Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
  3. Chương : 48

Chương : 48

“Vậy ngươi đáp thế nào?” Điềm Nhi khẽ nhướn hàng mày nhỏ, trêu ghẹo hỏi.

Ngũ phúc tấn vẻ mặt thẹn thùng, nom vẻ mặt nàng ta, Điềm Nhi làm sao còn không hiểu.

“Ta, ta cũng không phải là mã hậu pháo* cho có lệ, mà thật lòng nghĩ như vậy!” Nàng vội vội vàng vàng giải thích.

(* mã hậu pháo: thuật ngữ trong cờ tướng, ý chỉ nói vuốt mông ngựa, làm người vừa lòng)

Điềm Nhi cùng Triệu Giai thị liếc nhìn nhau, đều bật cười lớn.

“Hiện tại hiền danh của tẩu thế mà lưu truyền kinh thành á!” Thập tam phúc tấn cười nói: “Mấy cái lưỡi ngày thường xổ ra lời huyên thuyên kia, bây giờ cũng không dám hó hé gì đâu.”

Điềm Nhi nghe vậy không khỏi âm thầm lắc đầu, trong lòng nàng cũng hiểu được, từ lúc gả cho Dận Chân, mấy lời đồn nào là nàng độc sủng, nàng không hiền huệ cũng sẽ thỉnh thoảng bị người khác lôi ra nói này nói nọ, bản thân nàng thì chả buồn quan tâm, nhưng truyền đến tai người khác, không khỏi sẽ mang đến chút ảnh hưởng không tốt cho Dận Chân.

Ba người họ lại cười cười nói nói dây dưa một lúc lâu, thẳng đến giờ mậu mới chịu cáo từ rời đi.

Sau đó, những ngày kế tiếp, Điềm Nhi liền một lòng một dạ chuyên tâm dưỡng thai, bởi vì lần này nghi ngờ là đa bào thai, cho nên so với lúc mang thai Tám Cân thì chịu khổ hơn nhiều. Vậy nên mới vừa được bốn tháng, bụng của nàng đã lớn gần bằng bảy tám tháng.

Một ngày nọ, trời vừa hửng sáng, Điềm Nhi mở mắt ra, Dận Chân đã không còn trong phòng, ngáp một cái, San Hô liền bưng nước ấm vào.

“Trời hãy còn sớm, sao chủ tử không ngủ thêm một lát?”

Điềm Nhi dụi dụi mắt, đỡ lấy cái bụng tròn vo, rất là cảm thán nói: “Ta cũng muốn ngủ a, nhưng hôm nay là sinh thần của Đức phi nương nương, ta thân là con dâu phải tiến cung chúc thọ a!”

“Chủ tử...” San Hô lo lắng nói.

Điềm Nhi phất phất tay, mỉm cười nói: “Không sao đâu, tối hôm qua gia có nói, sẽ cùng ta đến Vĩnh Hòa cung.”

San Hô nghe vậy mới yên lòng, bắt đầu hầu hạ chủ tử rửa mặt chải đầu.

Sau gần nửa canh giờ, Điềm Nhi ăn sáng xong, sau đó kêu Tám Cân lại đây, dạo này thằng bé bị lão phu tử râu thật dài kia tra tấn đến phải chết. Vừa thấy mẫu thân liền bắt đầu không tự chủ được mà than vắn thở dài, phun ra nỗi khổ chất chứa trong lòng.

Điềm Nhi liền ôm lấy cu cậu dịu dàng an ủi, cuối cùng, còn lấy ra một cái cặp xách nhỏ màu xám xanh, lồng lên người đeo vào cho Tám Cân.

“Đây là ngạch nương tự tay làm cho con nè, nhìn xem có thích không?”

Tám Cân chưa từng thấy qua loại đồ như vậy, lập tức liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc, yêu thích hớn hở xoay xoay mấy vòng.

Điềm Nhi liền chỉ vào một góc trên cặp xách, cười nói: “Nhìn xem, chỗ này còn có hai chữ Hoằng Đán nha.”

Tám Cân hiện tại đã biết Hoằng Đán là đại danh của mình, nghe vậy lại càng cao hứng, đi từ từ liền chạy tới cạnh Điềm Nhi, ngoẹo đầu nhỏ có chút xấu hổ nói: “Cảm ơn ngạch nương!”

Điềm Nhi cười xoa đầu con trai: “Cảm ơn cái gì, con là bảo bối quan trọng nhất của ngạch nương mà.”

Tám Cân nghe vậy trong cái bụng nho nhỏ không khỏi có chút áy náy, mấy ngày nay, bởi vì ngạch nương mang thai đệ đệ, ít ở chung với mình, mình còn lặng lẽ thầm oán, cho rằng ngạch nương có đệ đệ liền không cần mình nữa, bây giờ thì xem ra không phải như thế, ngạch nương vẫn còn yêu thương mình nhất a! Tám Cân làm nũng cọ cọ bên người Điềm Nhi, lại khe khẽ sờ lên cái bụng cao ngất của nàng: “Ngạch nương, khi nào mấy tiểu đệ đệ mới ra ngoài a?”

Điềm Nhi nghe xong đại 囧, ấp úng nói: “Đến lúc nên ra thì ra thôi!”

Tám Cân: “...”

“Khụ khụ... Tóm lại, bây giờ con phải đọc sách cho giỏi, ngoan ngoãn nghe lời Hạ phu tử, phải làm gương tốt cho các đệ đệ, có biết không?”

Tám Cân quả quyết gật đầu, đồng thời trong đầu nhanh chóng tổ chức nên cảnh tượng cu cậu giáo huấn đám đệ đệ, cũng sẽ trông giống như Hạ phu tử giáo huấn mình bây giờ vậy, bộ dáng kia nhất định nom đẹp trai ngây người. Tám Cân bắt đầu hy vọng ngạch nương có thể nhanh nhanh sinh đệ đệ.

“Được rồi.” Điềm Nhi búng lên cái trán nhỏ của Tám Cân, mỉm cười nói: “Hôm nay là sinh thần Hoàng tổ mẫu con, một lát nữa chúng ta phải tiến cung chúc thọ. Đây là lần đầu tiên con vào cung, nhất định phải ngoan ngoãn thành thật, không được gây chuyện, biết không?”

Trên gương mặt núc thịt của Tám Cân hiện vẻ hưng phấn.

Điềm Nhi lại nói: “Đến lúc đó, ngạch nương liền trông cậy vào con bảo vệ đó...”

Tám Cân lập tức hiện vẻ nghiêm túc, ưỡn vòm ngực nhỏ đầy lên thịt như tuyên thệ: “Con sẽ bảo vệ ngạch nương, ừm, và cả đệ đệ nữa.”

Điềm Nhi ôm con trai béo, phá lên cười.

...

Trong Vĩnh Hòa cung ấm áp như xuân.

Trên ngự tọa minh hoàng, Khang Hy đế cùng Đức phi đang khẽ cười trò chuyện, bên dưới, Dận Chân, vợ chồng Thập Tứ a ca, cùng với Bát công chúa, đều mang sắc mặt buông lỏng, cung kính bồi bên cạnh.

Đang còn trò chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám thông truyền: “Ung thân vương phúc tấn đến, Hoằng Đán a ca đến ——”

Thoáng chốc, ánh mắt của mọi người trong phòng không khỏi đều tập trung về phía cửa.

Liền thấy đi vào trước là một bé trai mặc áo khoác ngắn màu hoa cà thêu trăm con chuột, thằng bé nhấc đôi chân ngắn củn cỡn, rảo bước vào cửa chính, sau đó vẫn không quên quay đầu ra sau nói với người luôn nắm tay mình, non nớt nhắc nhở: “Ngạch nương cẩn thận, chỗ này có bậc cửa!”

Điềm Nhi mỉm cười, liếc mắt quở trách tiểu tử xum xoe này, mà sau khi nàng đi vào, không khỏi có hơi hoảng sợ. Bắt gặp bóng dáng minh hoàng kia, nàng cuống quít quỳ xuống: “Con dâu Nữu Hỗ Lộc thị khấu kiến Hoàng a mã, Hoàng a mã vạn tuế vạn tuế vạn tuế.”

Nhìn dáng vẻ hấp tấp của nàng, Khang Hy khẽ nhíu mày nói: “Mau đứng lên đi, bụng đã lớn như vậy rồi, còn quỳ cái gì.”

Mà Dận Chân ở bên cạnh sắc mặt cũng xanh đen, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Điềm Nhi một cái, bất quá nhưng vẫn tự mình đi tới đỡ nàng dậy.

“Tôn nhi Hoằng Đán thỉnh an Hoàng tổ phụ.” Đương lúc không khí có chút xấu hổ, thì tiểu quỷ Tám Cân lanh lợi phịch một tiếng quỳ xuống, coi như bắt chước được sơ sơ mà dập đầu hành lễ.

Đối với Tám Cân, Khang Hy lưu lại ấn tượng rất sâu, nghe vậy sắc mặt không khỏi lộ ra ý cười, nói: “Đứng dậy đi, lại đây, để Hoàng tổ phụ nhìn xem.”

Tám Cân vốn gan lớn, nghe vậy cũng không rụt rè, ung dung thong thả đi đến, dừng lại bên chân Khang Hy, còn thật vui vẻ biểu hiện cho lão nhân gia mình là một đứa bé hiểu chuyện miệng lưỡi dẻo quẹo nha. Chọc cho Khang Hy vui cười, một phen bế thằng bé ngồi lên đầu gối.

Vợ chồng Thập Tứ a ca ở bên dưới thấy vậy, trong lòng cũng có chút không vừa ý. Hai đứa bé trai khoảng 7-8 tuổi đứng bên cạnh họ, hôm nay cố ý mang tới cũng là muốn bộc lộ một chút mặt mũi trước mặt Hoàng a mã. Tuy nhiên lại thật không ngờ, hai thằng bé này sau khi được ân cần dạy bảo một phen, lúc này ngược lại khẩn trương sợ sệt không thôi, đừng nói là làm nũng khoe mã trước mặt Hoàng a mã, ngay cả hoạt bát mạnh mẽ ngày thường cũng đều mất ráo.

“Hoàng tổ mẫu!” Tám Cân ngồi trên đùi Khang Hy, quay thân thể nhỏ bé qua Đức phi bên cạnh, nói: “Ngạch nương nói, hôm nay là sinh thần của ngài, tôn nhi muốn tặng ngài một phần lễ vật ạ.”

Đức phi nghe xong không khỏi cười to, rất yêu thương hỏi: “Vậy sao? Hoằng Đán của chúng ta muốn tặng tổ mẫu cái gì nào?”

Tám Cân giơ một ngón tay lên, thần bí hề hề nói: “Ngài lại đây, lại đây, xích xích sát vào một chút.”

Mọi người nghe xong không khỏi đều tò mò nhìn lên, chỉ có Điềm Nhi bên dưới là mơ hồ biết tiểu tử thúi kia định giở trò gì.

Đức phi cực kỳ nghe lời ghé sát đầu tới trước mặt Tám Cân, sau đó một giây kế tiếp, hai bàn tay nhỏ mập mạp liền ôm ghì lấy cổ bà, thật mạnh thật mạnh hôn một cái bẹp toàn nước dãi, cứ như vậy mà khắc lên má Đức phi. “Muoahhh——.” lúc tách ra còn phát ra tiếng vang thật lớn!

Khang Hy là người thứ nhất bật cười, chỉ thấy khóe mắt ông hiện lên ánh nước, vừa lắc đầu vừa chỉ Tám Cân nói: “Đây chính là lễ vật sinh thần tối giản nhất mà trẫm từng thấy!”

Tám Cân nghe xong lại tròn xoe hai mắt, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Hoằng Đán là tiểu hài tử, cho nên không có tiền, không thể mua lễ vật cho Hoàng tổ mẫu, vốn là, con muốn viết chữ Thọ tặng tổ mẫu, nhưng mà, nhưng mà...” cu cậu đột nhiên có chút xấu hổ xoay xoay tiểu thân mình: “Nhưng mà chữ Thọ quá là khó, con không viết được.”

Lúc này chẳng những Khang Hy, mà mọi người trong Vĩnh Hòa cung cũng không nhịn được bật phì cười.

Tám Cân cự nự, lớn tiếng cường điệu nói: “Con vừa mới học viết chữ thôi, về sau lập tức sẽ viết tốt hơn mọi người đấy.”

“Phải! Phải! Phải! Hoằng Đán của chúng ta là thông minh nhất, cơ trí nhất, hiếu thuận nhất, lễ vật này của con a, Hoàng tổ mẫu rất thích!” Đức phi lau khóe mắt tiếu lệ, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của Tám Cân.

Tám Cân có chút bẽn lẽn nhoẻn miệng cười.

Khang Hy thấy vậy, lại chợt khẽ thở dài xúc động nói: “Đúng vậy a, trên thế gian này, lễ vật tốt nhất, không gì hơn được chân tâm thật ý!”

Mọi người bên dưới nghe vậy, ý cười trên mặt cũng không khỏi hơi thu liễm lại.

Điềm Nhi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Khang Hy trên ngự tọa, so với lúc ở Mộc Lan, vị thiên hạ chí tôn này tựa hồ như già đi rất nhiều, giữa hai đầu mày mơ hồ ẩn hiện nét mỏi mệt. Điềm Nhi thầm nghĩ, xem ra chuyện của Trực Quận vương vẫn còn khiến cho vị lão giả này thương tâm a!

Đế vương hoài cảm cũng chỉ là ngắn ngủn trong một cái chớp mắt mà thôi, một lát sau, toàn bộ Vĩnh Hòa cung lại khôi phục không khí như trước đó. Khang Hy đế còn hỏi thăm tình hình mang thai của Điềm Nhi, ông cũng nhìn ra, bụng của vợ lão Tứ quả thực là lớn quá mức bình thường a! Dận Chân thần sắc nhàn nhạt liền nói chuyện đa bào thai. Khang Hy đế nghe xong liền mừng rỡ. “Có thể sinh” vô luận ở thời đại nào đều tượng trưng cho có phúc.

“Tốt tốt tốt!!!” Khang Hy nói liền ba tiếng tốt, nói với Điềm Nhi: “Năm đó Khâm Thiên Giám phán bát tự của ngươi, có nói ngươi là một người phúc quý song toàn, vượng phu vượng tử. Nay xem ra, quả thực là như thế.”

Điềm Nhi xấu hổ cười cười.

Khang Hy lại quay qua Dận Chân, rất xúc động nói: “Lão Tứ a, ngươi có thể có nhiều con nối dõi, trẫm coi như cũng yên tâm.”

Dận Chân nghe xong, trong lòng khẽ động, ngẩng đầu ánh mắt sáng quắc nhìn phụ thân trên nơi cao cao tại thượng. Mà Thập Tứ a ca Dận Trinh đang ngồi bên cạnh trong lòng lại cả kinh, âm thầm suy nghĩ, Hoàng a mã nói vậy rốt cuộc là có ý gì?

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5691 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5228 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4966 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4549 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4476 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4380 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter