Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Đệ Nhất Hầu

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Đệ Nhất Hầu
  3. Chương 64

Chương 64

64. Thần tiên đêm túc.

Mưa cuối thu lạnh lẽo, ánh đèn dầu trong phòng nhảy lên phụt tắt vì không chịu được mưa gió bên ngoài quấy nhiễu, mà cùng lúc đó hòa lẫn tiếng mưa rơi rào rào có tiếng đập cửa.

Lão giả đang ngồi yên lặng chợt cả kinh nhảy dựng lên.

Tiếng đập cửa dừng lại một chút, tựa hồ như để người trong nhà có cơ hội hoàn hồn, sau đó lại vang lên một lần nữa, lực độ có thể xuyên thấu qua tiếng mưa rơi nhưng không khiến người hoảng sợ.

Chỉ bằng tiếng đập cửa, lão giả tựa hồ như có thể nhìn rõ ở bên ngoài màn mưa là một người đàn ông cường tráng, nhưng không hề hung ác.

"Ai vậy?" Lão run rẩy hỏi, cũng không hề bước về phía trước mà bàn tay túm chặt vào góc bàn.

"Lão trượng, chúng ta là người qua đường, mưa quá lớn muốn nhờ tá túc." Giọng nam trầm ổn hữu lực vọng vào, xé rách tiếng mưa rào rào.

Tá túc à, lão nhìn gian phòng đơn sơ nhỏ hẹp của mình.

"Trong phòng không tiện thì ở ngoài sân cũng được, xin báo với lão trượng một tiếng, miễn cho ngài bị dọa sợ." Một giọng nữ truyền đến.

Nữ tử à, nói đúng hơn là nữ hài tử, lão giả chần chờ một chút rồi chậm ra đi ra cửa, qua cánh cửa phòng cũ nát nhìn ra ngoài là một mảnh đen như mực, bóng người hòa lẫn trong bóng đêm.

Bóng người bị một vòng rào tre và tấm ván cửa gỗ ngăn ở ngoài sân viện, rào tre thưa thớt đơn sơ cùng tấm ván cửa bị mưa gió bủa vây lắc lư dao động, mà bóng người bên ngoài lại tựa như gặp phải tường đồng vách sắt không thể bước tiếp.

Trong lòng lão than nhẹ một tiếng, mở cửa phòng: "Vào... vào đi rồi nói sau."

Kim Kết cầm chiếc đèn dầu tùy thân mang theo soi đường, Phương Nhị nhận lấy mũ hoa sen cùng áo sam hổ phách mà Lý Minh Lâu cởi xuống. Biểu tình của lão giả đang đứng trong góc chợt trở nên kinh hãi.

Khi cửa viện mở rộng, đèn đuốc sáng lên, trong bóng đêm đen đặc bóng người đội mũ hoa sen khoác áo hổ phách dần hiện ra trước mắt lão giả. Lão kinh ngạc không biết làm sao còn cho rằng mình nhìn thấy được thần tiên.

Nhưng khi cởi mũ áo xuống, nữ hài tử kia lại phảng phất giống như quỷ mị.

Là thần tiên? Hay là yêu quái?

"Ta đang tìm kiếm một vị đại phu nên đi ngang qua nơi này, quấy nhiễu lão trượng rồi." Lý Minh Lâu chủ động giải thích để trấn an.

Đại phu, sinh bệnh à, khuôn mặt không thể gặp người đúng không, thật đáng thương, nét kinh sợ trên mặt lão giả đã biến mất thay thế bằng sự đồng tình, thương xót.

"Xin cho tiểu thư ở trong phòng là được, chúng ta cùng những người khác xin nghỉ tạm ở ngoài hành lang và lều củi." Sau khi cảm tạ lão giả, Nguyên Cát nói thêm.

Lão giả đưa mắt nhìn ra ngoài cửa phòng, tuy rằng đã được mời vào nhưng chỉ có vài người bước tiếp, những người khác vẫn còn yên lặng đứng ngoài cửa bị nước mưa xối ướt.

"Như vậy đâu có được, mưa lớn như vậy, mà trời cũng lạnh nữa." Lão giả nói, cầm quải trượng lên. "Các ngươi chờ một lát, ta đi tìm chỗ ở cho, tuy rằng thôn của chúng ta không lớn nhưng thêm mấy chục người vẫn có thể chen chúc. Nhưng mà hiện tại không quá thuận tiện, haizz, các người chờ chút để ta đi hỏi."

Lão chống quải trượng, bước chân khập khiễng, miệng lẩm nhẩm đi ra bên ngoài.

Nguyên Cát muốn cùng đi, nhưng bị lão giả cự tuyệt nói: "Không cần, không cần, để ta tự mình đi." Lão vừa lẩm nhẩm vừa lấy áo tơi và mũ rơm đi ra ngoài.

Tuy rằng ở nơi xa lạ đơn sơ như này nhưng Lý Minh Lâu lại không hề câu nệ, nàng ngồi xuống, Kim Kết bày ra lò bùn, bắt đầu pha một ấm trà nóng. Khi nước vừa sôi cũng là lúc lão giả chống quải trượng khập khiễng trở lại, phía sau còn có 7-8 thôn dân đi theo, dưới ánh đuốc soi đường biểu tình bọn họ vừa kinh sợ vừa tò mò đánh giá đám người Nguyên Cát.

Lý Minh Lâu nhận ra được bọn họ thực sự đang sợ hãi nhưng họ vẫn đồng ý để các nàng tá túc. Tuy rằng đại đa số chỉ là phòng chất củi, lều gia súc hay dưới mái hiên nhưng đối với đám người Nguyên Cát thì như vậy là đủ rồi.

Bọn họ mang theo bên người lều trướng che mưa chỉ cần trải đệm chăn xuống là có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Phương Nhị và Kim Kết ở nơi này của lão giả cùng Lý Minh Lâu. Nguyên Cát cùng những người khác tản ra đi theo thôn dân, đêm mưa ồn ào náo nhiệt một chút sau đó dần dần yên tĩnh.

Kim Kết trải một chiếc giường đơn giản để Lý Minh Lâu nằm xuống nghỉ tạm, còn nàng và Phương Nhị ngủ dưới đất. Lão giả né tránh sang lều củi, đối với thiện ý của lão giả, Lý Minh Lâu không từ chối, khách nghe theo chủ.

Qua một đêm yên ắng, khi hừng đông thì mưa cũng ngừng rơi, cho dù diện mạo nàng bị bọc lại nhưng khi đẩy cửa ra, Lý Minh Lâu cũng cảm nhận được không khí mát lạnh ùa vào, cũng thấy rõ được quang cảnh thôn này.

Thôn xóm không lớn cũng không nhỏ, nhà lão giả ở đầu thôn, phía trong có thể nhìn thấy lác đác vài căn nhà nữa, đều là nhà gạch mộc đơn giản, rất ít nhà có tường vây mà đại đa số đều là rào tre cửa trúc. Nhưng mà sau cơn mưa đêm thu mát lạnh không khí lại trộn lẫn mùi cháy khét, nhưng trong thôn không hề có khói bếp dâng lên, hơn nữa không hề có tiếng gà gáy hay chó sủa, chẳng lẽ gà và chó vẫn còn ngủ sao....

Nguyên Cát đi tới: "Tiểu thư, có thể đi rồi."

Bên ngoài đường lớn, những binh sĩ tạm nghỉ một đêm đã lên ngựa chuẩn bị chờ xuất phát.

"Mỗi nhà đều thả một thỏi bạc." Nguyên Cát nói.

Lý Minh Lâu không để ý việc nhỏ đó, nàng nói: "Thôn này có chút cổ quái."

Nguyên Cát đáp: "Trong thôn có vài căn nhà bị lửa thiêu, một vài nhà mà chúng ta ở qua đêm còn vang lên tiếng khóc, có nhà làm tang sự treo vải bố trắng."

Cháy vì cuối thu khô hanh ư? Mỗi người trên đời này đều có chuyện thương tâm và phiền não riêng.

Nàng không hỏi nữa mà cất bước đi, lão giả khập khiễng bước ra từ gian bếp: "Cũng không có gì ngon để chiêu đãi, chỉ biết nấu một nồi canh nóng, mọi người dùng ấm áp thân mình một chút đi."

Lý Minh Lâu nói cảm tạ, Kim Kết tươi cười đi tới gần đưa một khối bạc vụn cho lão giả: "Lão bá, ngài cầm ạ, đây là tiền chúng ta tá túc."

Một thỏi bác này có ngủ lại một năm cũng dùng không hết, lão giả hoảng sợ đẩy tiền về: "Không... không thể, sao có thể nhận được."

Bên ngoài, cũng có người với sắc mặt hoảng sợ chạy đến, hóa ra bọn họ cũng phát hiện ra bạc vụn đặt dưới mái hiên cho nên chạy tới dò hỏi và trả về.

Nguyên Cát giải thích mãi đây là đưa tặng, nhưng thôn dân vẫn không dám thu nhận. Lý Minh Lâu không có kiên nhẫn cứ đưa đẩy như vậy, định để Nguyên Cát thu lại, nếu đưa bạc khiến bọn họ bất an vậy thì cũng không cần hảo tâm lại ra chuyện xấu.

Chợt ở nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa cùng với tiếng la hét của nam tử đánh gãy không khí.

"Cha! Nương!"

Lý Minh Lâu nhìn sang, thấy một người trẻ tuổi đang phi ngựa từ bên ngoài vào thôn, hắn mặc tạo bào sai dịch.

Người la hét kia chỉ thoáng chốc đã tới cửa thôn, vừa thấy được binh sĩ đứng bên cạnh Lý Minh Lâu, tuy rằng những binh sĩ này đều cải trang thành hộ viên, có thể giấu được thôn dân nhưng khí thế này không thể lừa gạt được công sai quan nha là hắn.

Người trẻ tuổi tức khắc rút đao trên eo ra, quát: "Các ngươi..."

Lão giả cùng thôn dân không rảnh lo việc đưa trả tiền bạc nữa mà nhanh chóng chạy ra đồng thời hô to.

"Là Tiểu Thiên!"

"Tiểu Thiên không được lỗ m.ãng, đây là người qua đường ở nhờ."

"Tiểu Thiên a, nhanh trở về nhìn mặt cha ngươi một cái đi."

Có người tri hô, có người la hét lên khiến người trẻ tên Tiểu Thiên kia thu đao trên eo về, đôi mắt đỏ hồng lướt qua đám người Nguyên Cát vọt vào bên trong thôn, ngựa bị thúc như muốn bay lên.

"Cũng may có thể gặp cha hắn lần cuối."

"Trương lão hán cố chống một hơi cuối cùng để chờ gặp mặt hắn mà."

"Đáng thương, cả nhà không còn ai."

"Ai không đáng thương chứ..."

Tiếng nói chuyện, thanh âm cảm thán và tiếng khóc đi theo vào thôn, trong chớp mắt chỉ còn đoàn người của Lý Minh Lâu là ở lại, nàng đưa mắt nhìn Nguyên Cát, Nguyên Cát xoay người đi theo.

Kim Kết nghĩ nghĩ rồi đi vào trong gian bếp của lão giả, bưng một chén canh nóng lên:

"Tiểu thư, dùng ấm người một chút ạ."

Lão giả làm một nồi canh to, mỗi người đều được chia nửa chén, khi Nguyên Cát trở về thì mọi người đều đang ăn canh.

"Mấy ngày trước, thôn này bị sơn tặc tràn xuống cướp bóc." Hắn nói.

- --------------------------

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5698 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5235 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4972 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4555 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4479 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4388 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter