Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss
  3. Chương 47

Chương 47

Những ngày cuối tuần, trời mưa to, trên sân trường không một bóng người.

Trong hành lang mờ mịt, Lục Trác ngồi xổm ở trước mặt hai người mặt mũi sưng húp, che đầu, không ngừng co rúm lại, họ chỉ lấy tiền để làm việc, không ngờ rằng ngày đó thực sự có rất nhiều người trên khán đài, lại thực sự bị bắt tới! Tuy nhiên, họ đã lấy tiền, nếu khai ra người đứng đằng sau là người phụ nữ kia, chẳng phải sẽ chết thảm hơn sao.

Thà rằng mang đi, nhất định chỉ là vô tình.

Trong ánh sáng lờ mờ, Lục Trác sắc mặt xanh mét, từ cung mày buông xuống một bóng người, vẻ ảm đạm tàn nhẫn, anh ngồi xổm xuống, liếc mắt nhìn riêng hai người: "Còn chưa định nói?"

“Không cố ý, chúng tôi thực sự không cố ý!” Cả hai khóc lóc, cố gắng làm giọng to hơn để thu hút những người bên cạnh, nhưng trước khi họ bắt đầu hú hét, Lục Trác đã nhìn họ một cách lạnh lùng trước khi nhìn mặt Hướng Hoành: “Cởi giày ra."

“Làm gì vậy?” Hướng Hoành bối rối cởi giày bên phải, đưa qua: “Còn chân trái thì sao?".

Chưa kịp dứt lời, khuôn mặt của hai người đàn ông đã bị đôi giày của họ ấn lên một cách thô bạo.

"Không được la, ồn chết đi được."

Cả hai hét lên, mặt gần như sưng vù, để lại dấu giày một cách nhục nhã. Bọn họ đang mơ hồ muốn nói gì đó, nhưng Lục Trác phớt lờ, túm lấy đầu họ, ấn mạnh vào tường khiến họ bất động, đồng thời dùng đế giày đè lên mặt khiến họ ở trên khán đài cảm thấy hoảng sợ.

“Cái miệng vô dụng, cứ xé ra đi.” Ngón tay mảnh khảnh của Lục Trác dùng hết lực, vẻ mặt có chút thờ ơ, nhưng cả người ướt đẫm, quần áo dính vào lưng, chảy ra nước, thoạt nhìn anh bị bao phủ bởi sự ẩm ướt và bóng tối, rất u ám.

Hướng Hoành sững sờ, nhìn Lục Trác có chút không quen.

Tại sao đột nhiên cảm thấy mình không quen biết anh, anh và Lục Trác không cùng lớn lên, nhưng lại biết nhau từ rất sớm, từ năm sáu năm trước. Lục Trác mà anh biết là người kiêu ngạo và bất cần, tính tình không tốt nhưng anh không phải là người tàn nhẫn, ngược lại anh có chút mềm lòng, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

Anh và Lục Trác cùng nhau đi du lịch nước ngoài, đi ngang qua một nghệ sĩ khuyết tật đứng trên quảng trường chơi đàn cello không hay, Lục Trác nhướng mày khinh bỉ chửi: “Bà mẹ nó khó nghe quá, đi chỗ khác đi.” Nhưng khi anh thực sự rời đi, sau đó lại lẩn quẩn quay lại, giả bộ vô tình, lấy tiền giấy ra ném vào.

Vì vậy anh thích chơi với Lục Trác, bao gồm cả Quan Vũ và những người khác, không chỉ vì Lục Trác là thái tử gia của Lục thị. Nhà họ Hướng làm nghiên cứu khoa học, không có liên quan gì đến vòng tròn nhà họ Lục, và anh ta không cần phải nịnh nọt Lục Trác.

Anh chơi với Lục Trác chỉ vì Lục Trác tuy ngây thơ nhưng lạnh lùng, giống như ngọn lửa nóng nảy, anh luôn ngưỡng mộ Lục Trác, từ nhỏ đã lắm miệng với Lục Trác.

Nhưng bây giờ.

Anh cảm thấy một khía cạnh nào đó của Lục Trác đã biến mất.

"A~ thả bọn tao đi, có tin hay không tao gọi người đánh chết mày!" Có người rốt cuộc không nhịn được tức giận, còn chưa kịp giãy dụa đứng lên, Lục Trác liền từ trên cao liếc nhìn chằm chằm gã, nửa khuôn mặt bị bóng che khuất, đầu gối gập lại, nhấc chân đá vào mắt cá chân của gã.

"Xem ra là không muốn giữ cái chân."

Lúc này, cả 4 người có mặt đều nghe thấy tiếng gãy xương rõ ràng, khuôn mặt của người này phút chốc biến sắc vì đau, mặt tái đi, không kêu la được. Chân phải của gã mất đi chống đỡ, khuôn mặt tái nhợt, xoay người ôm lấy bàn chân của mình.

Người kia thì cả sống lưng tê dại, bị sợ đến nổi da gà, vội nói: "Tôi nói, tôi nói."

Lục Trác lấy điện thoại ra, thờ ơ mở máy: "Chính xác thời gian, địa điểm, người nào, đã nói cái gì?"

Người đàn ông run nói: "Người liên lạc với chúng tôi là một cô gái họ Đậu, nhưng cô ấy hình như ở cùng với người khác, một cô gái xinh đẹp khác ngồi trên xe, không lộ mặt, nhưng hai anh em chúng tôi không yên tâm, không phải là bắt cô ta lộ mặt, nếu không chúng tôi sẽ không làm, họ Đậu ban đầu hứa cho chúng tôi 2 vạn, nhưng chúng tôi thấy họ mới nhiêu tuổi, mà đã lái một chiếc xe sang tốt như vậy, nên chúng tôi một mực đòi 10 vạn! "

Lục Trác hỏi: "Là khuôn mặt này? Tạ Khinh?"

Anh đem tấm hình Tạ Khinh thả xuống, người đàn ông gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng đúng đúng, chính là nha đầu chết tiệt đã hố chúng tôi, cô ta nói, để cho chúng tôi đẩy cô gái kia xuống khán đài, cô ta muốn một trả thù một chút, cùng lắm là bị thương ở chân, cũng không tính là quá đáng. "

“Không quá đáng?” Lục Trác cười nhạt, nhấc chân muốn đá lên đùi gã: “Không quá đáng thì mày cũng thử xem?

Người đàn ông sợ tới mức ôm đầu né tránh, chạy xuống hành lang, đỡ người kia bị gãy chân trên mặt đất rồi vội vàng bỏ chạy. Bọn họ nhận ra người này, trò đùa thôi, ai trong thành phố cũng không biết người này, nếu biết làm việc cho hai cô gái kia sẽ chọc tức anh, bọn họ sẽ không bao giờ nhận việc này! Nhưng bây giờ bị gãy chân, đổi lấy được năm trăm ngàn, cũng xứng đáng!

Lục Trác lấy điện thoại lại, lưu lại đoạn ghi âm, sau đó hỏi Hướng Hoành: "Đoạn video ghi lại chưa?"

Hướng Hoành nhìn Lục Trác lúc này, có chút lơ đãng, sống lưng có chút lạnh cả người, còn chưa kịp nói chuyện, Lục Trác liền cáu kỉnh, trừng mắt nhìn anh, cầm lấy điện thoại trong tay anh: "Cậu sẽ không quên ghi âm chứ? Có chút chuyện cũng làm không xong!"

... Đây mới là Lục Trác quen thuộc.

... Xem ra vừa rồi chỉ vì chuyện Tạ Đường bị thương nên anh mới tức giận như vậy.

Sau đó, vẻ mặt căng thẳng của Hướng Hoành mới giãn ra, cười khổ: "Cậu mới là đồ ngốc, đã ghi âm và lưu lại rồi!"

“Đi thôi.” Lục Trác quay lưng bước xuống lầu, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Hướng Hoành là người bạn duy nhất của anh, anh không muốn mất đi người bạn này, cũng không muốn người bạn này nhìn mình với ánh mắt kì quái.

Hướng Hoành vội vàng đi theo hỏi Lục Trác: "Vậy tiếp theo phải làm gì đây?"

Lục Trác sao chép đoạn video vào điện thoại di động, nhếch miệng nói: "Còn có thể làm gì nữa? Gửi một bản cho Tạ tổng và một bản khác tới văn phòng hiệu trưởng, nhớ giấu tên và xem Tạ tổng sẽ xử lý như thế nào, xử lý tốt, thì để cho ông ta yên ổn, không xử lý tốt, video này sẽ xuất hiện trước toàn trường. "

... “Thật độc ác!” Hướng Hoành muốn nói gì đó, Lục Trác đã nhìn lại, anh ta nhanh chóng giơ ngón tay cái lên, nói kháy: "Đúng là nên dạy dỗ người phụ nữ độc ác Tạ Khinh đó! Nếu không Đường Đường của chúng ta bị khi dễ thì làm sao?".

Lục Trác nhíu mày, chịu đựng không được, khó chịu nói: "Cậu cũng gọi cô ấy là Đường Đường sao?"

Hướng Hoành lập tức đổi miệng: "...Tạ Đường của chúng ta."

Lục Trác vô cảm: "Im miệng, bỏ từ "chúng ta".

Hướng Hoành đi theo phía sau, sờ chóp mũi cười cười... Kỳ thật không phải nói sai, nhưng anh ta đang nghĩ nói như vậy sẽ khiến Lục Trác cảm thấy có chút tức giận, tâm trạng bây giờ không tốt cho lắm.

Hai người đang định đi xuống lầu, thì người đàn ông bị gãy chân đột nhiên quay lại, được người kia đỡ lấy, hung tợn nhìn họ ở dưới lầu.

Hướng Hoành ngạc nhiên, có ý gì, muốn cá chết lưới rách sao?

Hai người nói: "Còn một chuyện, chúng tôi muốn bán với giá 20vạn."

Hướng Hoành tức giận nói: "Hai mươi vạn, ai muốn nghe phiền toái của mày, tránh ra!"

Người đàn ông nói: "Liên quan đến cô gái Tạ Khinh kêu chúng tôi làm hại cô gái kia, cô ta nói rằng, có một buổi thẩm định ở khu nghỉ mát bên bờ biển vào chiều nay, cô ta nói rằng em gái cô ta sợ nước, vì vậy để Đậu Nhã Nhiên tìm mấy chị em, giả bộ như đùa giỡn, đụng cô ấy xuống biển bên lan can, và dạy cho cô ấy một bài học. Tất nhiên, tôi chỉ nghe được một vài từ vào thời điểm đó và tôi không chắc liệu chuyện về khán đài có thành công hay không, nha đầu Tạ Khinh kia có ra tay với cô gái kia không... "

Gã còn muốn đòi tiền, nhưng chưa kịp nói hết lời, vẻ mặt của Lục Trác đã khó coi đến mức nhanh chóng đi xuống hành lang ba đi hai bước rồi nhảy qua bọn họ.

Hướng Hoành cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, mặc dù nó có thể không xảy ra, nhưng nếu...

Còn Lục Trác, không phải anh mắc chứng sợ biển sao? Hướng Hoành không biết chuyện gì đang xảy ra, Lục Trác đã đi biển với anh ta cách đây 5 hoặc 6 năm, nhưng khó hiểu nhất là kể từ khi anh bắt đầu mơ về sóng thần cách đây 3 tháng, anh đã không đi biển và thậm chí còn từ chối đi bể cá.

Hướng Hoành cau mày, trong lòng lo lắng, vội vàng đuổi theo.

...

Tại khu nghỉ mát bãi biển, Tạ Đường đi theo giáo sư Uông và tìm một chỗ ngồi xuống. Cô nhớ ra hôm nay sẽ không đi tắm biển, cho nên vừa rồi giáo sư Uông ra ngoài nói chuyện với người khác, cô cũng xin lỗi tìm lý do không đi.

Nhưng dù còn cách hàng rào gỗ mấy chục mét, cô vẫn không khỏi tái mặt khi nghe tiếng sóng biển ầm ầm va vào đá ngầm cách đó không xa.

Cô bắt đầu hối hận về lần này, cô nên gọi xin nghỉ ốm.

Đúng lúc này, một bà lão ăn mặc hợp thời trang đeo kính râm ngồi xéo phía sau, vén mái tóc hoa râm bị gió biển thổi bay ra sau tai, không nhịn tháo kính râm ra, cẩn thận nhìn kỹ cô gái cách đó không xa — hoặc là nói nhìn miếng ngọc bích nhỏ sáng lấp lánh quanh cổ cô.

Thư Mỹ Thanh đã nhìn thấy cô gái này lần cuối tại khách sạn Tạ gia ở trung tâm thành phố. Khi nhìn thấy viên ngọc bích đó là một mảnh của người quá cố, còn tưởng mình bị lóa mắt, thêm vào đó là sự thật rằng đã đắm chìm trong quá khứ, không theo kịp thời gian.

Nhưng nơi nào có thể nghĩ đến, lại gặp phải ở đây.

...

Nếu lần này không hỏi chuyện gì đã xảy ra, có lẽ sẽ không có duyên phận trong tương lai.

Thư Mỹ Thanh vô cùng lo lắng và không thể quan tâm rằng đó là một buổi thẩm định được bao quanh bởi các máy quay 360 độ.

Bà không khỏi đứng dậy đi về phía Tạ Đường.

Trong toàn bộ buổi thẩm định, vô số máy quay đều chỉa Thư Mỹ Thanh, nhà thiết kế của thương hiệu thiết kế từ nước ngoài trở về, cứ tưởng bà ấy định nói chuyện với người tổ chức, nhưng không ngờ hướng đi của bà ấy lại hướng về một vị trợ lý của một giáo sư bình thường.

……Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ biết rồi sao?

Tuy nhiên, cô trợ lý xinh đẹp tái mặt và có vẻ hơi khó chịu, không để ý thấy Thư Mỹ Thanh đi ngang qua——

Cho đến khi Thư Mỹ Thanh vỗ vai Tạ Đường, Tạ Đường mới tỉnh táo lại với ánh mắt vô hồn, tất cả các phóng viên có mặt đều "tức chết " trong lòng, sau khi Thư Mỹ Thanh trở về Trung Quốc, bà đang tìm người thừa kế tài sản. Chẳng lẽ...?

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5697 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5234 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4971 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4554 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4478 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4386 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter