Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Càn Quấy

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Càn Quấy
  3. Chương : 10

Chương : 10



 

Trần Mặc đang phát sốt, hơn nữa bị sốt rất cao.

Ngày hôm nay, cậu từ sáng đã chịu lạnh ở ngoài bán đĩa, đến trưa thì vào đồn dạo một vòng, sau đó lại bị Dương Sóc kéo tới kéo lui, từ phòng cậu thuê trước kia đến nhà Tần Việt ăn cơm chiều, trở về lại bị bật mí bí mật. Cả ngày lo lắng hãi hùng, tâm tình đã bị kích thích quá độ, cuối cùng đến tối thì không thể chịu được hơn nữa, đã phát sốt rồi.

Dương Sóc bắt đầu tìm thuốc. Anh khỏe mạnh, vốn quanh năm suốt tháng ngay cả một lần bị cảm cũng không, trong nhà căn bản khong có thuốc men gì. Lục lọi nửa ngày, từ trong tủ để TV tìm được nửa hộp Bạch Gia Hắc(1), xem hạn sử dụng, còn một tuần nữa thì hết hạn, vẫn may.

(1)  Bạch Gia Hắc: là 1 loại thuốc trị cảm mạo bình thường của Trung Quốc, hình đây.

Anh bật đèn đầu giường, lay Trần Mặc dậy: “Trần Mặc Trần Mặc, cậu dậy đi.”

Trần Mặc ngọ ngoạy mở mắt ra, hàm răng không ngừng run lên: “Dương Sóc?”

Dương Sóc nhìn cậu bé ấy, trên da mặt tái nhợt hiện ra hai vệt đỏ ửng mất tự nhiên, bờ môi xanh tím, liên tục run không ngừng. Hai con mắt cũng sưng đỏ không còn như lúc ban đầu.

Anh bóc ra hai viên thuốc, đỡ Trần Mặc dậy: “Uống thuốc.” Hai viên thuốc nằm trọn trong lòng bàn tay anh.

Trần Mặc cúi đầu, vươn đầu lưỡi cuốn viên thuốc vào miệng. Lòng bàn tay Dương Sóc ngưa ngứa, môi cậu bé thực mềm, đầu lưỡi cũng mềm nữa.

Thuốc viên rất đắng, Trần Mặc ngậm trong miệng, nhìn Dương Sóc. Dương Sóc lúc này mới nhớ tới, chưa cho người ta uống nước mà. Anh bưng cốc nước qua, đưa đến gần môi cậu.

Trần Mặc uống một ngụm, ngửa cổ lên ‘ực’ một cái nuốt xuống, vẻ mặt đau khổ, dùng sức nuốt nửa ngày, nuốt mãi đến khi bị sặc rồi ho khan.

Dương Sóc vỗ lưng xuôi thuốc cho cậu: “Cậu bị sốt rồi, chúng ta đi bệnh viện nhé.”

Trần Mặc run rẩy nằm xuống: “Không, không đi…”

Dương Sóc cau mày: “Cậu sốt nặng như vậy, chỉ dựa vào uống thuốc ư? Mau đứng dậy nào.”

Trần Mặc níu lấy góc chăn, cuộn chính cậu lại thành một quả cầu: “Tôi không đi, ngủ một giấc là ổn thôi… Không muốn đi…”

Dương Sóc có phần tức giận, cậu bé này, sinh bệnh rồi sao còn bướng như thế chứ: “Cậu không đi? Sốt ghê như vậy, chết ở nhà tôi rồi làm sao đây?” Nói xong thì thấy hối hận, ác độc quá đi à.

Trong ổ chăn, Trần Mặc cứng người một lát, sau đó xốc chăn lên, run rẩy nói: “Vậy tôi đi là được rồi…”

“Thao, cậu con mẹ nó đừng có mà bướng thế được không?” Dương Sóc sống đến bây giờ chưa từng thấy ai có cái tính này, tức giận muốn nổ tung đầu, thấy Trần Mặc bắt đầu đi giày, vội đưa tay ra kéo cậu nhét vào chăn: “Tổ tông của tôi ơi! Thật là! Tôi chịu rồi, tổ tông không đi bệnh viện là được chứ gì!”

Trần Mặc giãy dụa trong chăn, Dương Sóc một tay đè cậu lại, một tay bưng cốc nước lên: “Mau uống nước đi, uống nhiều vào, ra mồ hôi thì tốt nữa.”

Trần Mặc bưng cốc lên, run rẩy đưa đến mép mình, nước trong cốc bị cậu lay hoay bắn ra mấy giọt.

Dương Sóc cứ thở dài mãi, đặt mông ngồi bên giường, quơ lấy bả vai gầy yếu của Trần Mặc, tay kia đỡ lấy cái cốc: “Tổ tông, uống nhanh nào.”

Trần Mặc ừng ực uống xong, tựa trong lòng Dương Sóc thở dốc.

“Lạnh không?” Dương Sóc hỏi.

Trần Mặc buộc mình rời khỏi cơ thể ấm áp của anh, lắc đầu, sau đó nằm trên gối đầu tiếp tục run.

Dương Sóc nghĩ, tất cả bực bội hai tám năm qua, đều dành cho ngày hôm nay cũng không đủ, anh dùng chăn bông bao Trần Mặc lại, sau đó đi đến phòng mình, lấy chăn của mình qua, lại quấn thêm cho cậu.

Chăn của Dương Sóc có mùi của Dương Sóc, đầy mùi băng phiến, chậm rãi hòa vào không khí xung quanh Trần Mặc, Trần Mặc kéo chăn, tham lam hít lấy.

“Cậu nằm yên đấy, ngủ một giấc là tốt rồi.” Dương Sóc bao chăn chặt cho cậu bé, dặn dò cậu.

“Vậy còn anh?” Giọng Trần Mặc từ bên trong truyền ra nghe khá là buồn phiền.

“Tôi?” Dương Sóc cân nhắc ý ba chữ ấy: “À, cậu nói tôi ngủ như thế nào sao? Tôi còn có một cái thảm, cuộn lại là ngủ được ấy mà, người tôi khỏe, một đêm vẫn chịu được.”

Trần Mặc lại run giọng nói: “Dương Sóc, tôi lạnh.”

“Còn lạnh?” Dương Sóc gãi gãi đầu: “Nếu không thì đi bệnh viện? Đi bệnh viện thì tiêm một mũi, không đau đâu…”

“Không đi!” Cái tính bướng của cậu lại nữa đó.

“Được được được, chỉ cần cậu không đi qua đi lại, cái gì cũng được!” Dương Sóc xoa góc lông mày: “Tôi lấy thêm thảm đến cho cậu đắp.”

Hai cái chăn một cái thảm, đè nặng trịch trên thân thể nhỏ bé của Trần Mặc, khiến cậu có phần không thở được. Cậu vạch chăn, ló cái mặt ra: “Nặng quá…”

“Cậu thật khó hầu hạ.” Dương Sóc cau mày: “Vậy cậu bảo phải làm sao đây?”

Trần Mặc không nói lời nào, chỉ là nhìn anh, hàm răng còn không ngừng phát ra tiếng ‘lạch cạch’.

Dương Sóc cũng không chọc vào, chạy ra ngoài lấy điếu thuốc châm lên, vừa hút vừa đi vào: “Nếu không thì tôi ở bên cạnh trông cậu? Chờ đến khi cậu hết sốt thì lui?”

Trần Mặc cúi đầu, dịch người vào trong, lộ ra nửa cái giường trống.

Dương Sóc vuốt mặt: “Không phải chứ? Cậu muốn ngủ cùng giường với tôi?”

Trần Mặt đột nhiên nhớ tới cái nhìn của Dương Sóc đối với đồng tính luyến ái, cả người lại rét run thêm nữa: “Không, không phải…” Cậu xoay người áp mặt vào tường, cắn răng ép mình không được run rẩy nữa.

Lát sau, Dương Sóc cố hút hết điếu thuốc: “Được, cậu bị bệnh cũng chẳng ăn được lão tử!” Nói xong dụi thuốc ở phần đế giày rồi ném vào trong cái sọt rác bằng giấy.

Trần Mặc run càng ghê hơn.

Dương Sóc ba chân bốn cẳng quơ Trần Mặc vào trong lòng: “Tiểu tổ tông, ấm áp rồi chứ? Tôi nói cho cậu biết nhá, đừng có mà động tay động chân với tôi, mai tôi còn phải đi làm đấy.” Cậu bé trong lòng gật đầu.

“Được rồi, mau ngủ đi…” Dương Sóc cực kỳ bất đắc dĩ, anh nhớ tới lúc đi học đã từng xem qua một vở kịch, tên là câu chuyện của ban biên tập, chuyện kể về một gia đình này đi tìm bảo mẫu, vốn tưởng có thể giúp bọn họ săn sóc người già trẻ nhỏ, nhưng vài ngày sau, người bảo mẫu này lại được bọn họ hầu hạ lại.

Cậu bé trong lòng trở mình một cái, cánh tay và chân đều vắt trên người anh, cái đầu nhỏ gối lên cánh tay anh, ngủ rất say sưa, khuôn mặt cũng không còn màu trắng xanh ban đầu.

Dương Sóc nắm thật chặt cánh tay, để thân thể của anh có thể truyền hết ấm áp cho Trần Mặc, dần dần anh cũng thiếp đi.

•••

Lúc Dương Sóc mở mắt ra, đồng hồ treo trên tường điểm canh sáu giờ sáng, đồng hồ sinh lý cứ đúng giờ giục anh dậy.

Anh cúi đầu nhìn Trần Mặc, Trần Mặc nằm úp vào lòng anh, đang ngủ rất say, khóe miệng chảy ra chút nước miếng làm ướt bờ ngực phải của anh.

Trong mộng có gì ăn ngon sao? Dương Sóc nghĩ, anh rút cánh tay vòng trên người Trần Mặc ra, lấy tờ giấy vệ sinh từ đầu giường, nhẹ nhàng đặt đầu Trần Mặc ở trên gối, sau đó lau sạch cậu và ngực anh.

Trần Mặc cau mày, bất mãn lầm bầm, rồi lại dồn đến bên cạnh anh.

Dương Sóc nhìn cái đầu lại cọ lên vai anh, đành cười khổ: quên đi, quên đi, lại nằm thêm nửa tiếng vậy.

Khi Trần Mặc tỉnh lại, kim đồng hồ đã chỉ vào số 11 rồi, cậu nhìn cái giường trống một nửa, mọi thứ trong lòng tựa như xáo trộn lại.

Trên tủ đầu giường có tờ giấy, bên trên viết: tôi đi làm rồi, nếu như cậu dậy sớm, trong bếp có bánh chiên trái cây và tào phớ, cậu dùng lò vi sóng hâm lại cho nóng hẵng ăn. Nếu như dậy muộn, đến trưa có người tới đưa cơm. Cơm nước xong nhớ uống thuốc!

Lời nhắn không có chữ ký, câu cuối cùng bị tô lại hai lần, lại có thêm một dòng thở dài.

Trần Mặc cười, Dương Sóc đã lớn như vậy, sao chữ viết y hệt như trẻ con, từng vạch từng nét ngay ngắn, chỉ là nét Mác(nét kéo dài) hơi kéo dài.

Trên tủ đầu giường còn đặt một cốc nước sôi và một vỉ Bạch Gia Hắc hết hạn.

Trần Mặc sờ sờ cái trán, đã không còn sốt nữa rồi. Cậu nhấc chăn lên muốn xuống giường, lại phát hiện có một bộ quần áo xếp gọn gàng ở bên cạnh chỗ cậu nằm, bên trên cũng có một tờ giấy, viết: hãy mặc vào, là đồ sạch sẽ.

Trần Mặc bật cười.

Đó là một bộ quần thu áo thu màu lam, tản ra mùi bột giặt quần áo vừa, chứng tỏ chúng nó xác thực là đồ sạch. Trần Mặc mặc áo thu vào người, kích cỡ của Dương Sóc, tương đối dài rộng, quần thu cũng thế, mặc vào thừa ra một khoảng. Trần Mặc sờ quanh cạp quần thu một vòng, cuối cùng kéo dây chun, buộc lại, quần thu rốt cục đã nghiêm túc vây lấy vòng eo của cậu.

Cậu đi tới gian rửa mặt, lúc đi ngang qua ban công, thấy quần áo của cậu và Dương Sóc đồng t hời treo ở đó, bị gió thổi chen lại một chỗ, mặt cậu có hơi đỏ.

Vừa rửa mặt xong, chuông cửa đã vang lên. Trần Mặc nhớ tới Dương Sóc có nói sẽ có người đưa cơm tới, vì thế ghé vào mắt mèo nhìn người bên ngoài. Ngoài cửa là một người đàn ông, vóc dáng cao cao, vẻ mặt ôn hòa. Một tay xách túi ni lon, bên trong có một cái bát gốm màu trắng, tay kia xách một túi hoa quả.

Cậu mở cửa ra, nhìn người đàn ông kia.

Người kia nhe răng cười với cậu: “Hê ~, là Trần Mặc phải không? Sáng sớm Dương Sóc đã gọi điện thoại, bảo tôi trưa nay đưa cơm qua cho cậu, còn nói cậu bị sốt, tốt nhất là nên ăn đồ mềm và nhạt thôi, tôi làm bánh canh bí đỏ,” gã nhấc cái bát gốm trắng trong tay lên: “Cho cậu, còn có hoa quả, cậu ăn nhiều một chút.”

Trần Mặc lúng ta lúng túng nhận lấy đồ: “Anh, có muốn vào ngồi chút không?”

“Không cần, trong tiệm còn đang bận.” Người ấy cười cười, vẫy tay với cậu: “Mau quay về phòng đi, đừng để bị lạnh nữa, tôi đi đây, tạm biệt.” Nói xong xoay người, khập khiễng đi mất.

Trần Mặc thấy đùi phải của gã, hình như không thể dùng lực giẫm trên đất.

Người đàn ông ấy đi tới bên thang máy, ấn nút xuống, quay đầu lại thấy Trần Mặc đang nhìn chân gã, mỉm cười: “Không cần sợ, cái chân này bị thương gân bắp thịt, tôi và Dương Sóc là đồng đội.” Gã ngưng lại một lát: “Tôi là Kiều Vân Phi, ông chủ tiệm cơm dưới nhà, hoan nghênh cậu tới làm khách.” Nói xong, cửa thang máy mở ra, Kiều Vân Phi đi vào thang máy, gật đầu với Trần Mặc.

Trần Mặc nhìn cửa thang máy khép lại, xoay người trở lại gian phòng.

Bánh canh nóng hổi thơm ngào ngạt, Trần Mặc vào bếp tìm lấy cái thìa, hớp một miếng vào miệng, nước mắt thi nhau rơi.

Đang lúc ăn, điện thoại vang lên, cậu do dự chút ít, rồi chạy tới tiếp điện thoại: “Alô?”

“Trần Mặc? Tôi là Dương Sóc, đã ăn chưa?” Dương Sóc bên kia đang ầm ĩ bừng bừng.

“Đang ăn…” Trần Mặc dùng sức xoa nước mắt.

“Này, giọng làm sao thế? Nhớ ăn xong phải uống thuốc.” Dương Sóc dặn dò.

“Ừ, biết rồi.” Trần Mặc gật đầu.

“Được rồi, vậy tôi đi làm việc đây, cậu ở nhà chơi, đừng chạy khắp chốn đấy…” Dương Sóc nói xong, cũng cúp điện thoại.

Trong lòng Trần Mặc nổi lên một luồng ánh sáng ấm áp dào dạt.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5789 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5308 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5037 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4613 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4544 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4506 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter