Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Đại Ngụy Cung Đình

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Đại Ngụy Cung Đình
  3. Chương : 69

Chương : 69

“Chuyện này… chuyện này là sao?”

Tiểu thái giám kia vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên nhìn dáng vẻ đột ngột nổi trận lôi đình của thiên tử, sợ đến mức quỳ thụp xuống đất.

Anh ta không thể hiểu nổi, rõ ràng bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận không hề gây họa, tại sao thiên tử lại đột nhiên nổi giận như thế?

Lúc này, thiên tử giận dữ nhìn Đổng Hiến, sau khi thở hồng hộc một lúc mới kiềm lại được cảm xúc, cố nén giận nói với hai tiểu thái giám: “Lui ra cả đi.”

Hai tiểu thái giám đang quỳ dưới đất run lẩy bẩy chẳng hiểu gì cả, nghe lời ấy cảm thấy giống như vừa được ân xá, liền vội vàng chạy khỏi Thùy Củng điện.

Bọn họ sợ cũng phải, vì họ chưa từng nhìn thấy thiên tử lộ ra một dáng vẻ đáng sợ đến thế, cho dù lần trước bát hoàng tử có đập nát các vật trang trí ở Ngự Hoa viên thì thiên tử cũng không giận đến mức này.

Sau khi hai tiểu thái giám ấy đã rời khỏi điện, thiên tử lúc này mới hít một hơi rồi khẽ mắng: “Đổng Hiến, gan của ông đúng là càng ngày càng to rồi!”

Đại thái giám Đổng Hiến run lẩy bẩy khấu đầu liên tục: “Lão nô có tội, lão nô có tội.”

Nghe tiếng ông ta khấu đầu xuống đất vang lên bộp bộp, thiên tử liền cúi đầu nhìn thử, thấy trán Đổng Hiến rớm máu thì ánh mặt lập tức hiện lên vẻ không nỡ, bèn thở dài: “Thôi được rồi, đứng dậy đi.”

Đổng Hiến lúc này mới dừng khấu đầu, len lén bất an đứng dậy.

“Tại sao lại giấu trẫm? Trẫm giao cho ông quản lí Nội Thị Giám là để giúp trẫm giám sát trong ngoài cung, chứ đâu phải bảo ông lừa dối trẫm!”

Đổng Hiến nghe thế lại quỳ thụp xuống đất, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Lão nô… lão nô chỉ là không muốn bệ hạ lại nghe đến… lại nghe đến tên của... “

“Ý ông muốn nói đến con tiện nhân ấy à?”

Ánh mắt thiên tử Đại Ngụy lúc này trở nên lạnh lùng, không còn dáng vẻ của bậc cha hiền minh quân mà Triệu Hoằng Nhuận từng biết nữa, hoàn toàn giống hệt một quân vương tàn bạo, ánh mắt đằng đằng sát khí.

“…” Đổng Hiến cúi đầu, giả vờ không nghe thấy.

Thiên tử nhắm mắt hít thở vài hơi thật sâu, sau khi mở mắt ra thì ánh mắt sát khí đáng sợ vừa rồi đã trở nên hiền hòa hơn nhiều.

“Bình thân đi… Nói thật cho trẫm biết, tên liệt tử ấy bắt đầu qua lại với Ngọc Lung từ khi nào?”

Đổng Hiến rón rén đứng dậy, không dám giấu giếm nữa mà bẩm cáo sự thật: “Theo lão nô suy đoán thì có lẽ bắt đầu từ hôm tết Đoan Ngọ… Theo lão nô được biết, hôm ấy lúc bệ hạ đưa các vị nương nương lên đài cao ngắm đèn thì Ngọc Lung công chúa đã ra ngồi bên bờ hồ trong vườn phía tây Văn Đức điện, vừa hay bát hoàng tử do đã nhận lời mời của lục hoàng tử đến Nhã Phong các dự thi hội nên giữa đường đi đã gặp Ngọc Lung công chúa ngồi một mình bên hồ, thế là…”

“Thế là tên liệt tử ấy đã bước đến bắt chuyện sao?” Thiên tử Đại Ngụy lạnh lùng hỏi.

“Vâng…” Đổng Hiến cúi đầu: “Sau đó, bát hoàng tử đã dẫn Ngọc Lung công chúa về cải trang rồi rời cung vào trong thành chơi.”

“Cả ba ngày tết Đoan Ngọ đều như thế?”

“Vâng…”

Thiên tử Đại Ngụy trầm tư một lúc rồi cười nói: “Đúng là tỉ đệ tình thâm mà! Thấy Ngọc Lung cô đơn một mình nên tên liệt tử ấy không nỡ, bèn dẫn nó cùng lẻn khỏi cung sao? Quá hỗn xược! Quá sức hỗn xược rồi!”

Đổng Hiến cúi đầu không nói gì, nghe cách thiên tử gọi bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận như thế thì ông biết thiên tử sẽ không trách phạt vị hoàng tử mà ông ngày càng yêu thương này, vấn đề là ở chỗ Ngọc Lung công chúa.

Lúc này, thiên tử sau khi suy xét rất lâu chợt nói ra một câu khiến Đổng Hiến giật mình trong lòng.

“Hoằng Nhuận là một trong những đứa con trai xuất sắc nhất của trẫm, trẫm đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó, đứa trẻ này tuy ấu trĩ ngang ngược, nhưng sau này nhất định sẽ là rường cột của Đại Ngụy ta, trẫm… không mong nó có quan hệ gì với Ngọc Lung.”

Dứt lời, thiên tử lại trầm tư suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ngọc Lung… năm nay mười lăm rồi đúng không?”

“Vâng… sang năm là có thể xuất các rồi.”

“Sang năm…” Thiên tử Đại Ngụy cau mày một lát rồi nói: “Đổng Hiến, mau thảo quốc thư, trẫm có ý muốn kết thân với Nam Sở.”

“Nam Sở?” Đổng Hiến thất kinh.

Nam Sở chính là nước Sở nằm ở phía nam Đại Ngụy, cương vực rộng hơn Đại Ngụy đến bốn lần, dân số rất đông, quốc lực cường thịnh, suốt trăm năm nay binh đao không dứt với Đại Ngụy, là nước lân bang phía nam khiến Đại Ngụy đau đầu nhất.

Tuy ở Trần Đô Đại Lương thì trông có vẻ hòa bình an nhàn, nhưng ở vùng biên giới giữa hai nước Sở và Ngụy thì trước nay luôn binh đao khói lửa, suốt mười mấy năm chưa có lúc nào dừng lại.

Đại Ngụy tuy không phải một nước yếu, nhưng do giới hạn điều kiện cương vực nên mỗi khi đối diện với nước Sở thì rõ ràng kém hơn hẳn, thắng ít bại nhiều.

Có điều do nước Sở còn có một kẻ địch khác, chính là nước Tề không tiếp giáp biên giới với Đại Ngụy, thế nên nước Sở phải dụng binh ở cả hai phía, nhờ vậy mà Đại Ngụy mới có thể chống đỡ nổi, không đến mức bị xâm phạm cương thổ.

Không thể phủ nhận, nếu thiên tử Đại Ngụy có thể dùng chuyện kết thân để thúc đẩy liên minh Ngụy Sở thì sẽ là một việc rất tốt với Đại Ngụy, vì Đại Ngụy không phải chỉ có mỗi mình nước Sở là lân bang có thế lực mạnh, ở phía bắc còn có nước Hàn cũng thường xuyên xâm phạm cương thổ Hà Bắc Thượng Đảng của Đại Ngụy. Nếu Ngụy Sở liên minh lại thì nước Sở sẽ rút binh lực ở quận Dĩnh Thủy đi để chuyển sang đánh vào nước Tề, thế thì Đại Ngụy sẽ có thể rút một phần binh lực phòng thủ ở cương vực phía nam lên phía bắc, dốc toàn tâm đối phó với sự xâm phạm của nước Hàn.

Nhưng vấn đề ở chỗ, theo Đổng Hiến được biết thì bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận có quan hệ rất tốt với Ngọc Lung công chúa, làm sao nhẫn tâm để vị hoàng tỉ này của mình phải làm vật hi sinh bang giao được?

Nghĩ đến đây, Đổng Hiến liền lập tức khuyên nhủ: “Xin bệ hạ nghĩ lại… Theo lão nô được biết thì Ngọc Lung công chúa mấy ngày này thường thư từ qua lại với cháu đích tôn của trung thư lệnh Hà đại nhân là Hà Hân Hiền, có lẽ đã có tình ý. Môn đệ của Hà phủ cũng xứng với công chúa, hay là bệ hạ hãy thuận nước đẩy thuyền, gả Ngọc Lung công chúa cho Hà Hân Hiền, sau khi vào cổng rồi thì Ngọc Lung công chúa đương nhiên sẽ không qua lại với bát điện hạ nữa…”

“Ông đang dạy trẫm phải làm sao đấy à?” Thiên tử Đại Ngụy lạnh lùng chất vấn.

Đổng Hiến hốt hoảng, vội vàng khấu đầu cáo tội: “Lão nô ngàn vạn lần không dám… Chỉ là theo lão nô được biết, bát điện hạ và Ngọc Lung công chúa cũng có chút tình tỉ đệ, bệ hạ nếu gả Ngọc Lung công chúa đi Sở quốc thì e rằng bát điện hạ sẽ…”

“Hừ!” Thiên tử Đại Ngụy lạnh lùng hừ một tiếng rồi nhắm mắt ngồi dựa vào long kỷ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: “Nếu không phải là Ngọc Lung thì gả cho cháu đích tôn của Hà Tương Tự cũng không sao, nhưng lại chính là Ngọc Lung… Trẫm không muốn Hoằng Nhuận có chút qua lại nào với nó nữa!” Dứt lời, ông nhìn Đổng Hiển rồi ra một lệnh không thể phản bác: “Mau thảo quốc thư đi!”

Thấy thiên tử thánh ý đã quyết, Đổng Hiến cũng không dám khuyên nhủ gì nữa, đành phải khom người nhận lệnh: “Vâng, bệ hạ.”

“Khoan đã! Việc này phải giữ bí mật, trước khi sứ giả Sở quốc đến thì không được tiết lộ, nhất là với Hoằng Nhuận.”

“Lão nô tuân chỉ.”

Ngày hôm sau, một bức quốc thư được đưa đến nước Sở mà không mấy người hay biết.

Sau đó vào khoảng hạ tuần tháng tám, nước Sở lại phái người đưa đến một bức quốc thư.

Đúng như thiên tử Đại Ngụy suy tính, Sở Vương đã chấp nhận việc thiên tử Đại Ngụy muốn kết thân, nên ngay sau đó đã lập ra một đoàn sứ thần chuẩn bị đến kinh đô Trần Đô Đại Lương của Đại Ngụy.

Ngày hai mươi ba tháng tám, đoàn sứ tiết nước Sở đã vượt qua biên giới Sở Ngụy, bước qua cổng Phần Khinh Tái tại trường thành biên cương Đại Ngụy rồi chậm rãi thẳng tiến Đại Lương.

Mà do thiên tử Đại Ngụy đã cố tình giấu tin tức, nên việc sứ thần nước Sở đến chỉ có vài người trong triều được biết, vì các thái giám nhận quốc thư đều bị thiên tử cảnh cáo trước rằng không được để lộ tin này ra.

Nhưng điều kỳ lạ chính là, thiên tử đã đề phòng kỹ lưỡng như thế, nhưng vẫn có người biết được tin này, thậm chí còn viết một bức thư rồi phái người đưa đến Văn Chiêu các của Triệu Hoằng Nhuận.

Đó là vào khoảng giờ Tị ngày mười chín tháng tám, khi Triệu Hoằng Nhuận vừa mơ mơ màng màng thức dậy, mặc xong y phục chuẩn bị đi dùng cơm thì tông vệ Thẩm Úc chợt cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ bước vào.

“Điện hạ, có người gửi đến một bức thư.”

“Là ai?” Triệu Hoằng Nhuận lười nhác ngáp một cái.

“Người ấy không tiết lộ, chỉ nói thư này nhất định phải giao cho điện hạ đọc.”

“Đưa qua đây.” Triệu Hoằng Nhuận không nghi ngờ gì mà phẩy tay.

Thấy thế, Thẩm Úc liền bước đến trước mặt Triệu Hoằng Nhuận rồi mở nắp chiếc hộp nhỏ đó ra.

Triệu Hoằng Nhuận đưa tay lấy bức thư trong hộp ra rồi liếc nhìn một lúc, vừa nhìn thì không sao, nhưng sau đó cậu chợt biến sắc, dáng vẻ đang lười nhác chợt trở nên nghiêm túc.

“Người đưa thư đâu?” Triệu Hoằng Nhuận nghiêm giọng hỏi.

“Người ấy đưa thư đến từ ban sáng, đã đi lâu rồi.” Thẩm Úc đáp.

“Không nói là do ai gửi đến sao?”

“Không tiết lộ gì cả.”

“…” Triệu Hoằng Nhuận cau mày suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Người đưa thư ấy trông thế nào?”

“Là một cấm vệ.” Thẩm Úc nhớ lại: “Nhưng người ấy cố tình không muốn tôi trông thấy mặt nên cứ cúi đầu… Điện hạ, trong thư có gì quan trọng sao?”

“Quan trọng à?” Triệu Hoằng Nhuận hừ vài tiếng rồi bất mãn nói: “Trong thư nói, phụ hoàng chuẩn bị gả Ngọc Lung hoàng tỉ sang nước Sở, ngươi nói xem có quan trọng không?”

“Chuyện này là… hòa thân sao?” Thẩm Úc nghe thế liền ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại là Ngọc Lung công chúa? Ngọc Lung công chúa vẫn còn chưa đến tuổi xuất các mà.”

Cũng khó trách vì sao Thẩm Úc lại kinh ngạc, vì theo anh ta được biết thì trong cung không phải là không có công chúa đủ tuổi đang chờ gả đi, cho dù có muốn kết thân với nước Sở thì theo lí mà nói cũng không đến lượt những công chúa chưa xuất các như Ngọc Lung.

“Không phải là có người cố ý truyền tin giả chứ?” Thẩm Úc nhíu mày suy nghĩ.

“Truyền tin giả thế này thì có lợi gì cho người đưa thư chứ?” Triệu Hoằng Nhuận khẽ thở dài cau mày nói: “Rốt cuộc thế nào, ta phải đi gặp phụ hoàng hỏi chân tướng.”

Dứt lời, Triệu Hoằng Nhuận liền quyết định đến Thùy Củng điện, nhưng chưa đi được mấy bước thì chợt dừng lại, vẻ mặt trở nên trầm tư.

Bởi cậu đột nhiên nhớ ra lời khuyên hôm ấy đại thái giám Đổng Hiến đã nói với cậu.

“Lẽ nào…”

Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lúc rồi chợt dặn dò: “Thẩm Úc, ngươi lập tức đi thăm dò xem trong cung hoặc trong triều có người nào biết việc này không.”

Thẩm Úc gật đầu, lập tức đi hỏi thăm tin tức.

Khoảng hai canh giờ sau, Thẩm Úc mang tin về: Bất luận là trong cung hay trong triều thì cũng chẳng ai biết việc này.

Sau khi biết tin, Triệu Hoằng Nhuận giật mình trong lòng, lúc này không nghĩ rằng có người đang muốn trêu đùa mình nữa.

Sau khi suy xét thì cậu nghiêng về một suy đoán khác hơn.

Đó chính là phụ hoàng thiên tử Đại Ngụy của cậu không hài lòng việc cậu tiếp xúc với Ngọc Lung công chúa, cộng thêm một số nguyên nhân khác nên đã quyết định gả Ngọc Lung công chúa sang nước Sở.

Còn về việc trong cung trong triều đều không biết tin hẳn là vì thiên tử biết Triệu Hoằng Nhuận sẽ phản đối việc này nên cố ý giấu kín tin tức, chờ sau khi sứ giả nước Sở đến Đại Lương rồi mới tiết lộ ra.

Đến lúc ấy thì cho dù Triệu Hoằng Nhuận có nhảy ra phản đối e cũng đã không thể vãn hồi.

“Nếu thật sự như thế thì… lúc này tuyệt nhiên không thể đến hỏi phụ hoàng.”

Triệu Hoằng Nhuận trong lòng nghi hoặc, nếu việc này là thật mà cậu lại nhảy dựng lên chạy đến chất vấn thiên tử Đại Ngụy thì phụ hoàng cậu chắc chắn sẽ nghĩ cách giam lỏng cậu lại, chờ sau khi hôn sự Ngụy Sở hoàn thành rồi mới thả ra.

“Cần phải nghĩ cách thăm dò xem sao…”

Sau một lúc, Triệu Hoằng Nhuận đã nghĩ ra cách.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5678 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5221 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4960 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4541 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4468 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4365 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter