Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
  3. Chương 59: WC ở giữa

Chương 59: WC ở giữa

"Vẫn còn một chút thời gian, tôi muốn tới xem một chỗ."

Mạnh Kiều nhìn sao sáng ngoài cửa sổ, chợt nghĩ tới điều gì đó, trong mắt hiện lên vẻ ranh mãnh: “Có phải vừa rồi BGM không phát ra nên anh mới yên tâm không?”

"Cũng là một nguyên nhân. Không tệ, chủ động động não." Nghiêm Mục nói.

Tuy Mạnh Kiều rất vui vì được khen ngợi nhưng cũng không giấu được lo lắng trong lòng. Cô bĩu môi hỏi: “Kỳ lạ, hai ngày nay BGM của anh không hề phát ra tiếng, không biết có phải do tai tôi có vấn đề gì rồi không? Anh mau xem thử có phải tôi bị mất thính giác không?"

"Đừng làm loạn. Bây giờ nó không phát ra tiếng chứng tỏ không có quỷ để ý đến mạng của em, nhưng điều đó không có nghĩa là em muốn làm gì thì làm. Đợi ngày mai nó vang không ngừng đi rồi em sẽ biết sợ.” Trên mặt Nghiêm Mục không hề tươi cười, ngược lại còn đang trách suy nghĩ nhỏ vừa rồi của Mạnh Kiều.

Nhưng Mạnh Kiều không cảm thấy đây là phê bình, cô chỉ gật đầu sau đó cười hì hì hỏi: “Anh bảo ngày mai sẽ phát nhạc, vậy có thể phát bản “Ác quỷ tới rồi” không?”

Nghiêm Mục: …

Nghiêm Mục cảm thấy đôi lúc Mạnh Kiều thật sự không hiểu tiếng người, bây giờ anh chỉ có thể tự an ủi: “Học sinh của mình thì mình tự chăm sóc thôi.”

Rời khỏi tòa nhà chính, Mạnh Kiều đi thẳng đến tòa khám bệnh.

Tòa khám bệnh im ắng, mọi chuyện vừa xảy ra đều không tồn tại.

Nghiêm Mục đi theo cô gái đang lén la lén lút: “Sao nào, vừa rồi chơi chưa đã, giờ chơi lại lần nữa à?”

“Không phải.” Mạnh Kiều lắc đầu: “Vừa rồi ở trong không gian hai tầng tôi nhìn thấy một người quái dị, tuy bệnh viện tâm thần đã lâu không được tu sửa, nhưng bố cục không thay đổi nhiều, chắc là ở đây, tôi muốn tự mình xem. Tôi biết thời không khác nhau, nhưng có lẽ thiên phú của tôi có thể giúp được.”

Nghiêm Mục: “Hóa ra chỉ có lúc bị nhập hồn hoặc chạm vào thi thể em mới có thể xuất hiện hình ảnh có tính chọn lọc. Chiều nay tôi đã nhận ra em hơi kỳ lạ, em nhìn xuyên qua tấm ảnh cũ thấy chuyện đã xảy ra trong quá khứ."

Mạnh Kiều cười: “Anh cũng thấy à. Thực ra tôi cũng chưa làm gì cả, có lẽ mọi thứ đã thay đổi kể từ khi phần thưởng nhiệm vụ xuất hiện. Bây giờ tôi đụng vào vật thể liên quan có kèm theo oán hận sẽ xuất hiện một số cảnh tượng. Thực ra tôi đã làm thử với anh, hôm qua tôi đụng vào ly nước của anh, phát hiện không nhìn thấy gì cả, cho nên tôi biết loại thiên phú này không có tác dụng với người sống."

Nghiêm Mục cười hỏi ngược lại: “Cho nên đây là nguyên nhân hôm qua em uống trộm nửa ly nước của tôi?”

Mạnh Kiều chột dạ: “Tôi đột nhiên quên mất thôi.”

Nghiêm Mục không nói tiếp, nhưng khóe môi đã nhếch cao đến tận trời.

Cô dẫn người đàn ông lên căn phòng giữa tầng hai, nơi đó bây giờ đã được cải tạo thành nhà vệ sinh và nhà kho nhỏ. Ở đây không có hàng hóa nguy hiểm hay đồ có giá trị nên cửa nhà kho không khóa. Trong phòng có 84 chất khử trùng nhỏ, giẻ lau, một số túi nhựa dùng một lần và ga trải giường được sắp xếp gọn gàng, căn phòng rộng khoảng hai mươi mét vuông, khá rộng để làm nhà kho.

“Đêm hôm đi tới nhà kho có chuyện gì sao!” Y tá trực ban cầm đèn pin đi tới, vẻ mặt khó coi. Cô ta đi tới gần mới phát hiện người đến là phóng viên thì thay đổi giọng điệu: “Ồ, sao các người lại mặc đồng phục của bệnh viện chúng tôi, tôi còn tưởng là bác sĩ nào đó đến tìm đồ cơ. Các người tìm gì đó, đêm hôm khuya khoắt thế này cũng không sợ.”

Nghiêm Mục giải thích: “Ban ngày chúng tôi tới đây làm mất thẻ công tác, nên tới tìm thử.”

Y tá kia gật đầu: “Vậy cho các người cái đèn pin này, chỗ này tối om tối mù, hơn nữa đèn trong nhà kho quá mờ, dù sao buổi tối cũng không có ai đến phòng này, cho nên chúng tôi cũng không đổi đèn hư.”

Mạnh Kiều cầm đèn pin nói cảm ơn, sau đó thở dài: “Cái nhà vệ sinh này rộng ghê, nhà vệ sinh chỗ chúng tôi chỉ có một, hai mét vuông, lớn nhất cũng chỉ năm mét vuông thôi. Cái này rộng tận hai mươi mét vuông, cứ như phòng ngủ luôn.”

Cô y tá nhìn ánh đèn lập lòe trong nhà vệ sinh rồi giải thích: “Ban đầu chỗ này không phải nhà vệ sinh mà là phòng cho nhân viên y tế trực ban chúng tôi nghỉ ngơi. Cô xem trên tường còn tranh dán này, đều là y tá lúc đó dán đấy.”

“Hả? Vậy sao bây giờ lại thành nhà vệ sinh rồi?” Mạnh Kiều hỏi.

Y tá kia nhìn xung quanh, thấy không có ai thì nói nhỏ: “Tôi biết các người là phóng viên, nhưng chuyện này thì không cần đưa tin đâu, chỉ là tin đồn thôi. Đúng lúc hôm nay tôi rảnh rỗi, nên kể cho mấy người nghe.”

Hai mắt Mạnh Kiều sáng lên, chăm chú lắng nghe.

Căn phòng này được làm thành nhà vệ sinh cũng không lâu lắm, trước khi tu sửa tòa khám bệnh, nhà thiết kế lúc đó cố ý dành một căn phòng nhỏ để làm phòng trực ban. Hai năm đầu, phòng trực ban không có gì kỳ lạ, nhưng về sau, cứ nửa đêm các bác sĩ và y tá ở trong phòng trực ban luôn nghe tiếng va chạm sột soạt lúc đang ngủ, như là tiếng móng tay cào nền đất.

Lúc đó tất cả mọi người đều nghĩ do ban ngày làm việc quá mệt mỏi, nên cũng không để tâm đến, nhưng sau này, sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng. Đầu tiên là một bác sĩ nửa đêm tỉnh dậy, thấy một bóng người ngồi dưới giường bọn họ, bóng người đó mặc quần áo bệnh nhân, toàn thân run lẩy bẩy không ngừng. Bác sĩ tưởng là bệnh nhân từ phòng bệnh nào đó lẻn ra ngoài, ai ngờ lúc bệnh nhân kia quay đầu lại, bác sĩ mới phát hiện —— Người này chỉ có nửa bên mặt! Nửa còn lại là một mớ máu thịt lẫn lộn.

Vì vậy căn phòng này ngày càng xảy ra nhiều chuyện ma quái. Có y tá nghe thấy tiếng cào tường, tiếng kêu cứu, thậm chí còn có người nghe thấy tiếng đập đầu vào tường.

Y tá kia huyên thuyên kể lại rồi thần bí nói tiếp: “Các người biết điều kinh khủng nhất là gì không? Sau này bệnh viện tâm thần mời đạo sĩ đạo quán gần đó tới làm phép siêu độ, những cô hồn dã quỷ này đã biến mất, nhưng tất cả bác sĩ và y tá ở phòng trực ban này bắt đầu mơ cùng một giấc mơ.”

Mọi người, mơ cùng một giấc mơ!

“Mơ cái gì?” Mạnh Kiều có dự cảm xấu.

“Đếm số. Bọn họ mơ thấy mình đang viết chữ trên tường, mỗi một nét đều là dùng móng tay cào bột vôi trên vách tường tạo nên, máu thịt lẫn lộn rồi vẫn không thể dừng lại. Nhưng đây chưa phải điều đáng sợ nhất, lúc bọn họ nằm mơ, trong miệng không ngừng đếm, cả phòng trực ban cứ đếm không được bình thường. Con số báo ra cũng vô cùng kỳ lạ, nhưng có một quy luật, những chữ số này không vượt quá 531, hình như lớn nhất cũng chỉ tới 531 thôi. Chúng tôi không biết tại sao.”

531.

Vào ngày thứ hai của nhiệm vụ, cuối cùng cũng có một NPC nhắc đến gợi ý, Mạnh Kiều rất vui mừng.

Nhưng cô chợt nghĩ đến điều cô và Nghiêm Mục mới phát hiện chiều nay, trong đầu nảy ra một suy nghĩ nhỏ: “Cô biết tiền thân của bệnh viện tâm thần này là gì không?”

“Viện Nghiên cứu Sinh Hóa Nhật Bản.” Y tá kia thành thật gật đầu: “Tôi biết.”

“Vậy các người không sợ sao?” Mạnh Kiều hỏi.

Cô y tá tỏ vẻ khó hiểu: “Chuyện này thì có gì đáng sợ chứ? Viện nghiên cứu thôi mà, hơn nữa đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi.”

Mạnh Kiều nhướng mày.

“Vậy các cô không biết chuyện thí nghiệm trên cơ thể người à?” Mạnh Kiều không nhịn được.

Y tá kia lắc đầu: “Tôi biết thí nghiệm trên cơ thể người, nhưng ở đây chúng tôi không làm vậy. Bệnh viện chúng tôi thực sự chỉ là một viện nghiên cứu thôi, không có tin nào thông báo đây là căn cứ thí nghiệm cơ thể người cả. Cái các người đang nói là 731 (*), chứ không phải chúng tôi. Nhưng mà nghe các người nói thế xong, tôi cũng hơi sợ…”

(*) 731 (Đơn vị 731) là một đơn vị nghiên cứu và phát triển vũ khí hóa - sinh của Quân đội Hoàng gia Nhật Bản, đơn vị này đã tiến hành nhiều thí nghiệm nguy hiểm trên cơ thể người trong chiến tranh Trung - Nhật lần thứ hai (1937-1945) và chiến tranh thế giới thứ hai đội lốt dưới dạng thử nghiệm y khoa. Nó được coi là một trong những tội ác chiến tranh khét tiếng nhất của Nhật Bản trong Thế chiến thứ 2.

Giọng cô gái ngày càng nhỏ, cuối cùng trở nên như tiếng muỗi kêu, không nghe được gì nữa.

Các tin tức đăng trước đó quả thực không hề đề cập đến thí nghiệm trên cơ thể người, chuyện này là do Mạnh Kiều suy luận ra dựa trên những gì mình đã nhìn thấy trong không gian hai tầng.

Chuông phòng bệnh ngoài hành lang truyền đến. Y tá lấy tay phủi phủi gấu áo, lẩm bẩm một câu: “Đêm hôm cũng ngủ không yên.”

“Cám ơn cô, chúng tôi tự tìm thẻ công tác là được rồi, không làm trễ nãi công việc của cô nữa.” Mạnh Kiều cười híp mắt cảm ơn.

“Ừ, dùng đèn pin xong thì cứ để ở quầy lễ tân là được nhé.”

“Được.”

Y tá biến mất khỏi tầm mắt.

Mạnh Kiều ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay sờ sờ mặt đất lạnh lẽo nói: “Thầy Nghiêm, tôi rất muốn biết nhiệm vụ lần này cần chúng ta làm gì đấy.”

Nghiêm Mục đứng đằng sau cô không nói gì, trong đôi con ngươi sâu thẳm như ánh đèn dầu lóe lên trong đêm đen.

Mạnh Kiều đưa tay sờ sờ từng chút từng chút sàn nhà: “Tôi luôn cảm thấy ở đây chắc chắn có một số vấn đề… một số… vấn đề… để tôi xem.”

Cô vừa lẩm bẩm vừa mò mẫm xung quanh, trên tay toàn đất cát trên sàn nhà.

Đột nhiên, tay cô chạm vào một điểm nào đó, ngay lập tức, cả người cô run rẩy như bị điện giật, hai mắt nhắm nghiền, nhưng huyết lệ không kiềm được chảy ra từ khóe mắt. Cô lại thấy không gian hai tầng lần nữa.

Một người đàn ông trung niên đang dùng tay cạy khe gạch men, trong các kẽ tay anh ta toàn là bùn, các ngón tay chảy máu vì ma sát trong thời gian dài.

Mạnh Kiều thấy người đàn ông quay lại nhìn xung quanh, sau đó run rẩy móc một tờ giấy mỏng màu vàng ra, sau đó nhấc vội gạch lát sàn lên nhét vào, rồi làm như không có chuyện gì kéo giường khung sắt đè viên gạch men đó lại, không nhìn ra bất cứ điều khác thường nào.

Cô nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này trong ảo ảnh, nửa khuôn mặt chi chít mụn nhọt lớn nhỏ, tóc rụng sạch, gương mặt cực kỳ uể oải, nhưng vẫn lộ ra mấy phần kiên quyết trong tuyệt vọng. Trên người người đàn ông toàn là dấu vết màu đỏ tím, mức độ triệu chứng này khiến Mạnh Kiều chợt nghĩ đến thí nghiệm vi khuẩn.

Người đàn ông như nhận ra có người đang nhìn mình, há miệng nhưng không thể phát ra tiếng, lúc này Mạnh Kiều mới nhận ra lưỡi của người này cũng đã mất.

Anh ta có thể nhìn thấy mình sao?

Mạnh Kiều cũng có thắc mắc như vậy.

“Anh…” Cô chậm rãi nói.

Đột nhiên.

Bị một giọng nam cắt ngang.

“Kiều Kiều, tỉnh lại đi.”

Nghiêm Mục lay lay cơ thể Mạnh Kiều, một tay nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô gái. Mạnh Kiều bị lay mạnh, thoáng cái đã thoát ra khỏi ảo cảnh, ngay sau đó là các ngón tay đau đớn. Đầu móng tay của cô đã bị mài đến chảy máu, mà trên sàn nhà đều là vết cào cô vừa tạo ra.

“Tôi phải gọi em tỉnh, em đang làm mình tổn thương đấy.” Nghiêm Mục kéo Mạnh Kiều đứng dậy: “Hôm nay không tìm manh mối nữa, đi về ngủ.”

“Nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì cả.”

Giọng điệu của người đàn ông kiên quyết và nghiêm khắc, mang theo mười phần ý không được phép nghi ngờ.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5678 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5221 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4960 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4541 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4467 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4364 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter