Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Đại Dương Xanh Thẳm

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Đại Dương Xanh Thẳm
  3. Chương 20

Chương 20

Ăn sáng xong, bác sĩ Vĩ cùng Sa đi tản bộ quanh khuôn viên khách sạn. Khí trời mát mẻ, ánh nắng dịu nhẹ, thật thích hợp để đi dạo. Bác sĩ Vĩ nhìn người thanh niên đi bên cạnh, một cảm giác khó tả len lỏi vào tâm trí. Hắn đã bị thu hút bởi đôi mắt xanh màu biển cả kia từ giây phút đầu gặp gỡ. Nhưng vẫn chưa được dịp hỏi về nguồn gốc của đôi mắt xinh đẹp đó. Nay được dịp, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội:

“Cậu là con lai đúng không?”

Sa nghe bác sĩ Vĩ hỏi mình, thoáng chút bối rối. Xưa nay rất nhiều người đã từng hỏi cậu những câu tương tự. Bản thân cậu chưa bao giờ thích màu mắt này. Nó là minh chứng cho mối tình đau khổ, tuyệt vọng của người mẹ điên loạn của cậu. Cũng chính vì nó, mà những năm tháng tuổi thơ cậu trải qua đều gắn liền với sự ghẻ lạnh và những lời cay nghiệt từ chính người mẹ đã sinh ra mình.

Cậu còn một người cha mang dòng máu Ý, đã bỏ đi biền biệt từ lúc mẹ cậu mang thai. Cho tới bây giờ, cậu không biết người cha ấy đã đi đâu, còn sống hay đã chết. Cậu chỉ còn giữ một bức ảnh cũ kỹ mà mẹ cậu đã mang theo bên mình lúc lìa đời. Bức ảnh đã bị vấy bẩn một phần vì máu, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra gương mặt của người thanh niên anh tuấn trong ảnh. Đằng sau còn ghi cả ngày, tháng, năm và tên của người đó, Alberto và Tường Linh.

Dù không muốn đề cập, hay thừa nhận dòng máu trong người mình, nhưng Sa vẫn phải đối diện và trả lời mỗi khi được hỏi tới:

“Ba tôi là người Ý.”

“Vậy sao? Cậu nói tôi mới nhớ ra, một người tôi gặp gần đây có đôi mắt rất giống cậu.”

Sa ngạc nhiên nhìn hắn, rồi hỏi:

“Rất giống tôi sao?”

Bác sĩ Vĩ gật đầu đáp:

“Cách đây vài ngày đã từng khám qua cho một bệnh nhân, hôm nay nhìn kỹ thì quả thật gương mặt của hai người cũng có chút tương đồng.”

“Anh nhớ tên ông ấy không?”

“Tôi không nhớ rõ lắm. Nhưng hồ sơ còn lưu trong máy tính. Nếu cần, tôi sẽ kiểm tra lại và thông tin cho cậu biết.”

Sa nghe vậy bỗng dưng giật mình. Tại sao cậu lại cần tìm hiểu về người đó? Dù cho còn sống, thì ông ta cũng đã lãng quên và từ bỏ mẹ con cậu từ lâu. Nếu thực sự gặp lại thì cậu biết nói sao với ông ấy, thôi bỏ đi, chẳng có ích lợi gì. Thế nào cậu cũng lại tiếp tục bị xua đuổi, chối từ, giống như mẹ cậu, giống như Tùng Quân đã làm với cậu. Nghĩ tới đây, Sa lắc đầu, cố giấu đi sự buồn bã:

“Không cần, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Cảm giác Sa đang muốn giấu điều gì đó, nhưng nếu cậu không muốn nói, bác sĩ Vĩ không hỏi tiếp nữa. Rồi hắn sực nhớ ra một chuyện, bèn nói:

“Ông ấy cũng là một bệnh nhân mất trí nhớ.”

“Sao?” – Sa ngạc nhiên quay sang nhìn hắn.

“Ông ấy nói, đã quên mất ký ức về khoảng thời gian từ năm mười tám đến hai mươi mốt tuổi, mỗi lần muốn nhớ lại là đầu lại đau như búa bổ. Nên ông ấy tìm đến tôi, mong lấy lại ký ức đã bị lãng quên.”

Đến lúc này, Sa lại tìm thấy một tia hy vọng. Có khi nào người đó chính là ba của cậu? Và ông cũng giống Tùng Quân, đã mất đi phần ký ức quan trọng. Chính vì vậy mà ông ấy đã không đi tìm mẹ con cậu? Cậu như không thể kiềm chế được nỗi xúc động, vội nắm lấy tay của bác sĩ Vĩ:

“Anh làm ơn, xem giúp tôi tên ông ấy có phải là Alberto?”

Thấy Sa bỗng dưng đổi ý, bác sĩ Vĩ có thể lờ mờ đoán được sự tình. Hắn không do dự, vui vẻ đồng ý giúp cậu.

Trên đường trở về phòng khách sạn, Sa lại đụng phải Tùng Quân đang đứng chờ thang máy. Cậu không biết phải diễn tả cảm giác lúc này thế nào. Mười năm trôi qua, Tùng Quân đã biến thành người khác. Thân hình cao hơn, gương mặt qua thời gian mang nét rắn rỏi, từng trải, không còn là vẻ mộc mạc có phần ngây ngô lúc mới gặp. Nước da dường như cũng ngâm hơn, nhưng vì thế lại càng toát ra hương vị quyến rũ của người đàn ông thành đạt.

Khi ấy Sa cũng chỉ là một cậu bé con mười bảy tuổi. Ai rồi cũng có lúc lớn lên, già đi. Nhưng đâu ai ngờ lòng người lạnh lẽo, nói quên là quên, nói ghét là ghét, đã vậy, còn quên đến tận mười năm. Ngược lại, tròn mười năm không lúc nào cậu ngưng nhớ về hắn. Ngay cả giờ phút này, đối diện một Tùng Quân xa lạ, Tùng Quân ngốc nghếch của cậu lại hiện rõ mồn một trong đầu. Cảm giác bị lãng quên còn tàn khốc hơn việc thừa nhận rằng hắn đã chết.

Trầm mặc một hồi lâu, Sa chỉ mong thang máy tới nhanh nhanh để không đứng gần người này thêm một giây phút nào nữa. Bỗng người nọ lại cất tiếng, vẫn là giọng điệu độc địa như cũ:

“Thật không ngờ, quyến rũ tôi bất thành, cậu lại chuyển sang người khác rồi.”

Sa nghe hắn nói vậy, cả người run lên vì giận. Tại sao mỗi lần gặp nhau, Tùng Quân lại không bằng cách này hay cách khác đều làm tổn thương cậu? Sa cắn răng im lặng, không muốn đáp trả. Tùng Quân lại tiếp tục:

“Tôi nói không đúng sao? Tối qua vừa được cứu khỏi tử thần, hôm nay đã tìm được ân nhân, lại còn nắm tay giữa thanh thiên bạch nhật. Cậu cũng giỏi thật. Làm nghệ sĩ violin không lẽ ai cũng rẻ mạt như vậy sao?”

Đến lúc này, Sa thực sự không chịu được sự lăng mạ của người nọ. Cậu không biết lý do vì sao hắn lại căm ghét cậu đến vậy, mà cũng không cần biết nữa. Hắn sỉ nhục cậu cũng được, hắn sỉ nhục âm nhạc cậu cũng cắn răng cho qua. Nay hắn sỉ nhục luôn cả những nghệ sĩ violin chân chính, cậu không thể nhắm mắt làm ngơ.

Trong tích tắc, tay cậu co thành nắm đấm, gương mặt đẹp trai kia có lẽ không ngờ sẽ ăn trọn cú đấm trời giáng của cậu. Người thanh niên trông có vẻ thư sinh, nhưng sức lực không hề tệ, khiến khoé môi hắn rớm máu.

Máu đỏ chảy ra từ miệng hắn làm cho Sa nhất thời chùng tay. Nhưng không vì thế mà cậu do dự, tiếp tục giáng cho hắn một đòn bên mặt còn lại:

“Anh thử một lần buông lời nhục mạ violin, cũng như đồng nghiệp của tôi nữa xem. Mọi chuyện sẽ không dừng lại ở hai cú đấm này đâu!”

Nói rồi để mặc cho Tùng Quân còn đang ngơ ngác, cậu lập tức xoay lưng bỏ đi, không muốn nhìn thấy mặt Tùng Quân thêm một lần nào nữa. Cậu tìm đến thang bộ và đi về phòng.

Sa cầm lấy cây đàn violin, tức giận đến mức muốn giơ lên không trung, đập cho vỡ tan tành. Nhưng cậu chợt nhớ ra, Tùng Quân ngày trước nào có tội tình gì? Tại sao chỉ vì một tên có gương mặt giống hắn, mà cậu lại trút giận lên vật mà hắn đã từng nâng niu trân quý chứ!

Bất giác, Sa ngồi sụp xuống nền gạch lạnh giá, hai hàng lệ không kiềm chế được cứ thế tuôn trào. Đã bao lâu rồi cậu không còn khóc nữa? Muốn khóc cũng không có nước mắt. Vậy mà hôm nay, dù chẳng mong muốn, những giọt lệ vẫn cứ ương bướng mà rơi xuống, tựa như sóng biển cuồn cuộn gào thét giữa muôn trùng bão tố.

Khóc chán chê, Sa ngồi dậy tiến đến cây đàn violin, chơi lại bài “Song from a stormy night”. Bài hát mà Tùng Quân đã chơi tặng cậu, từng hứa dẫu có muôn ngàn bão tố thì chỉ cần có hắn ở bên cạnh, cậu sẽ chẳng còn phải bận tâm lo nghĩ.

Hắn còn hứa một ngày nào đó sẽ cùng cậu song tấu bản tình ca bất diệt này. Nhưng chưa kịp thực hiện, đã phải xa rời nhau mãi mãi….

Mải mê chìm đắm trong hồi ức, điện thoại Sa bỗng dưng reo lên. Là số của bác sĩ Vĩ. Cậu ngưng tiếng đàn, vội vã bắt máy. Bên kia bác sĩ Vĩ nói:

“Tôi đã kiểm tra thông tin người đó. Ông ấy đúng là Alberto.”

Nghe những lời nói của bác sĩ Vĩ, một cảm giác buồn vui lẫn lộn xâm chiếm tâm trí cậu.

Cuộc sống này thật kỳ lạ, gặp nhau đã là một việc rất khó khăn, nhưng ông trời lại thích trêu đùa, gây nên cảnh phân ly. Rồi đi một vòng, bằng một sự tình cờ nào đó, lại nhìn thấy nhau. Tuy rằng, chưa chắc sự gặp gỡ này mang đến một kết quả viên mãn, nhưng ít ra cũng sẽ giải đáp những vướng mắc bấy lâu của cậu về người cha này.

“Anh có hẹn được ông ta không? Tôi có việc muốn gặp.”

“Ông ấy là một người rất bận rộn. E là sẽ mất ít thời gian.” – Bác sĩ Vĩ ngập ngừng – “Nhưng yên tâm, tôi sẽ cố gắng giúp cậu.”

“Anh chuyển lời với ông ấy, tôi có thể giúp ông ấy tìm lại ký ức đã đánh mất.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5705 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5240 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4978 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4557 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4482 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4398 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter