Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp
  3. Chương : 16

Chương : 16

“Không không, ta thích, ta rất thích!” Quý Lạc lập tức chân chó quỳ trên mặt đất, ôm lấy quần Phỉ Ngâm Mặc, “Lòng ta đối với cảnh quan, nhật nguyệt chứng giám!”

Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh một tiếng, ngồi vào chiếc sôpha quý nhất trong cả căn phòng, đem chân gác lên trên mặt bàn trà bằng thủy tinh.

“Băng bó cho ta.” Nữ vương ra lệnh.

“Vâng.” Lan Hiên mỉm cười, lúc này mới lấy ra kim khâu y tế từ trong hòm thuốc, đem vết thương bị chó ngao cắn tỉ mỉ khâu lại một lần. Cây kim Lan Hiên cầm là loại đặc chế, nhỏ bé, trong suốt như xương cá, thủ pháp xâu kim, may kín khiến Quý Lạc hoa cả mắt, không kịp nhìn.

“Trời ạ, thật là lợi hại! Ta chưa từng thấy qua bác sĩ ở viện nào có kỹ thuật tốt như thế.” Quý Lạc được xem tận mắt, hô to thỏa mãn. Chỗ nào là khâu lại chứ, quả thực là loại hưởng thụ thị giác!

“Đó toàn mấy tên lang băm.” Phỉ Ngâm Mặc khinh thường nói.

“Lan biến thái được giới y học gọi là ‘ma chi tả thủ’ <1> . Nhà hắn có tới năm cái bệnh viện, Lan gia dù xét ở lĩnh vực phẫu thuật cũng phải đứng ở hạng ba.

“Oa, rất đẹp trai! Ma chi tả thủ, thật giỏi!” Quý Lạc con mắt tỏa sáng, ” Vậy có ‘thần chi hữu thủ’ không?”

Bầu không khí nhất thời hơi đọng lại một chút.

Phỉ Ngâm Mặc cùng Lan Hiên biểu tình trong nháy mắt đều có loại biến hóa vi diệu.

“Thần chi tay phải, đương nhiên là bất khả đánh bại.” Một lát sau,Phỉ Ngâm Mặc mới nói ra câu này làm cho người ta cái hiểu cái không.

“Chính xác.” Lan Hiên mỉm cười, nốt ruồi giọt lệ dưới khóe mắt toát ra vẻ diêm dúa lẳng lơ mà kiều diễm.

“Được rồi!” Lan Hiên dùng kéo nhỏ cắt đi phần chỉ thừa, đồng thời đánh Phỉ Ngâm Mặc một phát, lúc tiêm còn cười có điểm thần bí. Quý Lạc dùng giác quan thứ sáu của loài mèo, ngay lúc ấy cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

“Cái này chính là vắc-xin phòng bệnh do chính ta đặc chế, cho dù là chó ngao thuần chủng cũng không ngại.” Tên bác sĩ biến thái mặc trên người áo blouse trắng, đem kim tiêm chậm rãi bơm thuốc, thẳng đến khi toàn bộ chất lỏng trong suốt được tiêm vào cơ thể Phỉ Ngâm Mặc, “Thế nhưng, trong vòng một tháng, không được có bất luận hành vi nào liên quan đến ***.”

“Kháo! Nào có kiểu vắc-xin phòng bệnh như thế a!” Quý Lạc lập tức đá ghế, nghiến răng nghiến lợi. Không được *** cùng cảnh quan, muốn hắn sống sao a? !

“Ngươi gạt người!”

Tia sáng màu bạc từ dao giải phẫu lóe lên trong nháy mắt, mũi dao nhắm ngay động mạch chủ trên cổ Quý Lạc, cán dao kẹp giữa những ngón tay của Lan Hiên, đối phương mỉm cười nói: “Ngươi nếu không tin có thể thử xem?”

Dưới đuôi mắt trái, nốt ruồi nhỏ mê hoặc mà câu hồn.

Quý Lạc mắt mèo mở trừng trừng thật to, cần cổ đều cảm nhận rõ sát khí từ lưỡi dao, tựa hồ, biên độ hô hấp chỉ cần nhanh hơn chút nữa, huyết quản sẽ bị cắt đứt. . . . .

“Tiễn khách.” Phỉ Ngâm Mặc phun ra hai chữ.

“Hảo hảo, bảo trọng. . . . . Mặt của ngươi.” Lan Hiên khôi phục trạng thái tươi cười vô hại, phhát tay cáo biệt bọn họ.

“Cảnh quan, ngươi mới là nhất!” Tiễn Lan Hiên xong, Quý Lạc ôm lấy thắt lưng Phỉ Ngâm Mặc, sắc hổ phách trong đôi mắt chợt sáng lên, cái lưỡi nhọn ửng đỏ gợi cảm khẽ liếm bên khóe miệng, “Không cần để ý tới hắn, chúng ta tới ‘làm’ đi! Làm thôi a! Ngao ngô!” Có người thú tính bộc phát.

“Cút, lão tử buồn ngủ.” Có người đánh đòn cảnh cáo.

“Kiền!” Quý Lạc một cước đá đá cái giường. Kết quả ngón chân hung hăng đụng vào ván giường cứng ngắc, đau đến nước mắt đều ứa ra.

. . . . .

“Điện thoại di động.” Nam nhân lạnh lùng mở miệng.

Cậu nuốt nuốt nước bọt, ngoan ngoãn đưa điện thoại qua.

Nam nhân nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên cánh tay phải, ý bảo tay phải hắn bị thương, nhượng mình vì hắn mà bấm số. Quý Lạc nhất thời nghĩ mình giống như đang hầu hạ nữ vương bên cạnh, làm tiểu thị vệ trung thành và tận tâm.

Chờ nam nhân dùng bả vai kẹp lấy di động , mau mau kết thúc cuộc trò chuyện.

Cậu đã sớm tranh thủ khoảng thời gian nam nhân nghe điện thoại, cởi sạch sẽ toàn bộ y phục trên cơ thể, đang chuẩn bị nhảy đến bên người nam nhân, đại chiến một hồi.

Nam nhân cười lạnh một tiếng.

“Ta bị chó ngao cắn. Nói không chừng trong máu còn chứa bệnh chó dại, trao đổi dịch thể kết quả thế nào khỏi nói, cứ nhìn đầu chữ A thì biết.”

Quý Lạc tiểu đệ đệ vừa sục sôi ý chí chiến đấu lập tức bi phẫn mà nhuyễn xuống.

Đang nghĩ muốn cho nam nhân dùng phương pháp khác để bồi thường cậu, tỷ như cho phép cậu đứng đối diện trước mặt hắn tự an ủi, hoặc như, tự an ủi sau đó bắn lên khuôn mặt như ánh mặt trời mùa xuân (chém nha~), đẹp đến cực điểm. . . . .

Chuông cửa vang lên.

Một người khóe mắt trái tô điểm một viên tiểu lệ chí <2>, mặc áo bào trắng sạch sẽ tới nhà hắn. Thẳng đến khi đối phương từ trong hòm y dược lấy ra một con dao ngân sắc dài nhỏ thì Quý Lạc mới nhớ ra, người nọ là vị bác sĩ biến thái ngày đó gặp tại cảnh thự của Thương Thiếu Hoa!

“Uy, uy, ngươi cầm dao mổ để làm chi! Phỉ Ngâm Mặc không chết a!” Quý Lạc kêu to, vội vã che chắn cho nam nhân trước mặt, giống như mèo nhỏ bị người ta dẫm phải đuôi, xù lông tự vệ.

Lan Hiên nắm lấy dao giải phẫu, ở giữa phần cơ thể cách không xa với vết thương của Phỉ Ngâm Mặc khoa tay múa chân vài cái, mới lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc đem dao thu về.

“Vị trí vết thương không tốt, từ nơi hạ dao không thể đem da mặt của ngươi lột bỏ.” Tựa hồ còn thở dài một hơi.

“Cảnh quan, hắn, ý hắn là gì a?” Quý Lạc quay đầu hỏi Phỉ Ngâm Mặc, thanh âm có điểm run run, cả người lông tơ đều dựng thẳng lên.

“Từ lúc đang học đại học, hắn đã đặt trước với ta. Nếu sau này ta chết, sẽ đem da mặt ta lột xuống, lấy là vật thí nghiệm.” Phỉ Ngâm Mặc ngáp một cái, phảng phất nói ra chuyện đó như kiểu chẳng có gì đáng lo ngại.

Bất quá, cuối cùng bỏ thêm bốn chữ tổng kết, “Hắn.Là Biến.Thái.”

Lan Hiên mỉm cười gật đầu.

“Đúng, đến lúc đó, mặt của ngươi sẽ như hồ điệp tiêu bản <3>, xinh đẹp vĩnh hằng bất biến.

A a, vĩnh hằng cái đầu ngươi, nghĩ đến thật kinh khủng! Biến thái, quả nhiên là biến thái. Quý Lạc ở trong lòng oán thầm.

“Ta vẫn rất chờ mong chuyện này. Sở dĩ, ngươi nhất định phải nhanh lên một chút, như vậy mới có thể lựa lúc thời điểm đẹp nhất, đem gương mặt này hoàn chỉnh lưu giữ lại.” Ngón tay thon dài ưu nhã của Lan Hiên nhẹ nhàng đảo qua trên mặt Phỉ Ngâm Mặc, thanh âm ôn nhu tựa thiên sứ, “Nếu như cần thì cứ nói với ta, ta ở đây còn chút dược, đảm bảo ăn vào chết đi một điểm thống khổ cũng không có.”

“Ngươi giữ mà dùng cho mình.” Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh.

“Ha hả, ta đây cũng chỉ có thể mong cho ngươi mau chóng thôi a. . . . .” Lan Hiên tỏ ra là một người lớn bao dung, không chấp tiểu hài tử tùy hứng mà mỉm cười.

Quý Lạc nghe xong sợ đến nổi da gà, cậu còn chưa được nếm thử qua tư vị của nam nhân kia thì đã có nguời so với cậu càng muốn hắn hơn? Vậy sau này cậu ôm cái gì ngủ a? Thi thể không đầu? NONONO, cậu tuyệt đối không cho phép phát sinh chuyện này.

“Nghìn vạn lần không được đáp ứng!” Quý Lạc nhảy ra, đối đầu với Lan Hiên, rất sợ Phỉ Ngâm Mặc sẽ bị đối phương đầu độc, lớn tiếng nói rằng, “Cảnh quan, nói thật nha, tính cách của ngươi thật sự quá tệ, vừa bạo lực vừa ngạo mạn. Chỉ có khuôn mặt có khả năng hấp dẫn người khác. Cho dù chết đi, cũng nhất định sẽ có người vì nó mà X, vì vậy nhất định không được đáp ứng hắn! Không thể cho hắn!” Quý Lạc nói ra lý lẽ chính nghĩa.

“Ân, thật không may, lão tử ta chính là loại tính cách tồi tệ! Không thích thì cút xa một chút!” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng nói.

———————

Mà thêm nữa, kỳ thực ta đây vẫn luôn chăm chỉ làm quỷ súc công, nói lầm bầm.

<1> Ma chi tả thủ : Ở đây chỉ người sử dụng tay trái rất thuần thục, đạt đến độ thần sầu. Lan biến thái của chúng ta là kiểu đó, dùng tay trái rất giỏi. Tương tự với ‘hữu chi tả thủ’ chỉ người thuận tay phải. Ta nghĩ cái thái độ của hai bạn lúc Quý Lạc nói ra cái này là do người thuận tay trái thì hiếm chứ tay phải thiếu gì mà phải xưng thần a~

<2> Tiểu lệ chí : nốt ruồi giọt lệ.

<3> Hồ điệp tiêu bản : Bướm đã được ép khô dùng trưng bày.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5728 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5261 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4994 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4574 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4492 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4429 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter