Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Đại Ca, Chúng Ta Kết Nghĩa Đi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Đại Ca, Chúng Ta Kết Nghĩa Đi
  3. Chương 7: Rất thích, rất thích đại ca

Chương 7: Rất thích, rất thích đại ca

Edit: Pa

"Luyện." Vừa nhắc đến chuyện này thì Phong Thiếu An lập tức phấn khích vô cùng, "Các sư huynh luyện kiếm, Phái Nhi cũng luyện qua mấy buổi nhưng sư phụ không cho Phái Nhi luyện nữa."

"Tại sao?"

Phong Thiếu An lại ngây ngốc vò đầu, "Vì Phái Nhi khoẻ quá, lúc luyện chung hay làm gãy kiếm của các sư huynh, thiếu chút nữa đã gây thương tích cho các huynh nên sư phụ không cho Phái Nhi luyện tiếp."

"..."

"Sư phụ để Phái Nhi ngồi thiền, chạy và bắt chim mỗi ngày. Sư phụ còn bảo Phái Nhi đánh đậu phụ."

"Đậu phụ?"

"Đúng vậy." Phong Thiếu An khoa tay múa chân, "Một miếng đậu phụ hình vuông to như vậy, sư phụ bảo Phái Nhi đánh vào đậu phụ, bao giờ đấm đậu phụ không vỡ thì sư phụ mới dạy Phái Nhi luyện kiếm."

"..." Tất nhiên Nhất Luân Nguyệt hiểu được dụng ý của chưởng môn, "Từ nhỏ ngươi đã mạnh như vậy rồi à?"

Phong Thiếu An suy nghĩ một lúc, "Hình như không phải vậy, nghe ma ma kể là năm Phái Nhi mười tuổi vô tình chạy tới một ngọn núi sâu nào đó, tới ba ngày mới tìm được đường ra, sau đó lại hôn mê mất mấy ngày, khi tỉnh lại thì bắt đầu mạnh như vậy."

Nhất Luân Nguyệt nghĩ, chắc chắn là lúc mười tuổi Phong Thiếu An đã vô tình ăn phải con ếch tuyết vạn năm, mười tuổi đã ếch tuyết vạn năm, hắn hai mươi tuổi còn chưa từng thấy con ếch tuyết ngàn năm trông như thế nào.

Không muốn nghĩ nữa, càng nghĩ càng chua xót.

"Ngọn núi nào?"

"Dạ?" Phong Thiếu An không hiểu.

"Ta hỏi ngươi ăn nhầm ếch tuyết ở ngọn núi nào?"

"À à, là ngọn núi ở cạnh nhà Phái Nhi. Đó là một ngọn núi rất lớn. Ma ma nói đó là núi Quỷ Vương, bà còn bảo Đại Quỷ Vương sinh sống trong núi nên rất nhiều người không dám vào đó."

"Thế ngươi vào đó làm gì?"

Phong Thiếu An nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: "Lúc Phái Nhi còn nhỏ rất thích một ca ca. Hôm đó, Phái Nhi nằm mơ thấy ca ca nói huynh ấy đang ở núi Quỷ Vương nên Phái Nhi tới đó. Nào biết bên trong rộng lớn như vậy, lại toàn sương mù. Phái Nhi làm thế nào cũng không tìm được đường ra."

"Ca ca?" Nhất Luân Nguyệt nhìn về phía cậu, "Ngươi còn ca ca?"

"Đó không phải là ca ca ruột của đệ, chỉ là một ca ca xinh đẹp mà Phái Nhi rất thích, à, trong tên của ca ca ấy cũng có một chữ "Nguyệt". Huynh ấy hay chơi với đệ, sau này nhà họ xảy ra chuyện nên Phái Nhi không còn được gặp ca ca nữa. Nói đến đó, Phong Thiếu An nghẹn ngào, "Phái Nhi thực sự rất nhớ ca ca, thường xuyên nhớ tới..."

Nhất Luân Nguyệt trầm mặc rất lâu, cũng không hỏi nữa, y leo lên ngựa tiếp tục chặng đường.

Dần dần cũng tới gần núi Tu Di, càng ngày càng xuất hiện nhiều người giang hồ trên đường, đến chỗ nào cũng gặp cảnh tỉ thí.

"Đại ca cũng muốn tham gia luận võ?"

"Chưa nghĩ tới." Nhất Luân Nguyệt đáp: "Cũng có thể."

"Sao lại không đi chứ?" Phong Thiếu An hỏi: "Phái Nhi nghe các huynh đệ nói nếu giành chiến thắng trong đại hội võ lâm thì có thể trở thành minh chủ võ lâm. Đệ nghe nói minh chủ võ lâm rất uy phong, có thể hiệu lệnh toàn bộ võ lâm."

Hiệu lệnh võ lâm, chuyện này thật sự thực mê người.

Nhất Luân Nguyệt gõ trán cậu, "Ngươi cho rằng võ lâm minh chủ đương nhiệm là giấy ư, cứ tung đại vài chiêu là có thể đánh bại người ta hay sao? Để ta nói cho ngươi biết, võ lâm minh chủ đương nhiệm chính là Phiêu Hoa Kiếm Thánh Từ Ba Ba, Từ Kiếm Thánh một tay cầm kiếm Phiêu Hoa xuất thần nhập hóa, biến hóa khôn lường, liên tục làm võ lâm minh chủ trong nhiều năm, vô số cao thủ võ lâm đã bại dưới kiếm Phiêu Hoa của ông ta. Chỉ bằng mấy chiêu của ta liệu có mạnh hơn những tiền bối đã từng ngã xuống?"

Dù võ công có cao đến mấy nhưng tại một nơi quy tụ nhiều cao thủ như đại hội võ lâm thì Nhất Luân Nguyệt cũng không được coi là kiệt xuất. Tất nhiên, nếu y có phương thức hợp lý thì vẫn có khả năng chiến thắng.

"Lợi hại như vậy ư." Mặt Phong Thiếu An ánh lên vẻ sùng bái, cậu nói: "Thế lần này tới đại hội võ lâm có thể thấy được phong thái của Phiêu Hoa Kiếm Thánh mà sư phụ lại không dắt đệ theo, sư phụ hư."

Nhất Luân Nguyệt trừng mắt nhìn cậu, "Ngươi dám nói xấu sư phụ, ngươi không sợ bị nhốt vào phòng tối à?"

Phong Thiếu An vội vàng bịt miệng, không dám nói.

Nhất Luân Nguyệt khẽ mỉm cười rồi tiếp tục cưỡi ngựa tiến về phía trước.

Khi nghỉ chân tại quán trà, Nhất Luân Nguyệt gặp người quen là mấy đệ tử của Bích Vân Môn.

"Nguyệt ca ca!" Con gái của Chưởng môn Bích Vân Môn - Thích Tiểu Tiểu, vừa nhìn thấy y đã chạy về bên này.

Các đệ tử khác thấy Nhất Luân Nguyệt cũng vui mừng, "Nguyệt ca."

Thích Tiểu Tiểu ôm Nhất Luân Nguyệt không chịu buông, dẫu sao nam nữ cũng thụ thụ bất thân.

"Tiểu Tiểu mau buông ra, ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì."

Thích Tiểu Tiểu lưu luyến buông tay, "Nguyệt ca ca, đã nửa năm không gặp, sao huynh lại lải nhải y như phụ thân của muội vậy?"

Nhất Luân Nguyệt mỉm cười hỏi: "Bích Vân Môn cũng tham gia đại hội võ lâm lần này?"

"Dạ, dạ!" Thích Tiểu Tiểu đáp: "Muội và sư huynh khởi hành trước hai hôm, hai ngày nữa phụ thân và thúc thúc sẽ tới."

Vừa nói vừa ôm lấy cánh tay của Nhất Luân Nguyệt, "Suốt dọc đường nhàm chán muốn chết, ngày nào cũng phải lên đường, gặp được Nguyệt ca ca thì tốt rồi, phải rồi, Nguyệt ca ca cũng tới đại hội võ lâm ạ?"

"Ừ."

Thích Tiểu Tiểu hưng phấn đáp: "Hay quá, Nguyệt ca ca, chúng ta đi chung đi."

Thích Hiểu Dương là đường ca của Thích Tiểu Tiểu, hai người bằng tuổi nhau, cảm tình cũng rất tốt, hắn là người đầu tiên để ý tới Phong Thiếu An.

"Nguyệt đại ca, vị này là?"

Phong Thiếu An chủ động ôm quyền, "Tại hạ Phong Thiếu An, là, là đệ đệ kết nghĩa của đại ca."

"Cái gì cơ?" Bảy thiếu niên đều giật mình.

Thích Tiểu Tiểu nói: "Nguyệt ca ca, chẳng phải huynh nói sẽ không kết bái với người khác hay sao?"

Nhất Luân Nguyệt nghĩ tới dáng vẻ khó nhằn của Phong Thiếu An thì không khỏi day day ấn đường, "Tiểu Tiểu, chuyện này để nói sau.Thiếu An lớn hơn muội một tuổi, sau này cũng là ca ca của muội, đầu óc cậu ấy không được nhanh nhẹn lắm, trên đường đừng bắt nạt người ta."

Thích Tiểu Tiểu bĩu môi: "Bây giờ Nguyệt ca ca đã có đệ thì không còn thương Tiểu Tiểu nữa, thoạt nhìn hắn có vẻ rất khó đối phó, làm sao mà bắt nạt hắn cho được? Không chừng chúng ta còn bị hắn bắt nạt."

Phong Thiếu An liên tục xua tay, "Không, không, sư phụ bải không thể bắt nạt con gái, về sau gặp được phải biết bảo vệ họ."

Thích Tiểu Tiểu bị cậu chọc cười, "Ngươi đúng là cái đồ ngốc."

"Đồ ngốc cái gì?" Nhất Luân Nguyệt không khỏi nhíu mày, cốc đầu Thích Tiểu Tiểu, "Gọi ca ca."

Thích Tiểu Tiểu che trán, lè lưỡi: "Thiếu An ca ca."

Được cô bé gọi là ca ca nên Phong Thiếu An rất vui, vội vàng móc chỗ kẹo mới mua từ trong ngực ra đưa cho cô.

"Tiểu Tiểu muội muội, đây là kẹo ta mua ở chợ, ngọt lắm, cho muội hết."

Thích Hiểu Dương thấy thế lập tức chộp lấy viên kẹo rồi nói: "Thiếu An ca ca thiên vị, chúng ta cũng là đệ đệ, sao không có phần?"

"A..." Phong Thiếu An luống cuống, "Xin lỗi, xin lỗi, đến thị trấn, ta sẽ mua cho mọi người một phần."

Thích Tiểu Tiểu giành lấy kẹo, "Hừ, đây là Thiếu An ca ca cho ta. Thích Hiểu Dương, huynh cũng là ca ca, sao có thể không biết xấu hổ mà tranh giành với muội muội."

Vốn dĩ, Phong Thiếu An thấy Thích Tiểu Tiểu gần gũi với Nhất Luân Nguyệt thì khó chịu trong lòng nhưng bây giờ có thêm một đệ đệ với muội muội thì chút khó chịu ấy cũng tan thành mây khói.

Buổi tối, hai người uống rượu trên mái của khách điếm, Phong Thiếu An nhìn ánh trăng, trong mắt đầy vẻ hâm mộ.

"Đại ca có nhiều bằng hữu nhỉ."

Nhất Luân Nguyệt liếc cậu một cái, "Hâm mộ?"

Phong Thiếu An liên tục gật đầu, "Lúc nhỏ, họ đều nói Phái Nhi là đồ ngốc, không muốn chơi với Phái Nhi. Cũng may, sau khi bái sư nhập môn thì các sư huynh đều sẵn lòng chơi với đệ."

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn muốn chơi?" Nhất Luân Nguyệt ngửa đầu uống mấy ngụm rượu, "Ngươi sắp hai mươi rồi, nhà ngươi còn không hối ngươi thành thân à?"

"Thành thân?" Phong Thiếu An chống cằm nghĩ nghĩ, "Bà nội nói sau này Phái Nhi thích ai thì nhất định phải dắt về nhà cho bà nội xem, bất luận cô nương ấy có như thế nào thì bà nội cũng sẽ đồng ý."

"Quả thực là mong mỏi chuyện thành thân nhỉ?

Phong Thiếu An cười hì hì: "Mọi người bảo kết hôn xong sẽ có em bé. Phái Nhi rất thích trẻ con, mềm mại và dễ thương."

Nhất Luân Nguyệt liếc cậu một cái, "Tay ngươi khỏe như vậy, để trẻ con vào tay người còn sợ ngươi sẽ bóp chết nó ngay lập tức."

Phong Thiếu An sửng sốt, nhìn y bằng vẻ tội nghiệp: "Thật sự, thật sự sẽ làm tổn thương em bé sao?"

"Ngươi nói xem?"

Phong Thiếu An vội vàng xua tay: "Không thành thân, Phái Nhi không thành thân nữa, không thể để em bé bị tổn thương."

Nhất Luân Nguyệt bị cái đồ đại ngốc này chọc cười, y véo tai cậu, "Đại ca ngươi còn độc thân mà ngươi dám nghĩ đến chuyện thành thân, xem sau này ngươi có dám nghĩ nữa hay không."

Tai Phong Thiếu An bị véo đau, "Không dám, không dám, Phái Nhi không bao giờ dám nghĩ nữa."

Bấy giờ, Nhất Luân Nguyệt mới hài lòng buông tay.

Phong Thiếu An xoa xoa tai, "Sau này đại ca sẽ thành thân ư?"

Nhất Luân Nguyệt khó nói, người giang hồ, nói không chừng sẽ chẳng có ngày mai.

"Đương nhiên, không thành thân thì sao mà có con được? Ngươi cho rằng ta cũng mạnh tay như ngươi, không thể chạm vào đứa bé hay sao. Khi nào có con, ngày nào ta cũng bế nó trên tay."

Chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh ấy, Phong Thiếu An lại hâm mộ ra mặt, "Vậy sau này, đại ca sẽ bế em bé cho Phái Nhi nhìn còn Phái Nhi sẽ mua kẹo cho em bé."

"Chỉ mua kẹo thôi á, sao ngươi keo kiệt thế? Chẳng phải đã nói sẽ chia nửa gia sản cho ta hay sao?"

Phong Thiếu An liền phấn khởi, "Thế đại ca về nhà với Phái Nhi đi, bà nội với ma ma mà biết Phái Nhi kết giao bằng hữu, còn kết bái huynh đệ thì nhất định sẽ rất vui, Phái Nhi đã tích cóp được rất nhiều nhiều ngân phiếu, sẽ đưa hết cho đại ca."

Dù đã từng nghe nhưng Nhất Luân Nguyệt vẫn thấy cảm động, y ngoắc cổ cậu.

"Đối ta tốt như sao, có phải ta nên cảm động hay không?"

Phong Thiếu An xoa xoa tay y, ánh mắt nóng bỏng, ngây ngốc, "Phái Nhi thích đại ca nên tất nhiên sẽ dành cho huynh những điều trân quý nhất."

Nhất Luân Nguyệt đơ người, trong lòng dâng lên chút cảm giác kỳ quái nhưng nhanh chóng vụt tắt, hắn mỉm cười xoa đầu Phong Thiếu An.

"Khá khen cho lòng hiếu thảo, ca ca tạm tin ngươi."

"Đại ca nhất định phải tin." Phong Thiếu An ra sức cọ cọ mu bàn tay của y, ấm áp, thoải mái quá, còn nhàn nhạt hương rượu." "Phái Nhi thật sự rất thích, rất thích đại ca."

Nhìn cái đầu to tướng đang cọ cọ trước mặt, Nhất Luân Nguyệt vỗ cậu mấy cái mới kéo cậu đứng dậy.

"Được rồi, ngủ thôi, ngày mai còn phải lên đường."

Bây giờ, họ đã rất gần núi Tu Di, nhiều nhất là năm sáu ngày tới có thể đến được chân núi nhưng trời vừa sáng đã có người la hét thất thanh: "Giết người! Có kẻ giết người!"

Trong khách điếm toàn nhân sĩ giang hồ. Nhất Luân Nguyệt vừa tỉnh dậy đã lập tức ra cửa xem xét tình hình.

Phong Thiếu An vừa dụi mắt bước ra đã bị Nhất Luân Nguyệt kéo xuống dưới, đầu bếp đang chỉ tay vào trong bếp với vẻ mặt kinh hãi.

Nhìn kỹ hơn, Nhất Luân Nguyệt thấy một người đàn ông bị đóng lrên tường bằng một con dao xẻ thịt sắc bén ở trong bếp, xét theo trang phục thì hắn cũng là một nhân sĩ võ lâm.

Con dao đâm vào cổ đang ghim trên thớt, hai chân quỳ trên mặt đất, tay cầm củ cà rốt, máu me lênh láng khắp sàn.

___

08/09/2023

Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi có đó nha.

Tôi đang làm đến một chương Nhất Luân Nguyệt nói trước giờ chưa từng ngủ với ai nên chẳng biết lúc ngủ mình như thế nào thì chắc là song khiết tình đầu chứ không phải bị bẻ cong nhỉ.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5672 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5217 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4957 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4539 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4462 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4357 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter