Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Bảo Bối

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Bảo Bối
  3. Chương : 61

Chương : 61

“Mọi người đều dừng tay!”

Một tiếng rống to nội lực hùng hậu đi theo hỗn loạn vang lên, song phương đang đánh nhau chợt ngừng lại. Vừa thấy người tới, tâm Lam Vô Nguyệt nhắm thẳng trầm hạ, y nhanh chóng thối lui đến bên người nhị ca đầy người huyết ô, rất nhanh nói: “Nhị ca, Lâm Thịnh Chi đến đây, lát nữa ta sẽ bám trụ hắn, ngươi mang Tiểu Bảo nhanh trốn!”

“Lâm Thịnh Chi?” thân mình Diệp Địch run lên, trừng mắt to nhìn về phía kẻ hại chết cả nhà Nhiếp gia, hại đại ca cùng Vô Nguyệt. Đến khi khuôn mặt kia ánh vào đồng tử của hắn, ánh mắt của hắn từ xa lạ, đến quen thuộc, lại quen thuộc, đến phẫn nộ, cuối cùng hóa thành đầy ngập hận ý.

“Minh chủ! Minh chủ ngài đã tới!”

“Minh chủ, ngài nên vì Côn Sơn phái làm chủ, vì sư phụ ta báo thù!”

“Minh chủ, hắn giết nhị sư huynh, ô ô…”

Người của Côn Sơn phái giống như tìm được Quan Thế Âm Bồ Tát, có oan kêu oan, có cừu oán kêu cừu.

“Nhị ca, đi dẫn ngựa, nhất định phải mang đi Tiểu Bảo!”

Đem nhị ca xả đến phía sau, giờ khắc này, Lam Vô Nguyệt tự biết chính mình trốn không thoát .

“Vô Nguyệt…” Diệp Địch chậm rãi lui về sau, ánh mắt ướt át, nếu không phải công phu của hắn quá kém, Vô Nguyệt cũng sẽ không chật vật như vậy.

Người của Côn Sơn phái đều tránh đường ra, Lâm Thịnh Chi đi qua. Lúc này, một vị đệ tử Côn Sơn phái đi đến trước mặt Lâm Thịnh Chi chỉ Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch nói: “Minh chủ, bọn họ là Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch độc sát một nhà Nhiếp minh chủ. Lam Vô Nguyệt căn bản chính là đồng bọn của Diệp Địch.”

“Diệp Địch?!” Lâm Thịnh Chi khiếp sợ, cũng không phải là giả vờ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới có thể câu lên con cá lớn Diệp Địch này!

“Lâm Thịnh Chi, ngươi rất lợi hại, ta tự nhận không bằng ngươi. Ngươi ở Côn Sơn phái xếp vào không ít người a.” Lam Vô Nguyệt ngăn trở nhị ca, âm thầm đẩy đẩy hắn, làm cho hắn nhanh mang Tiểu Bảo đi, trên mặt lại lạnh lùng tiếp tục nói: “Các ngươi nói là nhị ca ta hạ độc, nói ta là đồng lõa với nhị ca, ta đây muốn hỏi bọn ngươi, lúc trước các ngươi nói là trong rượu Nhiếp gia bị người hạ độc. Các ngươi chỉ sợ không biết, hướng đại ca của ta đề nghị mua rượu chính là vị Lâm minh chủ này của các ngươi. Lâm minh chủ, ta nói đúng không?”

Lâm Thịnh Chi sắc mặt không thay đổi mở miệng: “Nguyên lai ở sau lưng hại ta chính là ngươi. Lam Vô Nguyệt, không nghĩ tới ngươi thế nhưng là đồng lõa cùng Diệp Địch giết hại một nhà Nhiếp minh chủ. Nhiếp lão tiền bối thu dưỡng các ngươi, đem bọn ngươi cho rằng thân tử, các ngươi lại vong ân phụ nghĩa như vậy, quả thực là không bằng cầm thú.”

” Năng lực lật ngược phải trái của Lâm minh chủ ta hôm nay xem như kiến thức đến.” Lam Vô Nguyệt cười lạnh, “Lâm minh chủ còn chưa có trả lời vấn đề của ta ni? Lúc trước kẻ cùng đại ca Nhiếp Chính của ta yêu cầu đặt mua rượu là ai? Kẻ từ nhị ca ta muốn giành lấy ‘Túy sinh mộng tử’ là ai? Còn có, kẻ đem đại ca Nhiếp Chính của ta nhốt ở hình lao suốt năm năm là ai? Đối với đại ca của ta dùng hết các loại khổ hình, ép hỏi hắn tung tích Nhiếp gia đao lại là ai? Lâm minh chủ có thể trả lời ta?”

Trong đám người phát ra xôn xao, mọi người nhìn Lâm Thịnh Chi, lại nhìn nhìn Lam Vô Nguyệt. Lâm Thịnh Chi một trận chột dạ, Lam Vô Nguyệt sao lại biết Nhiếp Chính còn sống?! Hắn nổi lên sát ý, Lam Vô Nguyệt nhất định gặp được Nhiếp Chính ! Tên phế tử kia! Phá hư chuyện tốt của hắn!

“Lâm minh chủ, ngài sao lại không trả lời ?” Lam Vô Nguyệt từng bước ép sát, “Ta còn muốn hỏi lại Lâm minh chủ từ quý phủ đến nơi đây dùng bao nhiêu ngày? Ta thực muốn biết chính mình sao có thể một bên chạy trốn, một bên còn chạy tới giết chưởng môn Côn Sơn phái cùng các vị phu nhân, càng muốn biết như thế nào cố tình liền nhận định là ta giết ? Lâm minh chủ, đại ca của ta bảo ta gửi lời cho ngươi: Ác giả ác báo.”

“Minh chủ?” Trong Côn Sơn phái có người đưa ra nghi vấn, ánh mắt nhìn Lâm Thịnh Chi cũng bất đồng .

Lâm Thịnh Chi ôn hòa cười cười, ngay sau đó, thần sắc chợt đông lạnh: “Sát!”

Giết ai? Mọi người trong Côn Sơn phái không kịp phản ứng đã phát ra kêu thảm thiết, người đi theo Lâm Thịnh Chi mà đến bỗng nhiên đánh bất ngờ bọn họ.

“Minh chủ! Ngươi!”

“Chúng ta bị lừa!”

“Chạy mau a!”

“Ai cũng đừng hòng trốn.”

Lâm minh chủ trước đó vẫn ôn hòa rồi đột nhiên biến thành la sát đến từ địa ngục, Hải phách chân kinh lần đầu tiên ở trước mặt người khác phát huy ra thực lực chân chính. Côn Sơn phái chúng căn bản vô lực ngăn cản, kẻ muốn chạy trốn còn chưa kịp ra nửa bước chân đã bị Lâm Thịnh Chi một chưởng chụp chết.

“Nhị ca! Chạy!”

Lam Vô Nguyệt nhân cơ hội đoạt lấy một con ngựa, đem dây cương nhét vào trong tay nhị ca: “Mau dẫn Tiểu Bảo chạy!”

“Vô Nguyệt, ngươi thì sao!”

“Đừng động ta, tuyệt không thể cho Tiểu Bảo dừng ở trong tay Lâm Thịnh Chi!”

Hung hăng đẩy nhị ca một phen, Lam Vô Nguyệt giương kiếm hướng Lâm Thịnh Chi vọt qua,Chuđại ca cũng tiến lên .

“Vô Nguyệt!”

Cắn răng, Diệp Địch chạy đến phía sau tảng đá ôm lấy Tiểu Bảo đầy mặt nước mắt lên ngựa, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Lam Vô Nguyệt một cái, chớp rơi lệ trong mắt, hắn huy xuống roi ngựa.

“Không đi, không đi, a a, không đi… Ca ca… Ca ca…”

Ở thời điểm Lâm Thịnh Chi xuất hiện, Tiểu Bảo đã nghe ra thanh âm của hắn. Cậu cố gắng ngồi xuống, lại một lần nữa thấy được một mặt đáng sợ của Diêm La vương.

“Không đi… A a a, ca ca, ca ca…”

Tiểu Bảo giãy dụa, cậu không đi, cậu không cần bỏ lại Mỹ nhân ca ca.

“Cục cưng, ngoan, ngoan…” nước mắt Diệp Địch dừng ở đỉnh đầu Tiểu Bảo, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua, Lam Vô Nguyệt đang chống lại Lâm Thịnh Chi. Tam đệ, ngươi chờ ta!

“Mỹ nhân, ca ca, Mỹ nhân a a a a! !”

Tiểu Bảo không còn kêu nữa, Diệp Địch lại quay đầu, tê tâm liệt phế hô to một tiếng: “Vô Nguyệt! !”

Dưới ánh lửa, Lam Vô Nguyệt phun ra một búng máu, hồng vụ tràn ngập mắt người, thân thể y cao cao bay lên, sau đó nặng nề mà hạ xuống, Lâm Thịnh Chi đối diện ngực y cho y một chưởng.

“Vô Nguyệt!”

“Mau, đi!”

Không quay đầu, Lam Vô Nguyệt từ trên mặt đất xoay người đi vào bên người Chu đại ca đang bị trọng thương, cố gắng xử dụng kiếm khởi động chính mình.”Chu đại ca!Chu đại ca!”

“Ta, ta không sao.”

Đỡ Lam Vô Nguyệt đứng lên,Chu đại ca nắm chặt đao tràn đầy huyết, khóe miệng càng không ngừng có máu trào ra. Trong mơ hồ, tên sát thần kia đang hướng bọn họ đi tới.

“Lâm minh chủ không phải đáp ứng qua ta lưu lại Vô Nguyệt sao?”

Lâm Thịnh Chi ngừng cước bộ, Lam Vô Nguyệt hướng về sau lui lại mấy bước, Phan Linh Tước.

Tham luyến nhìn Lam Vô Nguyệt, xiêm y quất sắc của Phan Linh Tước ở trong máu tươi đầy đất vẫn có vẻ chói mắt. Trong mắt hiện lên đau lòng, gã nhíu mày: “Vô Nguyệt, đã lâu không gặp.”

“Ta nhận biết ngươi sao?”

Lam Vô Nguyệt túm Chu đại ca tiếp tục lui về sau, trong lòng của y còn có một lọ độc dược.

“Vô Nguyệt, lời này của ngươi thực khiến ta thương tâm.” Phan Linh Tước một tay khoát lên trên vai Lâm Thịnh Chi: “Minh chủ, Vô Nguyệt hôm nay ta liền mang đi , đáp lại cảm tạ đối với minh chủ, Diệp Địch kia liền giao cho ta đi.”

Trong mắt Lâm Thịnh Chi hiện ra hàn quang, ngay khi hắn quay đầu nhìn về phía Phan Linh Tước lại hoàn mỹ che giấu lên, người này đã sớm đến, hơn nữa đã nghe qua tất cả.

Phan Linh Tước vô tội hướng tới Lâm Thịnh Chi cười cười: “Minh chủ, ngài làm cái gì ta đều là tuyệt đối ủng hộ, bất quá là một Nhiếp gia, diệt liền diệt, dù sao với ta mà nói chỉ có tiện nghi, Nhiếp gia không diệt, ta cũng không dễ có được Vô Nguyệt bảo bối.”

“Phi, ít con mẹ nó ghê tởm, lúc trước không một kiếm giết ngươi là thất sách của ta.”

Trong mắt Phan Linh Tước hiện lên thị huyết, gã trêu đùa đi lên trước, kiếm của Lam Vô Nguyệt treo ở trên cổ: “Phan Linh Tước, ngươi lại đi lên thêm một bước ta liền tự mình kết thúc.”

“Vô Nguyệt bảo bối, tính tình của ngươi biến lớn .” Phan Linh Tước lui lại phía sau mấy bước, lộ ra tươi cười sủng nịch, “Vô Nguyệt bảo bối, ngươi xem, ta không đi qua, buông kiếm đi, làm bị thương ngươi ta sẽ đau lòng.”

Nhẫn ghê tởm, Lam Vô Nguyệt nói: “Người các ngươi muốn bắt là ta, không quan hệ tới những người khác. Phóng Chu đại ca rời đi, ta và các ngươi đi.”

Ánh mắt Phan Linh Tước nhất thời bắn ra tinh quang: “Lời này là thật sao?”

“Lam huynh đệ! Chết liền chết, ta cũng không sợ,Chuđại ca không đi!”

Lam Vô Nguyệt nhìn chằm chằm Phan Linh Tước cùng Lâm Thịnh Chi, nói: “Chu đại ca, Lam Vô Nguyệt ta không thích nợ nhân tình, ngươi đi mau, ta lo lắng.” Y lo lắng nhị ca cùng Tiểu Bảo.

“Lam huynh đệ!”

“Đi mau!”

Trong mắt Chu đại ca có huyết, hắn cường chống đỡ nắm qua một con ngựa, phóng người lên, Lam Vô Nguyệt một kiếm đâm vào mông ngựa.

“Lam huynh đệ!”

Con ngựa ăn đau bắt đầu chạy như điên, tiếng la của Chu đại ca quanh quẩn trong rừng.

………..

Nước mắt nhỏ giọt, Diệp Địch kéo trụ ngựa ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, tựa hồ không có chim chóc truy bọn họ. Hắn lau đi nước mắt Tiểu Bảo, giọng nói khàn khàn: “Cục cưng, Hảo ca ca không tiễn ngươi, ngươi kỵ mã đi thẳng về phía trước, không cần quay đầu.” Đem bình độc dược trước đó hắn cho tiểu Bối nhét vào trong tay Tiểu Bảo, hắn hôn hôn Tiểu Bảo: “Cục cưng, Hảo ca ca đi đón Mỹ nhân ca ca, ngươi phải chiếu cố chính mình, ngoan.”

“Ô…”

Tiểu Bảo liều mạng lắc đầu, cùng nhau, cùng đi.

Xoay người xuống ngựa, Diệp Địch lại hôn Tiểu Bảo, hắn quất mông ngựa một roi thật mạnh.

“A a a a…”

Tiểu Bảo đã không nói được chỉ phát ra kêu rên, nhưng không có cách nào ngăn cản Hảo ca ca “Bỏ lại” mình.

“Ô…”

Liều mạng quay đầu, rất nhanh liền nhìn không thấy ca ca , Tiểu Bảo vươn tay nắm lên cương ngựa, quấn ở trên cổ tay. Cậu là sao chổi, cậu là sao chổi, cậu tình nguyện chính mình chết cũng không cần ca ca chết. Ca ca, ca ca… Không cần bỏ lại cậu, không cần bỏ lại cậu, ca ca…

Hai cánh tay cuốn lấy dây cương, Tiểu Bảo dùng sức kéo về sau, dừng lại, dừng lại nha.

“Ô ô ô… A a…”

Nhưng khí lực của cậu quá nhỏ , con ngựa vẫn là không ngừng chạy như điên.

“A a a! ! !” Dừng lại nha.

“Chi chi!”

Hai vuốt hầu giúp Tiểu Bảo cùng nhau túm cương ngựa. Mặc kệ xương tay đau đớn toàn tâm, Tiểu Bảo không để ý hậu quả lấy tay túm ở cương ngựa. Mồ hôi lạnh trào ra, trong lòng chỉ có một ý niệm, làm cho ngựa dừng lại, cậu muốn đi đón các ca ca.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5688 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5228 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4965 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4546 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4474 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4376 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter