Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Bất Cẩn Rung Động Một Đời Nâng Niu

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Bất Cẩn Rung Động Một Đời Nâng Niu
  3. Chương 11: Chương 11

Chương 11: Chương 11

Chớp mắt, một tuần vậy mà đã trôi qua, hôm nay chính là ngày mà cô phải đi gặp cái người được dì gọi là ông Vương đó.

Theo trí nhớ của cô, hình như cô đã gặp qua ông ta hai, ba lần, ông ấy chính là ông chủ của một sòng bạc lớn, mà dượng của cô lại là một người mê bài bạc.

Ông ta đã ngoài bốn mươi, bụng phệ, trên người đeo rất nhiều vàng và đá quý, môi thâm vì hút thuốc lâu năm.

Trong gã rất đáng sợ, đặc biệt là đôi mắt đó, luôn ẩn ẩn như bi3n thái và gian manh ở bên trong.

Nhưng chỉ với hai, va lần gặp mặt, Noãn Thanh không hiểu là ông ta ưng cô ở chỗ nào, càng không hiểu tại sao ông ta lại nhìn trúng cô.

Cô cái gì cũn không biết, cái gì cũng không thể nói, không thể kháng cự, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của dì.

Nói thẳng ra...!cô còn không bằng một con chó mà dì nuôi.

Hôm đó là ngày đầu tiên dì cho cô ăn mặc đẹp, cho cô làm tóc và trang điểm.

Dì cười nói với cô, săn sóc cho cô từng li từng tí.

Nhưng cuối cùng lại là đem cô đi bán.

Cô có cảm giác như...!mình đang từ từ, chậm rãi đi đến cánh cửa địa ngục.

Cánh cửa đó vẫn luôn dang rộng, chờ cô bước vào, chờ cô chịu đựng trừng phạt.

Noãn Thanh mặc trên người một bộ váy màu trắng rất đẹp, thuần khiết và trong sáng như con người của cô.

Cô nhìn mình trong gương, không có bất kì biểu cảm gì, bởi vì cô không vui nổi, làm sao có thể vui được chứ.

Dì cô cau có, véo vào cánh tay cô vô cùng đau: "Mày trưng cái bộ mặt ấm ức ra cho ai coi vậy? Là tao ức hiếp mày sao? Là tao hành hạ mày à? Ông Vương chịu thích mày là may mắn của mày, mày còn đòi gì nữa?"

Cô mím môi, không chút phản kháng.

Nhưng mà may mắn? Cái may mắn này thà không có thì hơn.

Sau đó Noãn Thanh cùng dì đi đến một nhà hàng sang trọng, đây là lần đầu tiên cô được bước vào một nơi xa hoa, lộng lẫy như này.

Chỉ có điều, cô luôn cúi gầm mặt, đôi mắt ảm đạm không chút sức sống.

Cô thầm nghĩ, bây giờ chạy trốn có còn kịp không.

Đột nhiên, dì cô kéo cô: "Nhanh lên, mày là rùa hay gì mà đi chậm vậy?"

Cô và dì ngồi ở bàn ăn chờ đợi, từng giây từng phút trôi qua đều khiến cô hồi hợp, dây thần kinh căng như dây đàn, tay bấu chặt vào váy, khiến chiếc váy xinh đẹp cũng đã bị nhăn không ít.

Khi ông Vương đến, ngồi vào bàn, tim cô như ngừng đập, gương mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, một chút sinh khí cũng không còn.

"Ông Vương, ông đến rồi.

Đây là Noãn Thanh, tôi đưa đến cho ông rồi đây." Dì cô thay đổi ba trăm sáu mươi độ, cười cười, nói nói, không hề giống như lúc mắng cô.

"Ừm, quả là xinh đẹp.

Nhưng mà sao cháu của cô lại cứ đầu miết vậy?" Ông ta hơi cau mày, tỏ vẻ không hài lòng cho lắm.

Nụ cười trên mặt dì cô liền tắt, lại véo vào tay cô.

Cô ý thức được cơn đau, hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ ngẩng mặt, nhưng cô thật sự không có cách nào thả lỏng được.

"Ông Vương, vậy...!à...!về cái...!tiền...!tiền thì sao?" Dì cô hơi ấp úng, nói thẳng thì hơi kì nhưng mà vẫn nói.

Sòng phẳng một chút cũng tốt.

Nhưng gã lại phất tay: "Chậc! Gấp gì mà gấp? Bà đã gọi tôi một tiếng ông Vương rồi, còn sợ tôi nuốt lời à?"

"Không, không có, không có.

Tôi chỉ là tiện miệng hỏi, tiện miệng hỏi thôi." Dì cô cười cười, có chút ngượng ngùng.

"Nào, lại đây, để tôi nhìn em cho kĩ."

Ông ta...!đang gọi cô sao?

Cô ngây người, gần như quên luôn cách cử động, nhúc nhích một cái cũng không dám.

"Nhanh, không nghe ông Vương đang gọi mày à?" Dì cô hối thúc, sợ làm ông ta mất hứng, sẽ không chịu đưa số tiền đã bàn bạc ban đầu.

Cô đứng dậy, vẫn là dáng vẻ lề mề, sợ hãi đó, bước cũng không dám bước, đợi đén khi dì cô đẩy cô một cái, cô mớ bất đắc dĩ đứng trước mặt ông ta.

Ông ta mỉm cười, nhìn cô không chút che giấu d*c vọng.

Còn cô thì liên tục tránh né ánh mắt của ông ta, tránh còn hơn cả tránh tà.

Chợt, ông ta nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, mân mê vàn tay cô và hôn lên mu bàn tay: "Thật mềm mại."

Rồi ông ta lại kéo cô về phía ông ta, để cô ngồi lên đùi ông ta.

Lúc này cô như một cái máy, cơ thể cứng đờ, tay siết chặt, ngăn cho bản thân run rẩy.

Ông ta ôm eo cô, xoắn lọn tóc dài trên ngực cô: "Tuy không nói được nhưng bù lại, lại rất xinh đẹp, còn biết nghe lời.

Rất tốt."

Sau khi...!kiểm hàng, có thể nói là vậy, ông ta cuối cùng cũng đã chịu chi tiền, không những vậy còn thưởng thêm cho dì cô không ít.

Đối với dì cô, cuộc trao đổi này chỉ có lời chứ không lỗ.

Dì cô vui vẻ, tiễn ông Vương ra khỏi nhà hàng.

Còn Noãn Thanh thì đi theo ông Vương, cô sợ hãi, liên tục quay đầu lại, mong dì cô có thể đổi ý, nhưng không, dì cô đang bận đếm tiền trên tay, một chút lòng trắc ẩn cũng không dành cho cô.

Lúc này mắt của cô đã đỏ hoe, cô đi rất chậm, rất chậm, tay bấu chặt vào váy.

Cô sợ hãi, không biết điều đang chờ đợi cô ở phía trước.

Nhà hàng có rất nhiều đè, rất sáng, nhưng cô dường như cảm nhận được...!bóng tối đang bao trùm lấy cô, xâm chiếm toàn bộ trí óc cô.

Ở phía xa xa, có một đám thương gia vừa bước vào, bọn họ định đi vào phòng VIP để bàn bạc chuyện đại sự.

Vô tình, có một người liếc mắt nhìn thấy cô, lúc đầu anh không để ý, khi nhìn lại một lần nữa thì anh mới nhận ra có cái gì đó không đúng.

Anh nhìn thấy cô đi cùng một lão râu xanh, cô ngoảnh đầu lại, khoé mắt ửng đỏ, môi mím chặt, dường như anh có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng của cô.

Mà người cô nhìn, bà ta đang cười vui vẻ, đếm đếm cọc tiền trên tay.

Anh cau mày, trong đầu loé lên một đống suy nghĩ bất an, đến khi có người gọi, anh mới bừng tỉnh.

"Trần tổng, sao vậy?"

Người kia hối thúc anh nhưng lúc này anh đã không còn chút tâm trạng nào nữa rồi.

"Các người tự giải quyết với nhau đi, tôi có chuyện đi trước." Anh gấp gáp bỏ đi trước sự kinh ngạc của những người đi cùng, bọn họ nhìn nhau không hiểu gì cả.

"Trần tổng của chúng ta...!từ khi nào lại bỏ việc giữa chừng như vậy? Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện công sao?".

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5758 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5285 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5016 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4595 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4519 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4472 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter