Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
  3. Chương 87: Trăm năm

Chương 87: Trăm năm

DƯỚI ĐÂY LÀ VÒNG LẶP KHÔNG PHẢI 1 CHƯƠNG TRUYỆN HOÀN CHỈNH

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.



Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"



Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao. truyện tiên hiệp hay

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."



"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5682 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5223 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4963 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4544 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4471 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4367 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter