Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Cậu Thử Trốn Tôi Lần Nữa Xem

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Cậu Thử Trốn Tôi Lần Nữa Xem
  3. Chương 66: Ngoại truyện 2 (9)

Chương 66: Ngoại truyện 2 (9)

Edit: Ya

Chìa khoá nằm ở trong túi thì không có gì kì lạ cả, rất có thể là do sau khi mở cửa tiện tay rồi bỏ vào.

Nhưng vấn đề là nhà của họ xài vân tay mà, bởi vậy không cần phải dùng chìa khoá, đã vậy chìa khoá còn không ở trong túi áo túi quần mặc hàng ngày mà lại trong túi áo ngủ.

Hơn nữa Diệp Dao còn luôn đem cái chìa khoá này theo bên người.

Nhiều khi thời gian ở chung của Diệp Dao và cái chìa khoá này còn nhiều hơn cả thời gian hắn ở chung với Diệp Dao nữa.

Lục Tầm lạnh mặt, lấy chìa khoá ra rồi vứt lên tủ đầu giường, vài phút sau lại lấy chìa khoá về, nhét vào túi áo của Diệp Dao.

Dựa theo tính cách của Diệp Dao, chắc chắn cái chìa khoá này nắm giữ bí mật quan trọng của công ty nên cậu mới như vậy, Diệp Dao là người ngay thẳng vậy mà.

Không thể để Diệp Dao biết rằng hắn định trộm thứ này được, nếu không Diệp Dao chắc chắn sẽ giận hắn mất.

Ngủ trên gối của Diệp Dao, ôm lấy quần áo của Diệp Dao nhưng lòng Lục Tầm lại đầy lo âu.

Hắn và Diệp Dao đã làm bạn thân nhiều năm như vậy, sớm đã quen với nếp sinh hoạt của nhau, đối với Diệp Dao ba mươi tuổi, tình bạn của hai người có thể đã chuyển thành tình thân từ lâu rồi.

Đối với người đã thân quen nhiều năm như vậy rất khó để nảy sinh tình cảm yêu đương. Bởi vì đã hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc nên không còn cảm giác mới mẻ nữa, cũng không có cái cảm giác mặt đỏ tim đập rung động gì đó.

Hắn phải làm sao mới có thể yêu đương được với Diệp Dao đây, làm sao để biến tình bạn này thành tình yêu?

Ôm quần áo của Diệp Dao trong người, Lục Tầm bực bội quay sang hướng mình thường hay nằm ngủ.

Nhưng chuyện của mười mấy năm nay hắn không hề biết chút gì cả, còn hắn bây giờ lại trở thành một người nhàm chán đến mức lén lấy sách của chính mình để xem trộm.

Nghĩ đến quyển sách kia Lục Tầm liền cảm thấy buồn bực, hắn đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ thẳng đi thẳng đến thư phòng, lấy quyển sách kia từ giá sách, đi xuống dưới lầy, đưa quyển sách cho nhân viên đang dọn dẹp vệ sinh.

"Ném nó đi, nhanh lên." Lục Tầm lạnh giọng nói.

"Dạ được, Lục Tổng, lát nữa tôi sẽ xử lý liền." Quản gia hỏi, "Ngài còn có đồ gì muốn vứt đi không?"

Lục Tầm nhíu mày.

Nếu ở trong nhà đã tồn tại một con gián, chắc chắn sẽ có một ngàn con gián khác cũng đang trú ngụ trong nhà.

Đồng nghĩa với việc, nếu trên giá sách có một quyển sách như vậy, rất có thể ở những góc nhà khác cũng giấu những đồ vật đồi truỵ tương tự như vậy.

Quản gia sai nhân viên dọn dẹp dọn cuốn sách này trước, sau đó Lục Tầm nhân lúc Diệp Dao không có ở nhà liền tìm kiếm các ngóc ngách khác trong nhà.

Vì Diệp Dao sẽ không tự tiện động vào đồ của hắn, nên mấy đồ vật mờ ám như vậy chắc chắc là không nằm trong không gian sinh hoạt chung mà nằm trong không gian sinh hoạt riêng của hắn.

Phòng này là phòng của hai người, vì vậy mà đồ đạc riêng của hắn không nhiều lắm.

Lục Tầm đi đến phòng để quần áo.

Bởi vì phải tham dự những hội nghị cao cấp nên hắn có rất nhiều quần áo được đặt may riêng, Diệp Dao cũng có rất nhiều quần áo.

Một cái tủ quần áo nho nhỏ dĩ nhiên không đựng được đủ, nên họ có một phòng rất lớn dành để đựng quần áo.

Trong phòng có một khu vực mà quần áo của hắn và Diệp Dao được treo xen lẫn vào nhau, quần áo của hai người như được gộp làm một, vì vậy mỗi lần mặc còn phải xem kĩ thử đó là đồ của ai.

Một khu vực khác thì một đầu này treo riêng âu phục của Diệp Dao, đầu kia thì treo âu phục của hắn, để tránh trường hợp hai người mặc nhầm đồ của nhau.

Đây là không gian sinh hoạt riêng tư của hắn, dù gì hắn cũng không tin Diệp Dao sẽ lục quần áo của hắn.

Hắn chậm rãi mở cánh cửa tủ phía trước mà từ trước đến nay hắn không hề chú ý đến, thấy trong tủ treo đủ loại áo khoác và áo sơ mi, trông rất gọn gàng ngăn nắp, không có gì bất thường cả.

Lục Tầm nhìn xuống phía dưới, phía dưới tủ là những chiếc quần được gấp rất gọn gàng.

||||| Truyện đề cử: |||||

Hắn không hề do dự vươn tay ra, xốc tung chồng quần được xếp gọn gàng lên.

Sự gọn gàng ngăn nắp lúc đầu biến mất, lộ ra sự thật được cất giấu bấy lâu—— ở dưới chồng quần tây gọn gàng ngăn nắp ấy là một vài cái qu@n lót không phải kích cỡ của hắn!

Trong nháy mắt, Lục Tầm nắm chặt tay lại, lửa giận như đang đốt cháy tim gan của hắn, hắn hung hăng đóng tủ quần áo lại một cái rầm.

Không muốn, hắn không muốn để đống đồ này ở đây, cả cái tủ này nữa, quá bẩn, quá ghê tởm.

Rốt cuộc hắn của ba mươi tuổi nghĩ gì trong đầu mà làm ra chuyện như vậy, hắn không thể nào hiểu được, mãi mãi cũng không thể hiểu được.

Cảm giác buồn nôn và ghê tởm dâng lên, Lục Tầm hít sâu một hơi nhanh chóng rời khỏi góc này, đi đến trước tủ quần áo của Diệp Dao.

Hắn mở tủ quần áo của Diệp Dao ra, hít lấy hít để hương thơm của riêng Diệp Dao.

Cảm giác buồn nôn trong cổ họng được hương thơm bao lấy mới dần dần được đ è xuống, Lục Tầm cố gắng bình tĩnh lại.

Hắn đến chỗ khác kiếm thử, để xem có phải ở những góc khác cũng có những đồ vật ghê tởm như vậy hay không, nếu có, hắn phải vứt sạch những thứ rác rưởi đó, không để lại một cái gì hết.

Hắn ôm quần áo của Diệp Dao hít hà vài cái, rồi từ phòng quần áo đi về phòng ngủ.

Phòng ngủ này là phòng mà hắn và Diệp Dao cùng ngủ chung, đồ cá nhân của hắn ở đây rất ít.

Ánh mắt Lục Tầm nhìn qua nửa giường bên phía hắn hay nằm.

Hắn nhấc ra trải giường lên, không phát hiện vật dụng gì bất thường. Cũng nhấc nệm và gối lên, tất cả đều như bình thường.

Lục Tầm nhanh chóng chú ý đến cái tủ đầu giường.

Chỗ này vô cùng khả nghi, lần trước, hắn phát hiện ngăn kéo này bị khoá lại.

Hắn và DIệp Dao ở chung với nhau, nếu không có gì mờ ám trái với lương tâm thì khoá lại làm gì?

Lục Tầm kéo ngăn kéo ra, không ngoài dự đoán là không thể mở ra được. Đồ trong phòng ngủ của họ đều là đồ tốt nhất, cái tủ đầu giường này cũng vậy, không hề có chuyện bị ăn bớt vật liệu, gỗ vừa dày vừa nặng, không phải mấy loại gỗ thông thường dùng bạo lực là có thể kéo ra được.

Lục Tầm nhíu chặt mày, hắn cần phải có chìa khoá mới mở được cái ngăn kéo này ra.

Chìa khoá có thể được giấu ở đâu? Hắn đã ở đây lâu như vậy nhưng cũng không hề biết được chỗ để chìa khoá ở đâu, chỉ có lần trước thấy được chìa khoá trong túi của Diệp Dao——

Lục Tầm mở to mắt, suy nghĩ của hắn chợt dừng lại, đột nhiên nhanh chóng đứng lên đi lấy áo ngủ của Diệp Dao, lấy cái chìa khoá nho nhỏ trong túi cậu ra.

Nếu cái chìa khoá này mở được ngăn kéo thật thì tại sao Diệp Dao lại để cái chìa khoá này trong túi áo của cậu?

Sự nghi ngờ bắt đầu dâng lên, Lục Tầm lưu loát vươn tay ra, cắm chìa khoá vào trong ổ.

Vừa khít, không hề bị kẹt gì cả, rất suôn sẻ.

...Hắn sắp thấy được bí mật đằng sau ngăn kéo này.

Hắn sẽ nhìn thấy gì đây?

Ảnh chụp chung, thiệp chúc mừng của hắn và người đó, trang sức của người đó chăng?

Mà chìa khoá này lại ở trên người Diệp Dao, có khi nào trong này là đồ mà Diệp Dao muốn đưa cho hắn, nhưng vì hắn bị thương nên không tiện, nên mới khoá lại cất hay không?

Đủ loại ý nghĩ tốt xấu cứ chạy loạn xạ trong đầu Lục Tầm, Lục Tầm chầm chậm mở ngăn kéo ra.

Giây tiếp theo sau khi thấy rõ được đồ bên trong, sắc mặt Lục Tầm liền tái xanh.

Cảm giác ghê tởm và buồn nôn bao phủ lấy hắn, còn ghê tởm hơn cả khi hắn phát hiện ra đống đồ trong tủ quần áo.

Sao có thể để mấy thứ này ở tủ đầu giường được? Chẳng lẽ Lục Tầm ba mươi tuổi nhân lúc Diệp Dao không có nhà dám dẫn tình nhân vào nhà, rồi dang díu với nhau trên cái giường mà hắn và Diệp Dao ngủ chung hay sao?

Chẳng trách, chẳng trách lúc hắn mới tỉnh dậy, cách mà Diệp Dao nhìn hắn lại lạnh lùng đến vậy, tên kia đã làm đến nước này thì làm sao cậu có thể bày ra vẻ mặt tốt được!

Là vì nể tình mười mấy năm làm bạn nên Diệp Dao mới nhẫn nhịn và bao dung cho hắn một cơ hội, thậm chí cậu còn không nhắc chuyện này trước mặt hắn, còn luôn khen hắn, giữ gìn hình tượng tốt đẹp cho hắn.

Lục Tầm không nhịn được nữa, đấm một cái thật mạnh lên tủ đầu giường.

Đau đớn trên tay cũng không thể nào làm dịu lại cơn phẫn nộ trong lòng, ngược lại còn làm cơn giận ngày một tăng thêm.

Nơi thuộc về hắn và Diệp Dao, đã bị vấy bẩn rồi.

Chuyện đã đến nước này rồi thì hắn còn mặt mũi nào mà theo đuổi Diệp Dao đây? Diệp Dao xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất, nhưng hắn đã không còn là tốt nhất nữa rồi.

Hắn cảm thấy nghẹt thở, hắn chỉ chấp nhận sử dụng mấy món đồ này chung với Diệp Dao mà thôi, nhưng chuyện này thì không thể nào.

Diệp Dao là người như thế nào chứ, là đoá hoa sen thuần khiết trong sáng không nhiễm bụi trần, làm sao cậu có thể liên quan đến mấy chuyện này được, đã vậy còn có nhiều đồ như vậy, thậm chí có nhiều cái hắn còn không biết là dùng để làm gì.

Đã vậy Diệp Dao còn là trai thẳng, sao có thể dùng mấy đồ này với hắn được.

Sao lại vậy được?

*

Tuy rằng kết quả kiểm tra sức khoẻ định kì của Lục Tầm không có vấn đề gì cả, nhưng vì trí nhớ của Lục Tầm vẫn chưa được khôi phục, nên sau khi Diệp Dao cố giải quyết hết mọi công việc xong xuôi, từ chối hết mấy lời mời tiệc tùng, vội vã chạy về nhà.

Lần này cậu xong việc cũng khá nhanh, chắc trong thời gian ngắn như vậy không xảy ra chuyện gì đâu.

Diệp Dao đậu xe xong thì đi vào nhà.

Căn nhà rất yên ắng, Lục Tầm không có ở nhà dưới chờ cậu về nhà. Diệp Dao nghĩ ngợi, rồi đi lên phòng ngủ.

Chắc là hắn đang ngủ rồi, dù sao cũng mới vừa làm một loạt hạng mục kiểm tra sức khoẻ như vậy cũng rất mệt, ngủ đến giờ này chưa dậy cũng rất bình thường.

Diệp Dao khẽ nhón chân để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lục Tầm, cậu bước đến trước cửa phòng, thấy cửa phòng đang khép hờ.

Diệp Dao nghiêng đầu, cậu len lén nhìn qua khe hở —— cùng lúc đó Lục Tầm cũng vừa lúc đi đến cửa, mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng đối mặt với Diệp Dao.

Vì quá bất ngờ nên Diệp Dao bị dọa cho giật mình, vô thức lùi lại một bước.

Cửa phòng bị mở ra, Lục Tầm nắm lấy vai cậu để giúp cậu giữ thăng bằng. Sắc mặt của Lục Tầm vẫn bí xị như cũ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường trước mặt Diệp Dao.

"Làm cậu giật mình rồi sao?" giọng Lục Tầm rất trầm.

"Không có" Diệp Dao nhìn xuống phía dưới, thấy trong tay Lục Tầm đang cầm một cái túi nilong rất lớn màu đen, cậu hơi nghi hoặc, "Cậu cầm cái gì đó?"

Lục Tầm cười lạnh một tiếng.

"Vốn dĩ tôi định cầm ra cửa để chờ cậu về, đợi nói với cậu xong rồi ném mấy thứ này vào sọt rác liền." Lục Tầm nói, "Không ngờ cậu lại về sớm như vậy."

Mấy lời này nghe cứ kì lạ kiểu gì ấy, chuông cảnh báo trong đầu Diệp Dao không ngừng vang lên, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói với Lục Tầm: "Ném cái gì vào thùng rác vậy, phòng ngủ của chúng ta không phải là sạch sẽ lắm hay sao? Sao mà có một bao rác lớn như vậy."

Lục Tầm nhìn Diệp Dao, hắn duỗi tay định sờ mặt Diệp Dao, nhưng nửa chừng lại rút tay lại.

Cuối cùng hắn không nói thêm gì nữa, gục đầu xuống, mở cái túi trong tay ra cho Diệp Dao nhìn.

Sau khi nhìn đồ trong túi xong Diệp Dao liền choáng váng muốn xỉu đến nơi.

Sao Lục Tầm lại phát hiện ra được cơ chứ, Lục Tầm lấy chìa khoá ở đâu ra vậy?

Chẳng lẽ Lục Tầm mười tám tuổi không thầy mà nên, không cần ai dạy mà cũng có sở thích ngửi quần áo của cậu hay sao?

"Ghê tởm không? Tôi cũng thấy ghê tởm nữa." Lục Tầm khẽ nói, "Tôi không định giúp cái tên kia bào chữa bất kì điều gì hết, cũng không giấu giếm chuyện này với cậu, cho nên tôi sẽ nói cho cậu biết hết."

Lục Tầm túm cái túi lại: "Vậy giờ tôi đi ném nó trước rồi có gì chúng ta nói chuyện sau ha."

Đầu Diệp Dao như muốn nứt ra đến nơi.

Ném á? Ném đi đâu, bên trong còn có nhẫn kết hôn của cậu với Lục Tầm đó!

Diệp Dao vội vươn tay lấy cái túi trên tay Lục Tầm, hên mà bây giờ Lục Tầm đã nhận ra mình cong rồi, Diệp Dao hít một hơi thật sâu, cố gắng dịu giọng nhất có thể, uyển chuyển nói ra sự thật.

"Không cần ném đâu, những đồ này đều là đồ mà tôi và cậu mua chung với nhau."

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5681 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5222 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4962 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4542 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4469 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4367 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter