Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Có Những Ngày Vô Lo Vô Nghĩ

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Có Những Ngày Vô Lo Vô Nghĩ
  3. Chương 7

Chương 7

Tên truyện: Có những ngày vô lo vô nghĩ

Tác giả: Huyết Hải Diên

Đăng tại: wattpad.com

Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

19 - 01 - 2023

Thời gian dần trôi qua, cơn khoái cảm xâm chiếm tâm trí làm Nguyên Dương cảm giác cơ thể lâng lâng nhẹ bẫng như lên mây!

Cơn nóng...

Nguyên Dương gục mặt xuống, lồng ngực phập phồng liên tục thở gấp. Hắn phải cố gắng thích nghi với món đồ chơi đang rung chuyển, khuấy động bên trong cơ thể...

Muốn được chạm vào...

Nguyên Dương mệt mỏi nhắm hai mắt và hắn đã tưởng tượng ra một đôi bàn tay mềm mại đang vuốt ve khắp cơ thể mình.

"Hưm ~ ư..."

Nguyên Dương không biết thời gian đã trôi qua bao lâu... Hắn cảm giác từng giây từng phút bây giờ đối với hắn gần như là cả một giờ đồng hồ dài đằng đẵng. Cơn khoái cảm gây sự kích thích thì có đấy thế nhưng chỉ một lát sau các cơ bắp bên trong đùi bị căng lên đau đớn, ngay cả ngón chân cũng co rút lại. Hơi thở của hắn đứt quãng, cổ họng không ngừng rên rỉ muốn được giải thoát. Vật tượng trưng nam tính phía dưới của hắn cương cứng bị bị nhốt trong cái lồng chật hẹp khiến thắt lưng cũng trở nên tê dại, tinh dịch bị dồn nén khiến gân xanh nổi lên như muốn bùng nổ...

Mệt quá...

Đầu óc cũng đau nhức đến lợi hại...

Mấy giờ rồi... Chị Ánh Dương... Không biết, chị... về đến nhà chưa... Điện thoại mình để đâu nhỉ... mình muốn nghe giọng của chị ấy...

Những lúc chán nản, tuyệt vọng... hắn luôn nhớ tới Ánh Dương. Ánh Dương là người thân duy nhất của hắn... Hắn... chẳng còn ai cả...

"Hức..."

Tiếng rên rỉ của hắn đã chuyển thành tiếng khóc nấc nức nở bật ra từ trong cổ họng, giọt nước mắt trên khóe mi tuôn dài xuống hai bên gò má...

Người khác nhìn qua thì đều cho rằng Nguyên Dương là chàng thiếu gia giàu có và sống cuộc sống vô lo vô nghĩ nhưng mấy ai biết tuổi thơ của hắn đã trải qua bao nhiêu cô độc, đau thương và sợ hãi chứ?

Tại sao hắn lại lựa chọn ở lại đây, tại sao hắn lựa chọn sống trong sự giày vò của Liễu Trâm? Bởi chỉ có cách đó hắn mới có thể gặp lại Ánh Dương. Hắn biết mình không có tương lai thế nên chỉ có thể chọn hiện tại. Hắn muốn sống trọn từng khoảnh khắc bên cạnh người hắn yêu, bên cạnh Ánh Dương của hắn...

Tâm trí Nguyên Dương sắp chìm vào mê man thế nhưng những giọt nước mắt tủi cực vẫn chảy xuống hai bên gò má, đột nhiên một bàn tay thon dài nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên.

Liễu Trâm lạnh nhạt nhìn hắn nhưng bàn tay kia lại cầm khăn tay lau sạch nước mắt trên mặt hắn. Đôi mắt hắn có hơi hoảng vội quay đầu né tránh, dù là không phải lần đầu tiên rơi nước mắt tỏ ra yếu đuối với Liễu Trâm nhưng vẫn là cảm giác lo sợ không thể đối diện được...

Liễu Trâm cởi bỏ dụng cụ bịt miệng ra cho hắn rồi thản nhiên cười khi nhìn xuống vị trí giữa hai chân hắn, phía dưới của hắn đã cứng đến không thể chịu nổi. Bờ môi hắn run rẩy cắn nuốt từng hơi thở, đôi mắt ướt át cầu xin.

"Vừa rồi mày nghĩ đến ai?"

Một câu hỏi đơn giản của Liễu Trâm nhưng lại khiến cơ thể hắn trở nên cứng ngắc. Hắn không trả lời, Liễu Trâm không vội liền chạm tay xuống, đầu ngón tay ấn mạnh vào hai túi tinh đang căng đầy của hắn...

"Ahhh..."

Nguyên Dương bị đau mà bật ra tiếng kêu rên! Tại sao lúc nào ở trước mặt Liễu Trâm là hắn luôn có cảm giác sợ hãi rùng rợn đến vậy? Là vì người phụ nữ này quá mức nghiêm túc, đến độ xuất hiện lúc nào cũng vô cùng lạnh lùng, tính cách bạo lực, tàn nhẫn và giọng nói cũng không bao giờ dao động dù chỉ một chút, chính hắn là người hiểu rõ hơn ai hết! Ngay cả lúc giết chết mẹ ruột của hắn, khuôn mặt của Liễu Trâm vẫn lạnh lùng như thế!

"Chị Ánh Dương..." Hắn run rẩy trả lời.

"Tại sao lại là con bé đó?"

"Thì... chẳng lẽ là bà ư..."

Liễu Trâm lẳng lặng không nói gì nhưng bờ môi hé cười. Hắn không thể biết được cảm xúc của Liễu Trâm như nào nhưng cứ đôi co mãi như thế này thì hắn thật sự sắp không xong rồi...

"Tôi chưa xuất ra..." Khi thốt ra câu này, dòng nước mắt lại lăn xuống từ khoé mắt, hắn há miệng thở gấp, giọng nài nỉ với thứ ngôn ngữ lộn xộn: "Tôi... bà hài lòng chưa... tôi mệt lắm rồi... bà muốn thế nào... Thả tôi ra được chưa..."

"Đừng làm ra vẻ mặt ướt át đó, chỉ làm tao hứng lên muốn hành hạ mày thêm thôi."

Mặc dù nói vậy nhưng Liễu Trâm vẫn lấy chìa khóa mở khóa lồng sắt, dương v*t cương cứng bị chèn ép của hắn cuối cùng cũng được giải thoát.

"Tao muốn mày ghi nhớ một điều!"

Dứt lời, Liễu Trâm lại đẩy khối dương cụ giả đang cắm trong hậu huyệt của hắn vào sâu hơn và còn tăng độ rung lên mức cao nhất!

"AAAA..."

Nguyên Dương rên rỉ hét lên. Sự kích thích tột độ làm hắn chỉ muốn ngất đi, nhưng dưới áp lực từ Liễu Trâm thì đó là điều không thể...

Bờ môi hắn run rẩy với hơi thở gấp gáp, đỉnh dương v*t căng cứng rỉ dịch thể màu trắng đục chảy xuống thành từng giọt...

Liễu Trâm nắm vào tóc hắn giật mạnh lên, ép hắn phải ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng đáng sợ kia và nghe rõ giọng nói trầm thấp rõ ràng từng câu từng chữ: "Cho dù là mày 9 tuổi, 19 tuổi hay 29 tuổi, thậm chí là 99 tuổi. Cho dù tao chết trước mày thì tao vẫn là nỗi ám ảnh duy nhất của mày!"

Vừa lúc dục vọng của hắn đã phóng ra nhưng hắn đã ớn lạnh dựng đứng cả lông tơ lên rồi!!! Lời nói của Liễu Trâm gây cho hắn cảm giác sợ hãi tột cùng đến mức lúc xuất ra đã chẳng cảm giác gì ngoài run sợ...

Dịch thể phun trào đã dính hết lên mặt và tóc hắn, cũng may là không vào mắt... Hắn biết bộ dạng hiện tại của mình quá là thê thảm...

Hắn lại khóc... Không phải khóc nấc mà bật khóc thành tiếng...

Tại sao bà ta lại đáng sợ thế này...

***

Tiếng nước trong phòng tắm chảy rào rào, Nguyên Dương ngồi trong bồn tắm đầy nước, hắn đã ngừng khóc nhưng vành mắt đã đỏ ửng lên. Liễu Trâm đứng phía sau lại cầm vòi sen xối nước lên tóc giúp hắn gội đầu.

Nguyên Dương cảm giác xung quanh yên ắng đến ngộp thở, hắn không hiểu nổi Liễu Trâm đang muốn cái quái gì? Hắn áp mặt vào đầu gối, nước trong bồn tắm dâng lên quá miệng hắn, lát sau hắn hơi ngẩng lên, miệng khẽ thốt ra câu nói: "Tôi xin lỗi..."

Không nghe thấy tiếng đáp, hắn lại nói: "Tôi... sẽ không làm trái lời bà nữa... Cầu xin bà... đừng giết tôi..."

Liễu Trâm tắt vòi sen, hai tay xoa dầu gội đầu lên tóc hắn: "Tao rất ghét mày nhưng chưa từng nghĩ sẽ giết mày."

"Vậy thì đừng dọa tôi nữa..."

Liễu Trâm bật cười: "Mày sợ à?"

"Tôi sợ..."

"Sau này lớn hơn chút nữa mày sẽ biết, có những thứ trên đời mày phải đối diện còn đáng sợ hơn cả tao nhiều!"

Nguyên Dương định lên tiếng thì Liễu Trâm nói: "Nhắm mắt."

Hắn vội nhắm mắt, Liễu Trâm mở vòi sen xả nước rửa sạch dầu gội lên tóc hắn. Xong xuôi, bà cầm khăn tóc lau khô tóc cho hắn rồi mới ra khỏi phòng tắm.

Nguyên Dương ngẩn ngơ ngồi lại thêm lúc nữa, hắn chợt nghĩ: "Nhưng bà vẫn đáng sợ nhất!"

***

Lúc Liễu Trâm trở về là quá trưa, lại thêm thời gian giúp Nguyên Dương tắm rửa, bà không kịp nấu cơm trưa nên đã đặt đồ ở nhà hàng. Nhưng đợi mãi không thấy hắn xuống phòng bếp, Liễu Trâm nghĩ hắn lại không muốn nhìn mặt mình. Thế là bà tức giận đi lên phòng hắn.

Cạnh.

Liễu Trâm vừa mở cửa đi vào thì thấy Nguyên Dương sau khi tắm sạch sẽ xong lại lên giường nằm ngủ mất rồi. Hắn lười nhác đến độ chỉ mặc mỗi cái quần boxer ôm sát bờ mông rồi nằm sấp xuống ôm gối ngủ, chăn cũng không thèm đắp. Hắn nói mệt, hẳn là trải qua vụ việc sáng nay thì đúng là mệt thật nên bà bỏ qua cho hắn.

Liễu Trâm giúp hắn kéo chăn đắp lên đến tận vai sau đó còn thuận tay đùa nghịch lọn tóc đen mềm mượt của hắn. Hắn vẫn còn ngủ rất say.

Liễu Trâm vẫn đứng ở phòng ngủ của Nguyên Dương mải quan sát xung quanh. Dù ở một mình nhưng phòng ngủ vẫn ngăn nắp sạch sẽ, Liễu Trâm không ngửi thấy mùi khói thuốc hay rượu cồn gì.

Nhìn cảnh lại nhớ người... Trong căn phòng ngủ này, trước kia Liễu Trâm và Trần Nguyên Vũ cũng đã có những ngày yên ổn bên nhau vậy mà...

***

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5722 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5254 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4990 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4569 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4487 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4420 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter