Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Đại Dương Xanh Thẳm

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Đại Dương Xanh Thẳm
  3. Chương 22

Chương 22

Alberto cùng Alexander rời khỏi từ lâu, nhưng Sa vẫn còn ngồi thẫn thờ tại chỗ. Cậu vừa làm chuyện ngu ngốc gì vậy? Rõ ràng người đàn ông nọ không hề có ý tiếp nhận quá khứ mà cậu vừa kể cho ông ta nghe. Nếu thực sự muốn nhớ lại, thì chắc chắn ông ta sẽ đón nhận nó với một thái độ khác. Nhưng nếu không muốn nhớ thì ông ta tìm đến bác sĩ để làm gì? Cậu quả thật không hiểu nổi.

Vậy là hết, niềm hy vọng về người thân duy nhất của cậu đã bị dập tắt. Kể từ nay, cậu cứ tiếp tục xem như ông ấy đã bỏ đi rất xa, thậm chí đã chết rồi. Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, cũng coi như chưa từng xảy ra.

Bác sĩ Vĩ chứng kiến chuyện vừa rồi cũng phần nào hiểu được câu chuyện. Nhìn thấy Sa ngồi bất động nãy giờ, có vẻ mệt mỏi và bất lực, hắn không biết phải mở lời như thế nào cho phải, đành lặng lẽ ngồi bên cạnh, khẽ nắm lấy bàn tay cậu, thay cho lời an ủi.

Mải mê chìm trong suy nghĩ, Sa quên mất sự có mặt của bác sĩ Vĩ. Đến khi hắn nắm tay cậu, mới giật mình nhớ ra hôm nay là chính hắn dẫn cậu đến đây:

“Thật xin lỗi anh. Đã khiến anh phải chứng kiến chuyện không hay này.”

Bác sĩ Vĩ vỗ vỗ lên tay cậu, cười nói:

“Tới lúc này cậu còn khách sáo với tôi nữa sao? Nếu có tâm sự gì, tôi sẵn sàng lắng nghe mà.”

“Như anh thấy đó. Alberto là ba tôi. Ông ấy đã bỏ mẹ con tôi từ khi tôi còn chưa ra đời. Mẹ tôi vì vậy mà hận ông ấy, trút giận lên người tôi. Từ khi sinh ra, tôi chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ. Đến một ngày, bà kéo theo tôi cùng chết…”

Bác sĩ Vĩ nghe đến đây, cảm thấy tình cảnh của cậu thật đáng thương, càng siết chặt tay cậu hơn. Hắn chỉ muốn ngay lúc này ôm cậu vào lòng vỗ về an ủi. Sa lại tiếp tục:

“Tôi thực sự không muốn chết. Tôi đã chạy khỏi bà ấy. Trong lúc giằng co, tôi đã vô tình đẩy bà ấy ra đầu xe tải.”

Kể tới đây, ánh mắt Sa ngập nỗi ân hận và đau khổ:

“Giờ nghĩ lại, phải chi lúc ấy tôi đi theo bà ấy thì giờ đây đã tốt hơn nhiều…”

“Cậu đừng nói vậy. Không ai được quyền định đoạt cuộc sống của người khác. Cậu còn sống là số mệnh của cậu. Nếu không thì tôi ngày hôm nay sao có thể quen biết cậu? Đó không chừng lại là số mệnh của tôi.”

Sa bật cười. Câu nói này có chút quen tai. Tùng Quân cũng từng nói với cậu như thế. Nhưng ai ngờ, số mệnh lại đẩy họ ra xa thật xa.

Bác sĩ Vĩ không hiểu vì sao Sa lại cười, bèn hỏi:

“Tôi nói gì sai sao?”

“Anh không sai. Chỉ là tôi chợt nhớ đến một người, cũng đã từng nói y như anh.”

Bác sĩ Vĩ thấy Sa nhắc tới người này vẻ mặt ngập nỗi bi ai, liền hỏi:

“Là người rất quan trọng của cậu?”

Sa cười nhạt, ánh mắt xa xăm:

“Đã từng…”

Bác sĩ Vĩ không tin là “đã từng”. Rõ ràng, cậu vẫn rất nặng lòng với người ấy mới có thể mang biểu tình thống khổ như vậy. Nhìn thấy đôi mắt xanh ẩn ẩn buồn thương, bỗng nhiên hắn thấy nảy sinh một thứ tình cảm lạ lùng. Trái tim hắn giống như bị kim đâm, đau nhói.

Sa bỗng dưng lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của bác sĩ Vĩ:

“Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm. Quen biết anh, tôi thấy rất vui. Nhưng có lẽ sắp phải nói lời tạm biệt rồi. Ngày mai tôi sẽ bay về Việt Nam.”

Nghe vậy, bác sĩ Vĩ hụt hẫng vô cùng, nhưng hắn không còn cách nào khác, đành gượng cười chúc cậu thượng lộ bình an, rồi nói:

“Tối nay cậu rảnh không? Tôi muốn mời cậu một bữa.”

“Anh giúp tôi nhiều như thế, chi bằng để tôi mời thay cho lời cảm ơn được chứ?”

Bác sĩ Vĩ không muốn cậu phật ý, đành phải gật đầu.

Họ hẹn nhau ở một nhà hàng sang trọng gần khách sạn, gọi vài món ăn Ý và một ít rượu vang. Sa đặc biệt dặn phục vụ mang rượu vang trắng. Nhưng phục vụ lại sơ suất mang nhầm rượu vang đỏ.

Khi phục vụ vừa khui rượu rót vào ly, Sa nhất thời cảm giác đầu váng mắt hoa, thân mình chao đảo như muốn ngã. Cậu nhắm tịt mắt lại để không phải thấy màu đỏ đáng ghét ấy, hai tay bấu chặt vào cạnh bàn. Bác sĩ Vĩ thấy cậu không khoẻ, lập tức rời khỏi ghế, chạy đến đỡ lấy cậu. Nhìn ly rượu vang đỏ, hắn sực nhớ lần trước Sa từng bị ngất, trên mặt đất và trên người tên Chủ Tịch kia cũng đầy rượu vang đỏ, nhanh ý bảo phục vụ cất đi.

Hắn nhẹ nhàng xoa lưng cậu, lo lắng hỏi:

“Cậu không khoẻ chỗ nào? Có cần đi bệnh viện không?”

Sa lúc này đã lấy lại nhịp thở, từ từ mở mắt, ngước nhìn bác sĩ Vĩ, nói:

“Tôi không sao…“

“Có thật không sao? Mặt cậu tái nhợt rồi. Hay tôi đưa cậu về nghỉ ngơi nhé!”

“Tôi quả thật không sao. Chúng ta tiếp tục đi, không uống rượu nữa. Uống chút bia vậy. Dù gì người Việt Nam vẫn ưa chuộng bia hơn.”

Bác sĩ Vĩ thấy cậu nói vậy, thuận ý gọi hai ly bia. Hắn tò mò hỏi:

“Cậu có vẻ dị ứng với rượu vang đỏ?”

Sa cười, một nụ cười chất chứa buồn thương:

“Không phải dị ứng rượu vang đỏ, mà tất cả những chất lỏng màu đỏ.”

“Là do tai nạn của mẹ cậu sao?”

Sa lắc đầu:

“Một phần là thế. Có khi nào trong cuộc đời, người anh bị vấy máu của người thân yêu nhất chưa? Không những thế mà còn hai lần. Lần nào cũng chỉ tại vì anh… tại vì anh mà họ chết chưa?”

Bác sĩ Vĩ lắc đầu, nếu mà có chuyện đó xảy ra, chắc hắn không chịu nổi. Hắn hỏi:

“Người kia… lại là người rất quan trọng với cậu sao?”

Hắn có thể nhìn thấy đôi mắt màu xanh kia đang rưng rưng như mặt biển gợn sóng, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ. Nhưng hắn đã lo xa quá rồi, cậu không khóc, chỉ lại nhìn xa xăm rồi trả lời:

“Đã từng…”

Bác sĩ Vĩ đã hiểu ý, không hỏi thêm nữa. Hai người im lặng một lúc lâu. Sau lưng bỗng có tiếng phụ nữ lảnh lót:

“Ô kìa. Có phải anh chàng đẹp trai lúc trước không? Lần này cậu ta đã có người mới, không thèm anh nữa rồi.”

Sa nhận ra cô ta là người đi cùng Tùng Quân lần trước. Cậu không trả lời, chỉ lo là Tùng Quân lại không kiêng nể mà sỉ nhục cậu. Trái tim cậu không muốn chịu bất cứ một sự đả kích nào nữa.

Nhưng cậu đã quá lo xa, người nọ chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi bỏ đi. Bác sĩ Vĩ nhìn bóng lưng của Tùng Quân, tò mò hỏi:

“Cậu quen hắn ta à? Lần trước đã từng thấy hai người nói chuyện với nhau không được vui vẻ lắm.”

Sa lắc đầu:

“Không quen.”

Nói rồi, cậu cúi mặt dùng bữa, không muốn vì Tùng Quân xa lạ kia mà mất vui nên chuyển sang đề tài khác nói chuyện với bác sĩ Vĩ.

Ngày hôm sau cậu lên máy bay về Việt Nam. Không ngờ oan gia ngõ hẹp, lại ngồi kế bên Tùng Quân. Cậu bắt đầu căm ghét số phận. Tại sao đã đẩy hai người họ ra xa rồi lại cứ sắp đặt cho họ gặp nhau? Số phận rất thích trêu đùa trên nỗi đau của người khác. Sa giả vờ như không quen, vừa đặt lưng xuống ghế, liền nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy gương mặt của Tùng Quân giả mạo kia.

Tùng Quân nhìn thấy Sa, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, rồi lại tỏ vẻ chán ghét như cũ. Hắn chẳng buông tha mà bắt chuyện với cậu:

“Cậu đang theo dõi tôi đó à? Biết được khách sạn tôi đang ở, biết nơi tôi tổ chức triển lãm, biết nhà hàng tôi dùng bữa, giờ theo tôi lên tận máy bay. Nói đi, rốt cục cậu muốn gì ở tôi?”

Đôi mắt Sa dần mở ra, màu xanh trong con người khẽ chuyển động, dừng lại trên gương mặt Tùng Quân. Cậu nhìn hắn đăm đăm, bản thân cũng không biết tại sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mà lại gặp Tùng Quân nhiều đến vậy. Số phận đã để họ cách biệt mười năm trời, nay lại trêu đùa cho cậu gặp hắn trong hoàn cảnh dở khóc dở cười.

Bất động một lúc lâu, trời xui đất khiến thế nào, cậu chìa bàn tay ra, đặt lên ngực hắn, run giọng hỏi:

“Nếu tôi nói muốn trái tim của anh, liệu anh có cho tôi hay không?”

Tùng Quân trố mắt ngạc nhiên nhìn cậu. Rõ ràng không hề ưa người trước mặt ngay từ phút đầu gặp nhau, nhưng khi tay cậu đặt lên tim hắn, nhìn đôi mắt xanh thẫm đầy tuyệt vọng lẫn bi ai kia, hắn lại thấy tim đau nhói. Chưa bao giờ gương mặt cậu lại gần sát bên hắn như vậy, đến độ chỉ cần nhúc nhích một cái là ngay lập tức môi kề môi.

Một cảm giác quen thuộc xâm chiếm tâm trí hắn. Cảm giác này từ đâu mà có. Hắn không thể lý giải. Đầu đau như có ai lấy búa nện xuống. Tùng Quân đẩy Sa ra, hai tay ôm đầu. Sa thấy hắn tỏ vẻ đau đớn trong lòng lo lắng:

“Anh sao vậy?”

Tùng Quân nhăn mặt, ngước lên, nén cơn đau gằn từng tiếng:

“Đừng đụng vào tôi!”

Thế rồi, hắn bàng hoàng nhận ra cảm giác ấm nóng hai bên má. Sa cũng không thể tin vào mắt của mình, nhìn hắn không nói nên lời.

Từ lúc nào, chẳng biết vì sao, hai mắt Tùng Quân chảy ra hai dòng lệ trong.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5705 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5240 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4978 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4557 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4482 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4398 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter