Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng
  3. Chương 63

Chương 63

Màn đêm buông xuống, trở lại khách sạn, Mộc Miên ngồi xếp bằng trên giường, lật xem từng tấm ảnh trong camera, khi nhìn đến tấm hai người chụp chung liền thấy ngứa tay, cô lập tức nối mạng với di động.

Sau đó thừa dịp Lâm Mộ An đi tắm, đổi thành ảnh đại diện với màn hình điện thoại.

Bọn họ ở bên này chơi gần nửa tháng, lúc trở về vừa lúc trước Tết Âm Lịch mấy ngày, Mộc Minh cùng Triệu Huyên trước đó đã nói không trở lại.

Viện nghiên cứu vừa lúc có hạng mục khẩn, cho nên kỳ nghỉ hủy bỏ.

Trong lúc đó thành tích kỳ thi vừa rồi đã ra, Mộc Miên thi đậu nghiên cứu sinh, hai người ở trong điện thoại khích lệ cô, Mộc Miên do dự vài giây, vẫn là không có nói cho bọn họ chuyện của Lâm Mộ An.

Ngày về nước, thành phố Giang rơi một trận tuyết nhỏ, khi hai người xách theo hành lý ra sân bay, tức khắc bị đông lạnh đến cả người run run, nhiệt độ giữa hai nơi trong một ngày chênh lệch lớn đến dọa người.

Lâm Mộ An lập tức lấy áo khoác của mình, đem cả người Mộc Miên bọc vào, sau đó cầm lấy hành lý trong tay cô.

Ở trong gió đợi một lát, rốt cuộc xe taxi tới, lúc lên xe vừa đóng cửa Lâm Mộ An không cẩn thẩn làm tụt khăn quàng cổ, lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt.

Tài xế taxi từ kính chiếu hậu đánh giá anh vài lần, có chút không xác định hỏi: "Cậu... Có phải là nam diễn viên trong cái phim truyền hình gần đây hay không, tên..."

Ông nhíu mày suy tư vài giây, đột nhiên vỗ đùi: "Lâm Mộ An đúng hay không! Ai da tôi nói cậu nghe, con gái của tôi thích cậu lắm, suốt ngày ở nơi đó lải nhải lải nhải, trong phòng toàn bộ đều là poster của cậu."

Ông nói xong tiếp tục đánh giá, sau đó khẳng định nói: "Tuyệt đối không sai, poster của cậu tôi đã nhìn vô số lần, giống nhau như đúc!"

"Cậu có thể ký cho tôi cái tên không?!"

Mộc Miên xì một tiếng bật cười, bình tĩnh mở miệng: "Bác tài ơi, bác nhận sai người rồi, mọi người đều nói anh ấy giống cái nam minh tinh kia, cho nên ra cửa mới cần phải mang một cái khăn quàng cổ che mặt."

"Nếu thật là minh tinh kia, sao lại sẽ cùng con ngồi xe taxi của bác chứ?!"

"Người ta có tài xế bảo an chuyên gia đón đưa mà."

"Này, này nói cũng có chút đạo lý, chính là... Chính là thật sự phi thường giống a", ông từ kính chiếu hậu nhìn Lâm Mộ An, chần chờ lại không dám xác định.

Mộc Miên cười khẽ: "Nêu bác thật sự không tin, vậy để cho anh ấy ký cho bác cái tên, trở về liền lừa con gái bác, nói là vừa rồi gặp may ở sân bay gặp được liền tới xin?"

"Ai, này cũng đúng, tới tới tới, tiểu tử phiền toái cậu."

Ông vội vàng lấy giấy bút, đưa tới cho anh, Lâm Mộ An bất động thanh sắc nhận lấy, xoát xoát vài nét bút, chữ ký rồng bay phượng múa liền khắc ở mặt trên.

Bác tài xế nhận lấy, vừa nhìn thấy lập tức kinh ngạc cảm thán: "Ai nha tiểu tử, câu đây là có luyện qua nha, chữ ký này cũng thật xinh đẹp."

Ông nói xong, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Mộ An vài lần khen: "Xinh đẹp giống cậu vậy đấy!"

Thật là giống một tác phẩm điêu khác bằng băng, lông mày và đôi mắt như sứ như tuyết, trừ tấm poster trong phòng con gái, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy có người lớn lên tinh xảo như vậy.

Hôm nay thật là mở rộng tầm mắt.

Xe dùng lại ở cửa tiểu khu, Lâm Mộ An ra cốp xe lấy hành lý, Mộc Miên khom lưng cảm ơn bác tài phía trước, ông cười đến vô cùng vui vẻ, hết sức nhiệt tình xua xua tay với cô.

Hai người kéo hành lý chậm rãi đi tới, đã lâu chưa từng trở về, nơi này lại một chút cũng chưa thay đổi, vẫn là kiến trúc quen thuộc, liền hoa cỏ cây cối, dường như đều chưa từng thay đổi bộ dáng.

Mộc Miên vẫn luôn cảm thấy, mấy tháng ngắn ngủn kia, là ký ức khó nhất quên tốt đẹp nhất đời này.

Cho dù sau này họ sẽ có nhiều thời gian hơn để tạo ra vô số khoảnh khắc hạnh phúc khác.

Nhưng trước sau, là không giống nhau.

"Anh nhớ nơi này không?" Mộc Miên nhịn không được hỏi, Lâm Mộ An nghiêng đầu, nắm tay cô hôn một cái, sau đó mười ngón nắm chặt, bỏ vào trong túi áo khoác.

"Nhớ", anh nhẹ nhàng trả lời, sau đó nhìn chằm chằm cô, vô cùng trịnh trọng bổ sung: "Rất nhớ rất nhớ."

Nghĩ đến giấc mơ mỗi đên, đều sẽ trở lại nơi này, sau đó tỉnh mộng đều cảm thấy mất mát trống vắng, trằn trọc trắng đêm khó ngủ.

"En cũng nhớ." Đã từng vô số lần nghĩ tới, nếu chúng ta không cần lớn lên thì tốt rồi, như vậy, liền có thể cả đời ở mãi trong đoạn thời gian kia, không chia không lìa, cũng không có thống khổ.

Lấy chìa khóa mở cửa ra, vừa đẩy ra, bụi mù mịt phả vào mặt, căn nhà không ai ở suốt hai năm qua toát lên vẻ cũ kỹ và hiu quạnh.

Mộc Miên nhìn chung quanh bên trong một vòng, đảo qua những cái trưng bày cùng bài trí quen thuộc, đáy mắt mạc danh có chút ướt át.

"Nơi này, bao lâu không ai ở?" Lâm Mộ An rõ ràng có chút kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Hai năm." Mộc Miên bình tĩnh nói.

Lâm Mộ An nhịn không được nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, chần chờ mở miệng, thanh âm có chút trầm xuống: "Vì cái gì... Không trở lại?"

Mộc Miên quay đầu, đối diện với tầm mắt của ạn, khóe mắt có chút ửng đỏ, cô hít hít mũi, cười: "Em không dám."

"Em không dám trở về, nơi này đều là dấu vết của anh."

"Nhìn thấy phòng bếp đều nhớ tới muốn nấu ăn cho anh, nhìn đến phòng khách sẽ nhớ tới bộ dáng anh nằm ở trên sô pha chơi game, đi vào trong phòng, trước mắt đều là bóng dáng anh đáng thương muốn ngủ cùng em..."

"Lâm Mộ An, em làm sao dám trở về..."

Mắt cô chớp chớp, nước mắt lăn dài, trượt dài trên gò má trắng nõn đến bên môi.

Ngực chợt đau xót, Lâm Mộ An ném hành lý trong tay ra, cúi người hôn lên đôi mắt kia.

Tinh tế hôn theo dấu vết nước mắt, đi đến trên môi cô, trằn trọc mút vào, nhẹ giọng nỉ non.

"Anh sai rồi..."

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Mộc Miên đẩy anh ra, ghé vào trong lòng ngực anh khóc không thành tiếng, bả vai run lên run xuống, trong lòng Lâm Mộ An sợ hãi.

Anh vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành, nhưng trước ngực lại vẫn làthấm ướt một khối to.

Áp lực bất mãn nhiều năm, ủy khuất, oán hận, toàn bộ tại một khắc này phát tiết ra.

Dù cho Mộc Miên sớm đã tha thứ cho anh, nhưng những vết sẹo đó vẫn khắc vào đáy lòng, bị cô dùng danh nghĩa tình yêu che đậy che dấu.

Mộc Miên không phải là người làm ra vẻ, thống thống khoái khoái khóc một hồi lúc sau lại là một hảo hán.

Cô đem hành lý đi cất liền bắt đầu cuốn lên tay áo quét tước vệ sinh, mới trải qua chuyện vừa rồi Lâm Mộ An nào dám để cô động thủ.

"Để anh để ann", anh lấy giẻ lau trong tay Mộc Miên, sau đó đem cô đẩy đến trên ghế ngồi, lấy Ipad nhét vào trong tay cô.

"Em ngồi ở chỗ này chơi là được rồi."

Mộc Miên mở to mắt thỏ nhìn anh, gật gật đầu: "Tâm ý của anh em nhận."

Nói xong, lập tức từ trên ghế nhảy xuống, lấy lại giẻ lau thở dài: "Nhưng là để anh dọn phỏng chừng đêm nay phải ăn ngủ đầu đường."

Vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn anh, mở miệng: "Đồ đắt tiền. Tự chính em biết."

Lâm Mộ An: "......"

Nhanh nhẹn cầm lấy thau nước, Mộc Miên bắt đầu lau đồ đạc, Lâm Mộ An chân tay luống cuống đi theo bên cạnh cô, đầy mặt mờ mịt.

"Anh đi quét nhà đi", Mộc Miên nhịn không được hất cằm ý bảo.

"Được được", anh vội vàng gật đầu.

Lâm Mộ An vùi đầu làm việc, động tác nghiêm túc, Mộc Miên đánh giá anh vài lần, nhịn không được cúi đầu cười cười.

Phòng khách không ít đồ đạc đều bị đắp vải bố trắng, cô liền kêu Lâm Mộ An lại đây hỗ trợ.

Hai người đứng ở đối diện, từng người cầm một góc, tấm vải trắng phủ trên bàn ghế được vén lên, nổi lên một đám bụi, hai khuôn mặt tươi cười trong bụi bay.

Sau một buổi chiều dọn dẹp, đổ những xô nước bẩn vào phòng tắm, ngôi nhà dần khôi phục lại, những ô cửa sổ sáng sủa và sạch sẽ. Hai người nóng đến mức trực tiếp cởi ra áo khoác, mặc áo lông thở hổn hển.

Cuối cùng đem vỏ chăn vỏ bọc sô phao vào máy giặt, Mộc Miên cùng Lâm Mộ An cùng nhau nằm liệt trên tấm thảm mới thay.

Hai mắt dại ra nhìn trần nhà yên lặng thở phì phò, giây lát, Mộc Miên xê dịch thân mình, dựa sát vào trong lòng ngực anh.

Lâm Mộ An ôm lấy cô.

"Em không muốn động..." Cô mệt mỏi mở miệng.

"Anh cũng vậy..." Trạng thái của Lâm Mộ An giống như đúc.

"Thật đói, hôm nay kêu cơm hộp được không?"

"Được, em muốn ăn lẩu!"

"Haidilao?!"

"Kêu trước mười bàn thịt!"

"Có thể, quyết định vậy đi!"

Hai người ăn nhịp với nhau, Lâm Mộ An lấy di động hạ đơn, mới vừa nghỉ ngơi đến không sai biệt lắm, chuông cửa liền vang lên, shipper khiêng hai cái rương tiến vào, thuần thục đốt lửa dưới đáy nồi cho họ.

Nóng hôi hổi, hồng du quay cuồng, hai người không khỏi nuốt nuốt nước miếng, sau đó nhanh chóng cầm đũa ăn, gần như ăn ngấu nghiến.

Dưới ánh đèn ấm áp sương khói lượn lờ, mùi lẩu tràn ngập toàn bộ phòng, lao động mệt mỏi thân thể cực lỳ đói khát, nguyên liệu nấu ăn đầy bàn cơ hồ trở thành hư không.

Ban đêm, ngủ cũng hết sức ngon.

Một giấc ngủ đến tự nhiên tỉnh, đã là gần giữa trưa, ăn qua bữa sáng, bên ngoài trời giá rét, cũng lười ra cửa, hai người ở trên sô pha bắt đầu chơi game.

Đánh đánh, bọn họ liền đánh nhau.

Thảm lông dần dần rơi xuống bên hông, hai người trên sô pha dây dưa không biết thoả mãn, cố gắng giữ lý trí, Mộc Miên đem quần áo kéo xuống, đè tay anh lại.

"Chớ có sờ, lần này em không giúp anh đâu."

Lâm Mộ An làm như không nghe thấy, không buông tha tìm lại đây, tiếp tục quấn lấy môi cô, thẳng đến khi không thở nổi, mới lưu luyến buông cô ra. Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ vào‎ ngay‎ ﹏‎ ?г‎ ùⅿ?гuyện.vn‎ ﹏

Mộc Miên đá người trên người nọ, tức giận mở miệng: "Tự mình đi toilet." "Không cần", anh làm nũng, đầu ở cần cổ cô cọ cọ, đôi môi ướt át thường thường cọ qua làn da cô, mang theo một trận khác thường, Mộc Miên nhìn chằm chằm trần nhà, ý niệm đọng lai hồi lâu cứ như vậy buột miệng thốt ra.

"Lâm Mộ An."

"Nếu không chúng ta làm đi."

......

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5671 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5217 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4956 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4538 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4460 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4356 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter