Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Bản Tình Ca

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Bản Tình Ca
  3. Chương 3

Chương 3

6.

Tôi đợi bên ngoài.

Cố Kiêu quấn khăn tắm bước ra, nhìn rất giống mấy anh chàng đẹp trai sau khi tắm xong trong truyện tranh.

Giọt nước trên tóc trượt xuống cổ rồi đến xương quai xanh, rơi xuống lồng ngực nhấp nhô, sau đó là đường nhân ngư....

Tôi không nhịn được nuốt nước miếng.

Cố Kiêu nhíu mày, kéo khăn tắm dịch lên trên.

Tôi nhớ đến chiến lược vừa mới tra được trên mạng.

Thái độ phải tốt, trước tiên là nhận sai, sau đó giải thích, nói ra phương pháp giải quyết, cuối cùng là thề.

Tôi chắp tay trước ngực, mở to đôi mắt vô tội Kazilan*:

"Chồng ơi, em sai rồi. Hôm đó một nhóm chúng em đi xem phim, xem xong thì đùa giỡn cosplay động tác của nhân vật trên poster phim thôi."

*Đôi mắt to Kaizilan: xuất phát từ quảng cáo của Kazilan Big Eyes: "phải lòng đôi mắt to của tôi".

"Sau này em sẽ không làm hành động thân mật này với đàn ông nữa, anh tha thứ cho em được không? Em thật sự không có nuôi tiểu bạch kiểm, nếu như nói dối sẽ bị thiên lôi đánh!"

Nghe xong, Cố Kiêu đi từng bước tới, khí thế mạnh đến mức tôi phải lùi về sau cho đến khi hết đường lui.

Anh chống tay vào tường, giam tôi trong lồng ngực.

"Lâm Thanh Thanh, em biết không, giải thích suông bằng miệng là vô dụng nhất, nếu muốn người khác tin tưởng, em phải dùng hành động!"

Hành động gì?

Hơi nóng còn sót lại trên cơ thể anh phả vào mặt tôi, tôi cảm thấy mặt mình sắp nóng như tôm luộc.

Trong chớp mắt, tôi tỉnh ra.

Thình thịch thình thịch, tim tôi sắp nổ tung rồi.

Lo lắng đến mức lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Cũng đúng thôi, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp mà.

Tim tôi khựng lại, mắt khép hờ, kiễng chân, dựa vào người anh, sau đó vòng tay qua cổ anh, hôn lên khóe miệng.

Kết quả là, do anh quá cao nên tôi chỉ có thể hôn tới cằm anh.

Tôi đang tính nhảy lên hôn thì Cố Kiêu lại ôm lấy eo tôi, đẩy tôi sang một bên.

"Làm gì vậy?" Anh cắn chặt răng, yết hầu lăn lộn, oán hận nhìn tôi chằm chằm, "Lâm Thanh Thanh, trong đầu em chỉ nghĩ tới rác thôi à?"

Sao vậy?

Sao thậm chí anh còn tức giận hơn?

Đây chẳng phải là điều anh muốn sao?

Anh quay lưng lại, tự mình đi về phòng ngủ.

Tôi thoáng thấy vành tai anh đỏ bừng, đỏ đến mức nóng ran.

Người đàn ông này, cũng thật khó dỗ.

7.

Tắm xong, tôi phát hiện cửa phòng ngủ chính đã bị khóa, không vào được.

Gõ cửa cũng không ai đáp lại.

Xem ra anh thật sự tức giận, không muốn nhìn thấy tôi.

Tôi ỉu xìu đi sang phòng ngủ phụ, lên WeChat cầu xin sự giúp đỡ từ bạn bè.

Bạn: Chắc chắn nhà cậu có chìa khóa dự phòng, cậu tìm xem, bò lên giường anh ta!

Tôi: Không được đâu, chắc chắn anh ấy sẽ giận.

Bạn: Cậu không tin tớ sao? Với kinh nghiệm tình trường bao nhiêu năm của tớ, đàn ông đều nói một đằng nghĩ một nẻo, nói không là có, nói không cần tức là muốn.

Tôi: Trực giác mách bảo rằng cậu lừa tớ.

Bạn: Thử thôi có sao đâu, dù gì anh ta cũng không để ý đến cậu, tình hình không xấu đi được đâu.

Tôi: Hình như cũng đúng.

Không dám trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, sau một hồi do dự, tôi nhắn tin cho Cố Kiêu.

Tôi: Chồng ơi, em vào phòng ngủ chính được không, ngủ một mình, em thấy sợ.

Nhắn xong mới nhận ra là không đúng, nửa năm nay tôi đều ngủ một mình mà.

Giả chết.

Muốn thu hồi nhưng đã qua hai phút rồi.

Lúc ôm điện thoại mơ màng thiếp đi thì điện thoại trong lòng vang lên thông báo.

Cố Kiêu trả lời, "Được."

Tôi cẩn thận mò vào phòng ngủ chính, tối đen như mực, mắt tôi không kịp thích ứng, vất vả lắm mới sờ được mép giường.

Nhưng lại chạm vào cái gì đó cứng cứng.

Là cái bụng thẳng tắp của Cố Kiêu!

"A, chồng, xin lỗi, em không nhìn rõ, không biết là anh ngủ bên này."

Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của Cố Kiêu tràn ra khỏi môi, "Em ngủ đi, để tôi dịch sang bên kia."

Tôi nằm xuống, cuộn mình trong chăn rồi hít một hơi, chăn tràn ngập hơi thở mát lạnh của anh.

Ánh trăng tràn vào qua cửa sổ sát đất.

Ánh sáng mờ nhạt đối lập hoàn toàn với bóng lưng đen rộng thắng tắp của Cố Kiêu.

Đường cong uyển chuyển dưới ánh trăng dần trở nên mềm mại hơn.

Cảm giác giống như bố cục trong truyện tranh.

Nếu trong tay có cọ vẽ, tôi sẽ vẽ lại hình ảnh này.

Không biết vì sao, tôi bỗng nhiên ôm anh từ phía sau, khẽ nói: "Chúc ngủ ngon."

Sau đó trở lại vị trí ban đầu.

Hơi thở dần đều.

Trong giấc mơ, hình như có con mèo bò tới liếm khóe miệng tôi.

8.

Tỉnh lại từ cơn mơ, Cố Kiêu đã không còn nằm trên giường nữa.

Tôi xỏ dép đi ra ngoài, thấy anh đang mặc áo sơ mi trước gương dài.

Tôi chân chó chạy tới bên cạnh anh, cười ha hả: "Chào buổi sáng, chồng, để em giúp anh."

Áo sơ mi được cắt may vừa vặn, dù có cài khuy như thế nào thì cũng khó tránh khỏi sẽ chạm vào cơ bắp săn chắc.

Nhân lúc anh không chú ý, tôi làm bộ lơ đãng, chọc thử.

Khóe miệng không kiềm được cong lên.

Có tiện nghi mà không chiếm là đầu đất.

"Tối qua mơ thấy chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Cố Kiêu khẽ hất cằm, "Đừng tưởng tôi không nhìn thấy hành động đó của em."

Tôi im lặng, vờ như không nghe thấy.

Chỉ cần không trả lời thì không có nghĩa là tôi thừa nhận.

Cố Kiêu đưa cà vạt cho tôi, thờ ơ hỏi: "Sáng nay em có việc gì không?"

"Không có."

"Có biết nấu ăn không?"

"Em biết, sao vậy?"

Anh hắng giọng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, "Vậy em làm cơm trưa cho tôi rồi mang tới công ty đi."

"Anh muốn ăn à?"

"Ừ."

"Anh có kiêng gì không? Ăn cay được không? Có muốn ăn món gì không?"

"Tùy em, tôi sao cũng được."

Thắt cà vạt xong, tôi quay người trở về phòng, Cố Kiêu giữ tôi lại, "Em cũng chuẩn bị đồ đi, buổi trưa ăn cơm với tôi."

"À."

9.

Vào buổi trưa, tôi cầm hai hộp giữ nhiệt tới công ty của Cố Kiêu.

Cuộc họp của anh vẫn chưa kết thúc, tôi ngồi đợi trong phòng nghỉ của tổng giám đốc.

Bên trong phòng có kệ thủy tinh, trên đó đặt rất nhiều khung ảnh.

Tôi mở ra xem, hầu như là ảnh chụp Cố Kiêu từ nhỏ đến lớn, có ảnh chụp riêng, cũng có không ít ảnh chụp tập thể.

Không ngờ, hồi nhỏ Cố Kiêu lại là một cậu bé mập.

So với khuôn mặt góc cạnh bây giờ đúng là thay đổi rất nhiều.

Trong ảnh tập thể ngoại trừ con trai thì cũng có một cô gái xuất hiện khá nhiều.

Gương mặt trái xoan, da trắng môi hồng, lúc cô ấy cười trông như cầu vồng trên bầu trời, có vẻ thích váy đỏ.

Bởi vì váy đỏ thường xuất hiện nhất trong các bức ảnh.

Là thanh mai trúc mã?

Trong lúc tôi đang ngây người, Cố Kiêu đẩy cửa rồi bước về phía tôi.

Tôi vội vàng mở hộp cơm ra, sắp xếp xong xuôi rồi đưa đũa cùng khăn ướt cho anh.

"Chồng, anh vất vả rồi."

"Bình thường em hay ăn ngũ cốc thô, hôm nay em trộn cơm với gạo tím, anh xem có được không. Đồ ăn có tôm xào trứng, thịt bò xào cần tây, cá hồi áp chảo, cải xanh xào tỏi."

"Thịt trắng, thịt đỏ hay trứng cũng có, rau dưa cũng có. Em không chuẩn bị canh, thật ra nó là chất purin thôi, không tốt cho sức khỏe."

"Đương nhiên, nếu anh thích thì cứ nói với em, để em nấu cho. À, sau bữa ăn còn có hoa quả nữa."

Tôi mỉm cười giới thiệu đồ ăn.

Cố Kiêu đưa sinh hoạt phí quá nhiều, nên tôi đã đặc biệt tham gia một lớp học dinh dưỡng.

Không làm không có hưởng, ngay cả chuyện nhỏ này mà cũng làm không tốt thì tôi chính là đồ vô dụng.

Quả nhiên, tâm trạng Cố Kiêu tốt lên, trên mặt dần nở nụ cười, ngay cả ánh mắt cũng mang theo ý cười.

...

"Thanh Thanh, vất vả cho em rồi. Đồ ăn rất ngon."

Anh cười rất đẹp.

Vậy chuyện tối qua có thể nhắc lại rồi đúng không?

Tôi nở nụ cười ngọt ngào 360 độ không góc chết, "Giữa vợ chồng sao lại nói cảm ơn. Chồng à, chuyện tối qua anh cứ để nó qua đi."

Cố Kiêu lập tức ngừng cười, khoanh tay dựa vào ghế sô pha, ánh mắt như đang phán xét.

"Em nghĩ có thể lấy được lòng tin của tôi chỉ bằng một bữa ăn?"

Sao tôi dám chứ.

Tôi lập tức cười làm lành: "Không thể nào."

Cố Kiêu nhíu mày, thần sắc nhàn nhạt, "Vậy tại sao em nói vậy?"

Cái này.... Nói sao đây?

Nói thật là tôi đang thử anh hả?

Anh nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, ánh mắt sâu thẳm như đang thăm dò.

Tôi ra chiêu sát thủ.

Thể hiện quyết tâm!

"Ý em muốn nói là, chỉ cần chồng bằng lòng ăn đồ em nấu, em sẽ làm vô điều kiện."

"Thật ư?"

"Thật."

"Vậy sau này trưa nào em cũng tới đây đi."

?!

Thật luôn?

Tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà.

Đệch!

Thôi, vì tiền.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5750 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5278 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5009 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4586 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4509 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4460 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter