Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Dâng Trào

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Dâng Trào
  3. Chương 71: Em đang quan tâm anh?

Chương 71: Em đang quan tâm anh?

31.05.2024

Editor: Fino

Tháng 12, Giang Bắc tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ liên tục giảm xuống.

Nhiệm vụ công tác cuối năm thường nặng nề nhất, tuy Tống Tịnh Nguyên mới vào làm được nửa năm nhưng vì cô nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc, mỗi lần đều nhanh chóng hoàn thành và nộp tài liệu, nên lãnh đạo rất hài lòng về cii, chị Lý cũng bắt đầu dẫn cô đi công tác ở nơi khác.

Tuần trước cô theo chị Lý đến Kinh Nam, Kinh Nam là một thành phố điển hình của miền Nam, tuy không lạnh như Giang Bắc nhưng độ ẩm trong không khí rất cao, mấy ngày đi công tác, trời vẫn luôn mưa, Tống Tịnh Nguyên không chịu nổi khí hậu ẩm ướt lạnh lẽo này, ăn không ngon, ngủ cũng không ngon, ngay cả bệnh dạ dày cũng tái phát.

Sau khi trở về Giang Bắc, chị Lý cho cô nghỉ một ngày, cô không làm gì, chỉ nằm ở nhà một ngày, lúc rời giường, cả người mệt mỏi, chẳng thèm ăn, tùy tiện ăn vài miếng cháo sau đó lại trở lại giường.

Trưa ngày hôm sau, cô nộp báo cáo lên, lấy áo khoác trên lưng ghế, chuẩn bị xuống lầu mua chút đồ lấp đầy bụng, điện thoại trên bàn "Đinh" một tiếng, chị Lý gửi cho cô một tin nhắn, nói cô ăn trưa xong thì đến văn phòng một chuyến, có công việc muốn giao cho cô.

Tống Tịnh Nguyên vừa xuống lầu vừa trả lời, gần Gia Nhiên không có nhiều quán ăn, đến giờ ăn trưa thì trở nên cực kỳ đông đúc. Tống Tịnh Nguyên không muốn xếp hàng chờ, đẩy cửa bước vào một cửa hàng tiện lợi bên cạnh.

Đứng trước kệ chọn lựa hồi lâu, cô cầm hộp mì sốt tương lên, bảo nhân viên cửa hàng giúp cô hâm nóng trong lò vi sóng một chút.

Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh, khung cảnh đường phố cuối đông không đẹp lắm, cành cây trơ trụi, người đi đường và xe cộ trên phố đều vội vàng đi về phía trước.

"Đinh——" một tiếng, ba phút đã hết, cô lấy mì ra, tách đũa rồi trộn đều mì.

Sợi mì còn đang bốc khói, nhìn có vẻ rất ngon miệng, Tống Tịnh Nguyên hơi mỉm cười, cúi đầu cắn một miếng, nụ cười trên môi chợt tắt, cô khẽ cau mày, trong lòng nhảy ra một câu – –

Vẻ ngoài không phù hợp với hương vị.

Món mì này không ngon lắm, sợi mì rất cứng, nước sốt hơi ngấy, bên trong còn có hành tây mà cô không thích.

Cô không phải là người kén chọn, hiếm khi gặp phải món cô không nuốt nổi, món mì trộn này có thể nói là một trong số đó.

Cô lặng lẽ đưa nhãn hiệu mì này vào danh sách đen của mình, đứng dậy, lấy một chai nước khoáng, dùng nước để nuốt trôi, miễn cưỡng ăn được một nửa, nửa còn lại ném vào thùng rác.

Cô quay lại công ty, đi thẳng đến phòng làm việc của chị Lý, trên bàn có một chồng tài liệu dày.

"Đống văn kiện này phải đưa đến bộ phận kinh doanh của tập đoàn Niệm Nguyên, chị đã nói với Tang Lỗi, lát nữa bảo cậu ấy lái xe đưa em qua."

Tống Tịnh Nguyên nói một câu "Được", chậm hai giây mới phản ứng lại: "Niệm Nguyên?"

"Đúng vậy." Chị Lý bưng tách trà hoa hồng chậm rãi uống một ngụm, "Đây không phải là hợp tác đã thảo luận xong tháng trước sao? Bộ phận của chúng ta chịu trách nhiệm về hoạt động quảng bá của công ty họ. Chị nhớ lúc đó em còn bị kéo đi giao lưu nữa mà?"

Tống Tịnh Nguyên cười xấu hổ: "Gần đây nhiều chuyện quá, em quên mất."

"Nhìn sắc mặt em không tốt lắm, thân thể không thoải mái sao?"

"Không sao ạ." Tống Tịnh Nguyên vốn không phải là một người yếu ớt. "Bệnh cũ thôi ạ, không làm lỡ công việc."

"Người trẻ tuổi các em vẫn nên chú ý thân thể một chút, không nên ỷ vào tuổi còn nhỏ mà cho rằng không sao. Mấy hôm trước tiểu Trương cách vách phải vào bệnh viện vì nghỉ ngơi không đủ đấy. Không có gì quan trọng bằng sức khỏe. Nếu em cảm thấy khó chịu thì đến bệnh viện càng sớm càng tốt đi."

Chị Lý đối xử với họ như một người mẹ, trong lòng Tống Tịnh Nguyên ấm áp: "Vâng, em biết rồi ạ."

Tang Lỗi lái xe đưa Tống Tịnh Nguyên đến Niệm Nguyên, hôm trước Giang Bắc vừa có tuyết rơi, trên trường phủ một lớp băng dày, khiến tần suất tai nạn giao thông tăng nhanh. Mỗi ngày trên ti vi đều có thể nghe thấy tin tức liên quan đến tai nạn, Tang Lỗi bị những tin tức kia dọa sợ, tập trung cao độ, lái xe rất chậm, còn tuyên bố là vì suy nghĩ cho an toàn của mọi người.

Bốn mươi phút sau, xe dừng ở cửa Niệm Nguyên.

Tang Lỗi quay đầu lại: "Có cần anh đi cùng em không?"

Tống Tịnh Nguyên tháo dây an toàn: "Không cần đâu, chỉ cần ký văn bản là xong, sẽ nhanh thôi ạ."

"Được, vừa hay anh cũng có việc ở gần đây."

Tống Tịnh Nguyên xuống xe, hôm nay cô đi một đôi bốt ngắn màu cà phê, gót giày va vào nền đá phát ra tiếng cộc cộc nhịp nhàng. Cô đứng trước tòa nhà cao ốc, nhìn những nhân viên nam nữ mặc đồ công sở ra vào tòa nhà, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bốn chữ to, sáng lấp lánh phía trên "Tập đoàn Niệm Nguyên."

Gần đây cô đã nghe đồng nghiệp nhắc đến rất nhiều lần, nói Niệm Nguyên chỉ mất chưa đến một năm để đứng vững ở thành phố Giang Bắc, trở thành đối thủ đáng sợ của các công ty khác, điều đáng ngạc nhiên nhất là chủ tịch không phải là người địa phương, thân phận và bối cảnh đều là một bí ẩn.

Tuy đã từng chứng kiến anh mạnh mẽ quyết đoán trên thương trường, nhưng Tống Tịnh Nguyên vẫn cảm thấy hoảng hốt.

Để có thể đạt được như ngày hôm nay, Trần Nghiên hẳn đã phải nỗ lực rất nhiều.

Nếu cô không sinh ra trong một gia đình như vậy, có phải cô sẽ không phải chia tay Trần Nghiên, cũng có thể cùng anh trải qua những chuyện này hay không?

Nghĩ đến điều đó, hốc mắt chua xót.

Cô gái tiếp tân của tập đoàn mặc một bộ vest cùng chân váy đen, mái tóc đen được buộc sau đầu, nụ cười chuẩn mực nhưng không mất đi sự thân thiện, giọng điệu cũng lịch sự: "Chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô không ạ?"

Tống Tịnh Nguyên cười đáp: "Tôi là người của bộ phận tin tức, tập đoàn Gia Nhiên."

Nhân viên lễ tân thao tác trên máy tính một chút, tìm được thông tin hẹn trước của đối phương: "Bộ phận tiếp thị ở tầng hai, cô cứ lên lầu rồi quẹo trái là đến ạ."

"Cảm ơn."

Tống Tịnh Nguyên ôm văn kiện chuẩn bị đi lên lầu. Một bóng người đi ngang qua, giọng nói có chút kinh ngạc: "Là cô à?"

Tống Tịnh Nguyên quay đầu lại, thấy là người đàn ông lúc trước đến Gia Nhiên cùng Trần Nghiên bàn chuyện làm ăn. Nhớ lại một chút, ngày cô và Trần Nghiên gặp lại ở cửa quán bar, hình như cũng là anh ấy giúp xử lí người đàn ông say rượu kia.

"Tôi còn chưa kịp giới thiệu, tôi tên là Trịnh Thần, là phó giám đốc của Niệm Nguyên."

Tống Tịnh Nguyên mỉm cười với anh ấy: "Tôi là Tống Tịnh Nguyên đến từ bộ phận tin tức của Gia Nhiên."

"Tôi biết."

Tống Tịnh Nguyên: "?"

"Cô tới tìm anh Nghiên sao? Hôm nay anh ấy không có ở đây."

Tống Tịnh Nguyên chưa kịp nói thì Trịnh Thần đã nhanh miêng nói trước.

Tống Tịnh Nguyên: "..."

Trịnh Thần là người duy nhất trong toàn công ty dám gọi Trần Nghiên như vậy, nhân viên lễ tân phát hiện ra có chuyện bát quái, dư quang len lén liếc Tống Tịnh Nguyên, trong ánh mắt tràn đầy tò mò.

Tống Tịnh Nguyên có chút xấu hổ, nhiệt độ trên mặt bất giác nóng lên, cô nhẹ nhàng giải thích: "Tôi không đến tìm anh ấy."

Cô chỉ vào tài liệu trong tay: "Tôi đến bộ phận tiếp thị đưa tài liệu."

Trịnh Thần "A" một tiếng, không hề cảm thấy gì: "Vậy để tôi đưa cô đến đó."

Hai người lên tầng hai, Tống Tịnh Nguyên đưa tài liệu cho nhân viên phụ trách kết nối, trước sau không quá năm phút đã đi ra.

Lúc đi ra, Trịnh Thần không biết đã đi đâu, Tống Tịnh Nguyên vốn muốn tìm anh ấy hỏi chút chuyện, tìm một vòng cũng không thấy người, đành rời khỏi Niệm Nguyên.

Bên ngoài lại có tuyết rơi, không khí khô lạnh, Tống Tịnh Nguyên rùng mình một cái, không biết có phải là vì buổi trưa ăn mì tương đen không ngon miệng hay không, dạ dày cô lại trướng đau, đứng không vững.

Bệnh dạ dày đúng là rất tra tấn người, Tống Tịnh Nguyên không chần chừ nữa, báo với chị Lý một tiếng rồi bảo Tang Lôi đưa cô đến bệnh viện.

Trong đại sảnh bệnh viện, người đến người đi, tiếng bánh xe lăn trên mặt đất văng vẳng bên tai, vừa xảy ra một vụ tai nạn ô tô ở trung tâm thành phố, người trên cả hai xe đều bị thương, y tá đẩy giường bệnh, đầu đầy mồ hôi chạy về phía phòng cấp cứu.

Tống Tịnh Nguyên nhường đường cho bọn họ, sau đó đi tới quầy đăng ký để lấy số vào khoa nội.

Cuối năm, công việc bận rộn, người tăng ca không kịp ăn cơm đàng hoàng, hơn nữa nhiệt độ lúc cao lúc thấp, người bị cảm mạo cùng đau dạ dày rất nhiều, trước cô có rất nhiều người xếp hàng.

Tống Tịnh Nguyên cầm phiếu đăng ký, ngồi ở cửa phòng khám chờ đến lượt.

Bên cạnh cô là một bà lão đang bế cháu gái đi chữa bệnh, cô bé đau bụng dữ dội, không ngừng khóc, bà lão lo lắng dỗ dành, Tống Tịnh Nguyên đứng dậy nhường chỗ cho bọn họ.

Bà lão liên tục cảm ơn, Tống Tịnh Nguyên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cười nói không sao, lại an ủi thêm vài câu.

Dạ dày trướng đau như bị ai đó nhét đầy bóng khí, Tống Tịnh Nguyên dựa vào tường, dùng tay xoa nhẹ, nheo mắt, thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình điện tử xem bao giờ mới đến lượt mình.

Bệnh dạ dày này cũng là năm cô ở Tân Thành mới mắc phải, lúc đó lớp 12 học hành căng thẳng, cô lại phải tranh thủ thời gian đi làm thêm, thường thì vừa ra khỏi trường là lập tức chạy đến chỗ làm thêm, sau khi tan làm lại lập tức chạy về nhà học bài, căn bản không kịp ăn uống, đợi đến khi cô kịp nhận ra thì đã không thấy đói nữa.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô đã gầy đi hơn mười cân, cả người thoạt nhìn gầy yếu, cũng bởi vậy mà mắc bệnh dạ dày, một khi ăn phải thứ gì không tươi, hoặc là khi ăn đồ lạnh, cay đều sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Ngay khi cô mở mắt lần thứ ba, một bóng người quen thuộc chợt hiện lên trước mặt cô.

Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, không còn cảm giác nghiêm túc như khi mặc âu phục giày da, tóc xõa lộn xộn trước trán, dưới mắt có quầng thâm, lông mi đổ bóng nhạt. Sắc mặt không được tốt cho lắm, lại không có huyết sắc gì, cúi đầu cầm một xấp báo cáo đi về phía trước.

Tống Tịnh Nguyên ngẩn người.

Anh bị bệnh sao?

Cô nhớ lại lúc lên trung học, Trần Nghiên ăn uống vô cùng tùy tiện, thường xuyên một ngày chỉ ăn một bữa, nếu không đói bụng thì một bữa cũng không ăn.

Sau này, vì muốn ăn cùng cô, anh mới miễn cưỡng duy trì ăn uống có quy củ một chút.

Đang nghĩ như vậy, một giây sau, ánh mắt Trần Nghiên cũng nhìn lại, khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh nhíu chặt mày.

Anh muốn nói điều gì đó, nhưng tiếng điện thoại trong túi đã phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người, Trần Nghiên nhẹ nhàng nói "Tôi biết rồi" với đầu bên kia, sau đó thu tầm mắt lại, tiếp tục đi về phía trước.

Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng của anh hồi lâu, cho đến khi anh biến mất trong đám đông, mắt cô cay xè.

Hơn mười phút sau, loa điện tử gọi cô vào phòng khám.

Bác sĩ tiếp nhận cô là một bác sĩ đã ngoài sáu mươi, sau khi nghe cô mô tả xong thì kê đơn, bảo cô đến khoa chẩn đoán hình ảnh làm siêu âm bụng trước.

Tống Tịnh Nguyên cầm đơn đi kiểm tra, trông có vẻ hơi lơ đễnh, trong đầu còn đang nghĩ tới Trần Nghiên.

Lần trước Trần Nghiên chở cô về nhà, ở dưới lầu nói với cô, bao năm qua anh vẫn chưa có bạn gái.

Đêm đó, Tống Tịnh Nguyên nằm trên giường, mãi không ngủ được, lời nói của anh cứ lặp đi lặp lại bên tai cô, thực ra cô có chút không rõ ý của Trần Nghiên.

Anh vẫn đang đợi cô phải không?

Nhưng bây giờ anh không giống trước kia, là chủ tịch của một công ty, bên cạnh anh không thiếu những cô gái ưu tú, không cần phải lãng phí thời gian với một người từng làm tổn thương anh.

Cô nghĩ không ra nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Huống hồ trong lòng cô còn có một số trở ngại mà cô vẫn chưa vượt qua được.

Bác sĩ bên trong gọi cô, Tống Tịnh Nguyên không suy nghĩ nữa mà đi vào siêu âm, sau đó cầm theo phiếu báo cáo trở lại phòng khám.

Bác sĩ đẩy kính lão lên, nghiêm túc hỏi: "Cô gái, cháu mắc bệnh này lâu rồi phải không?"

Tống Tịnh Nguyên ngượng ngùng gật đầu.

"Viêm dạ dày mãn tính." Bác sĩ đánh giá Tống Tịnh Nguyên từ trên xuống dưới, "Trẻ như vậy đừng nhịn ăn để giảm cân sau này nhất định phải ăn uống đầy đủ."

Tống Tịnh Nguyên: "Vâng ạ."

Bác sĩ cúi đầu ký tên vào sổ khám bệnh, "Trước tiên cầm cái này đi lấy thuốc, nếu sau khi uống một đợt vẫn không có hiệu quả thì quay lại đây."

"Cám ơn bác sĩ."

Tống Tịnh Nguyên đi đến hiệu thuốc dưới lầu, xách một túi nilon đầy thuốc đi ra, nhận ra lúc nãy cô quên hỏi bác sĩ có cần chú ý gì không, lại quay về phòng khám.

Khi cô ra khỏi phòng khám lần nữa, Tống Tịnh Nguyên lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc khác trong đám đông.

"Thẩm Duệ?"

Cô ngập ngừng mở miệng, Thẩm Duệ nghe thấy có người gọi tên thì dừng lại, quay đầu lại thì thấy chính là cô, trên mặt có chút kinh ngạc: "Học bá?"

Hai người cũng đã hơn bảy năm không gặp lại, Thẩm Duệ không thay đổi nhiều, vẫn là dáng vẻ năm đó.

"Không ngờ lại gặp được cậu ở đây." Tống Tịnh Nguyên đi tới trước mặt cậu, khẽ mỉm cười: "Cậu bị bệnh sao?"

"Không phải." Thẩm Duệ xua tay, "Tôi đi cùng người khác."

Tống Tịnh Nguyên đột nhiên nhớ tới lúc nãy gặp Trần Nghiên, anh trông không có tinh thần, theo bản năng cho rằng Thẩm Duệ cùng anh tới đây khám bệnh.

Suy cho cùng, cô vẫn thích anh, sự quan tâm và tình cảm của cô dành cho anh từ lâu đã trở thành thói quen, tựa như hồng thủy mạnh mẽ, không thể kiềm chế.

Cô cắn môi, ngập ngừng nói: "Vừa rồi tôi gặp Trần Nghiên. Anh ấy... bị bệnh sao?"

"A?" Thẩm Duệ sững người mấy giây, còn chưa kịp nói chữ "không", một âm thanh lạnh lùng chen vào.

"Anh bị bệnh hay không thì có liên quan gì đến em?" Trần Nghiên không biết xuất hiện bên cạnh hai người từ lúc nào, mí mắt khép hờ, mang theo vẻ mệt mỏi, trông vô cùng không có tinh thần, giọng nói cũng lạnh lùng.

Thẩm Duệ và Tống Tịnh Nguyên đều sững sờ.

"Hay là-" Trần Nghiên hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu xuống, con ngươi chăm chú nhìn cô, ánh mắt đen kịt không thấy đáy, giống như vực sâu vô tận, liếc mắt một cái đã cảm thấy lạnh tới cực điểm, "Em đang quan tâm anh?"

Tống Tịnh Nguyên nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.

Nói quan tâm anh, nhưng cô nên lấy thân phận gì quan tâm

Nói không quan tâm, nhưng vừa rồi quả thật cô đang hỏi thăm tình trạng của Trần Nghiên.

Không khí im lặng mấy giây, cuối cùng vẫn là Thẩm Duệ bước ra hòa giải: "A Nghiên, cậu đừng..."

Trần Nghiên liếc cậu một cái, trong ánh mắt viết đầy bốn chữ lớn.

ĐỪNG CÓ XEN VÀO.

Thẩm Duệ thức thời ngậm miệng lại.

Tống Tịnh Nguyên bị nhìn chằm chằm đến không thở nổi, vô thức nhéo lòng bàn tay, hàng mi dài khẽ run lên.

Không đợi cô mở miệng, ánh sáng trong mắt Trần Nghiên mờ đi, anh cười tự giễu: "Anh biết mà."

"Năm đó anh còn chưa xuất viện, em đã nhẫn tâm rời đi, sao có thể để ý đến việc anh sống chết thế nào chứ."

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5681 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5222 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4962 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4542 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4470 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4367 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter