận của du khách cũng phải được xét duyệt một cách nghiêm khắc, thường thì gia đình quân nhân có thể dễ dàng thu được danh ngạch quan sát tại chỗ), Hạ Tranh thực tò mò phương tiện huấn luyện của quân đội so với trường học thì có gì khác biệt.

Cậu đã từng đi theo Hạ Khâm và Hạ Ngọc, quan sát qua phương tiện huấn luyện dành cho chiến sĩ cơ giáp ở quân giáo Hoa Đô, còn dưới sự ngầm đồng ý của lão sự Hạ Khâm, len lén thử qua một lần.

Hạ Khâm lúc đầu theo bản năng muốn lấy lí do tinh cầu hoang dã tương đối nguy hiểm mà cự tuyệt, nhưng chợt nghĩ lại, hằng năm có nhiều người tới Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh du ngoạn như vậy, trong đó còn có cả con nít mấy tuổi, dưới sự hướng dẫn của phụ huynh, cũng có thể tới đây chơi đùa. Hạ Tranh chỉ là đi du ngoạn, tuy có thể sẽ muốn tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn nữa, so với du khách bình thường thì nguy hiểm hơn một chút, nhưng có anh ở đó trông coi, cũng sẽ không có việc gì.

Hơn nữa, tuy Hạ Tranh chưa phải là ngũ tinh trù sư, nhưng cấp bậc bảo hộ của Liên minh dành cho cậu đã nhất trí đạt tới cấp bậc dành cho ngũ tinh trù sư, đến lúc đó khẳng định quân khu cũng sẽ phái người bảo vệ.

Hạ Tranh về sau muốn tự mình thao túng cơ giáp, mà nghe ý tứ cậu, còn muốn chủ động tìm đến địa phương nguy hiểm để săn bắt nguyên liệu nấu ăn. Nếu người nhà đã lựa chọn buông tay nuôi thả, như vậy cung cấp cơ hội rèn luyện cho Hạ Tranh cũng là việc cần thiết.

“Hiên Cảnh bị thương, quân khu số mười hai khẳng định sẽ thiếu người, anh tới đó, cho dù là lấy danh nghĩa khách du lịch, chắc chắn vẫn sẽ bị bắt sung quân.” Hạ Khâm nhún vai, “Bất quá vì bồi Tiểu Tranh, ca ca liền hi sinh một lần!”

Kỳ thực em không đi, anh cũng sẽ bị bắt sung quân. Rất nhanh thôi anh sẽ nhận được mệnh lệnh đó. Hạ Tranh nói thầm trong lòng.

“Bất quá Tiểu Tranh, mục đích em đi Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh lần này rốt cục là vì nguyên liệu nấu ăn, hay vì đi xem tên tiểu tử Hiên Cảnh kia.” Hạ Khâm nghiêm túc hỏi, trong mắt có ý tứ hàm súc nào đó khó đoán.

Hạ Tranh chẳng chút suy nghĩ trả lời: “Vì nguyên liệu nấu ăn, bất quá cũng muốn tới thăm Hiên ca.”

Hạ Khâm thấy dáng vẻ Hạ Tranh khi nhắc tới Hiên Cảnh rất lạnh nhạt, bèn thở phào nhẹ nhõm. Hoàn hảo hoàn hảo, Tiểu Tranh nhà mình cũng không phải là đối với Hiên Cảnh đặc biệt quan tâm.

Làm bạn bè, Hiên Cảnh có thể mê hoặc bao nhiêu già trẻ gái trai (?), trong lòng Hạ Khâm vô cùng rõ ràng. Cậu ta đã từng cứu mạng Tiểu Tranh nhà mình, Tiểu Tranh lại nhỏ tuổi chưa hiểu tình sự, nói không chừng sẽ bị câu dẫn mất.

Yêu thích kẻ mang thuộc tính vạn người mê kia cực khổ vô cùng, Hạ Khâm cũng không muốn Hạ Tranh đi khiêu chiến cái loại độ khó cao này.

Ở trong mắt ca ca tốt luôn cưng chiều đệ đệ, việc Hiên Cảnh quá được hoan nghênh cũng là một khuyết điểm.

Đương nhiên, nếu Hạ Tranh đem lòng thích một người không được hoan nghênh cho lắm, thậm chí là một kẻ tầm thường không ai yêu mến, Hạ Khâm nhất định cũng sẽ ghét bỏ loại người thiếu mị lực này, không hợp với Hạ Tranh.

Nói chung dù có là ai đi nữa thì cũng đều phải chịu soi mói một phen a.

*****

Thời điểm Hạ Khâm giúp Hạ Tranh đưa ra thỉnh cầu, phản ứng đầu tiên của mọi người là không dồng ý, bất quá sau khi nghe Hạ Khâm giải thích, tuy rằng vẫn còn lo lắng, nhưng cũng đã chấp thuận.

Hạ Viên và Phượng Xu vì lí do công tác mà không cách nào li khai, bọn họ đối với Hạ Khâm và Hạ Ngọc nhắc đi nhắc lại dặn tới dặn lui, nhất định phải bảo hộ đệ đệ cho thật tốt, huynh đệ hai người cũng phải nhiều lần cam đoan mới coi như xong chuyện.

Hơn nữa, Phượng Xu còn đặc biệt căn dặn riêng Hạ Khâm, để anh chú ý, xem Hạ Tranh có chút ý tứ nào đối với Hiên Cảnh hay không, nhìn qua có vẻ rất là hậm hực.

“Mẹ cứ yên tâm, con sớm đã thăm dò qua, Tiểu Tranh không có ý với Hiên Cảnh, lần này đi thăm cũng chỉ là thuận tiện mà thôi.” Hạ Khâm nói.

Phượng Xu gật đầu, nhi tử của nàng vẫn còn nhỏ như vậy, không cho phép yêu sớm biết không? Kẻ nào đem nhi tử nàng kéo vào con đường tà ma ngoại đạo đều là địch nhân, coi như là người nhà của khuê mật tốt nhất cũng vậy!

133208_13641355463128278_7d0fc8332e42dcb5b556c0b25607fab2

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5767 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5291 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5022 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4601 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4527 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4481 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter