Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên
  3. Chương 36

Chương 36

Edit: Gà

Giữa tháng, nhãn hàng K mở tiệc từ thiện ở khách sạn quốc tế Dần Thành. Triệu Thính Khê là đại diện phát ngôn cho nhãn hàng nên được mời tham dự.

Do những trận tuyết kéo dài vài ngày nên nhiệt độ giảm mạnh, Triệu Thính Khê đau nhức cả người, cô đã bị cảm.

Phó giám đốc của nhãn hàng K đọc lời chào trên khán đài, Triệu Thính Khê đứng một bên làm bình hoa. Sau khi đọc xong thì bữa tiệc chính thức bắt đầu, cô tìm một góc ngồi xuống, cố chịu cho hết giờ.

Nhân viên phục vụ cao mét tám phục vụ chu đáo, nói tiếng anh lưu loát khiến khách ngoại quốc khen không ngớt lời. Các nhà báo đứng cạnh nhau, tiếng máy ảnh thay nhau vang lên không ngừng. Đèn chùm thủy tinh ở giữa trần sáng rực rỡ, trên kệ bày đủ loại rượu vang được vận chuyển bằng máy bay từ Paris đến. Vật trưng bày xa hoa.

Trợ lý nói thầm bên tai phó giám đốc hàng K vài câu. Phó giám đốc lập tức bước ra cửa nghênh đón. Mọi người rối rít nhìn sang, có một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, anh mặc âu phục đơn giản lại khiêm tốn, khí chất quý phái lạnh lùng, các cô gái có mặt ở đó đều nhìn anh không rời mắt.

Phó giám đốc mỉm cười khom người, “Anh Từ đến rồi, mời anh vào trong.”

Từ Thanh Xuyên gật đầu hỏi thăm, “Tôi tới trễ, thật xin lỗi.” Anh theo phó giám đốc vào trong, quan sát một vòng rồi dừng lại trước bóng dáng đang ngồi co rút ở một góc.

Trước khi đi Tiêu Mục đã bảo anh xử lý việc công ty, điều đầu tiên là thay mặt anh ấy tham gia các loại bữa tiệc và hoạt động. Từ Thanh Xuyên không thích tụ tập nhưng không thể tránh.

Các doanh nghiệp muốn hợp tác với Tiêu thị rất nhiều, một vài người không tìm được cơ hội hợp tác với Tiêu Mục nên lần này khi gặp Từ Thanh Xuyên muốn thử lần nữa. Anh nói chuyện một lúc mới thoát thân được.

Triệu Thính Khê đang mơ màng ngồi đó, lò sưởi trong phòng mở rất đầy đủ, cô sắp ngủ đến nơi rồi.

Từ Thanh Xuyên đứng trước mặt cô một lúc lâu, nhìn cái đầu nhỏ không ngừng gật gù anh đành gọi cô, “Tỉnh lại đi, em ngủ ở đây sẽ bị cảm đó.”

Triệu Thính Khê theo phản xạ ngồi thẳng lưng, mông lung nhìn sang rồi nghi hoặc hỏi: “Hả? Sao anh lại ở đây?”

Từ Thanh Xuyên cười, “Sao nào, em xem thường nhà giáo nhân dân à?”

Triệu Thính Khê lắc đầu, rồi chợt nhận ra anh đâu phải là nhà giáo nhân dân bình thường, là ông chủ lưng dựa vào Tiêu thị, tay nâng Cửu Nghiệp.

Cô hít hít mũi, nhích lại gần anh nhẹ giọng hỏi: “Ông chủ ơi anh có thể dẫn em đi không?”

Thanh âm của cô vừa mềm mại vừa yếu ớt, còn có cả giọng mũi tựa như đang làm nũng, giống như lông vũ gãi vào tai người nghe. Sống lưng Từ Thanh Xuyên cứng đờ, ánh mắt sâu thẩm.

Cô mở to đôi mắt long lanh nhìn anh, cầu xin: “Được không anh? Em chán muốn chết, thân thể cũng không thoải mái.”

Từ Thanh Xuyên hít sâu, cúi người hỏi cô: “Em khó chịu chỗ nào?”

Triệu Thính Khê ra vẻ đáng thương, “Chỗ này, chỗ này cũng không thoải mái.”

Từ Thanh Xuyên: “..”

Triệu Thính Khê nghiêng đâu: “Anh Từ?”

Từ Thanh Xuyên hít sâu một hơi không dám nhìn cô nữa, giao lại cho trợ lý rồi dẫn cô rời khỏi bữa tiệc.

Lên xe, Triệu Thính Khê chậm rãi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt không muốn động đậy.

Trong lúc lơ đãng Từ Thanh Xuyên bắt gặp phần da thịt lộ ra của cô, yết hầu hơi cử động, anh vội cởi áo vest ra khoác lên người cô.

Chuông điện thoại reo vang, Triệu Thính Khê từ từ cầm điện thoại lên, là bà nội gọi đến.

“Nội ạ, sau giờ nội còn chưa ngủ, gọi trễ thế này có việc gì không nội?”

Dương Thục Cầm hừ cười, “Con còn nhớ mình có bà nội à?”

Từ Thanh Xuyên ngồi bên cạnh hất cằm nói khẽ: “Đừng bật loa ngoài.”

Triệu Thính Khê vô tội đáp trong im lặng: “Không có mở” giọng bà nội cô lớn vậy đó.

Dương Thục Cầm: “Bà không hỏi con về chuyện kết hôn thì con không định nói cho bà luôn hả?”

Triệu Thính Khê bật cười, Từ Thanh Xuyên ngước nhìn sang.

Dương Thục Cầm rất tức giận: “Con ngốc quá mà! Đàn ông nói ngon ngọt vài câu đã dám kết hôn với người ta, đầu con là đầu heo à! Có phải muốn chọc bà tức chết không!”

“Không phải vậy nội ạ.” Triệu Thính Khê vội ngắt lời bà. Cô không dám nói nguyên nhân mình kết hôn cho bà nghe, bà không chỉ mắng mà còn lo theo, vì vậy cô đành nói: “Con và anh ấy đã quen nhau lâu rồi ạ, chúng con không phải kết hôn tùy tiện đâu,” cô liếc nhìn Từ Thanh Xuyên một cái rồi nhắm mắt nói liều: “Anh ấy đối xử với con rất tốt, giặt quần áo và nấu ăn cho con, còn nấu bữa sáng tình yêu tinh xảo nữa, con…con rất thích anh ấy ạ.”

Giọng cô càng ngày càng nhỏ, xung quanh rất yên tĩnh, Từ Thanh Xuyên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, im lặng cong môi.

Dương Thục Cầm bắt được điểm mấu chốt: “Đã quen từ lâu? Khi nào?”

“…Lúc con học năm nhất đại học.”

“Hừ!” Dương Thục Cầm không tin, “Năm đó con còn chưa ra nước ngoài, nhiều năm thế hai đứa liên lạc thế nào? Hay ý con là khi con về nước rồi hai đứa gặp lại? Cậu ta vẫn nhớ mãi không quên con sau ngần ấy năm, sau đó hai đứa yêu nhau? Mấy bộ phim đều lừa người xem cả, con không biết nội con là ai à!”

Bà nói như thật.

Dương Thục Cầm vẫn còn nói tiếp, Triệu Thính Khê chỉ biết ậm ừ cho qua.

“Con im miệng mau.” Dương Thục Cần nói: “Bây giờ bà đã trên tàu để đến Dần Thành, tối mai sẽ đến trạm, hai đứa đến đón bà!”

Lần này Triệu Thính Khê hoàn toàn luống cuống, Dương Thục Cầm đã cúp máy. Cô đứng ngồi không yên, rồi nắm tay áo Từ Thanh Xuyên hỏi: “Làm sao bây giờ, bà nội sắp đến thăm em.”

Từ Thanh Xuyên nhíu màu, “Anh giặt quần áo nấu cơm? Còn chuẩn bị bữa sáng tình yêu tinh xảo cho em?”

Triệu Thính Khê đỏ mặt, cúi đầu lầm bầm: “Anh đừng tính toán với em, em chỉ muốn cho nội tin tưởng thôi!”

Từ Thanh Xuyên cười: “Anh hiểu là em đang nói em và anh ở cùng nhau?”

Triệu Thính Khê sửng sốt, “Nếu không thì sao, không nói vậy nội không tin đâu?”

Từ Thanh Xuyên gật đầu, lái xe đi, “Đi thôi, anh giúp em dọn nhà.”

Xe nhanh chóng dừng trước khu nhà Triệu Thính Khê, cô nghĩ mãi mới nói: “Hay đừng dọn nữa, em giải thích với nội là được rồi, có lẽ bà sẽ hiểu được cho em, không cần phiền đến anh đâu.”

“Không phiền.” Từ Thanh Xuyên nhàn nhạt nói: “Vừa hay có người giúp anh chăm Nhất Vạn.” Vừa nói anh vừa đi thẳng vào thang máy.

Triệu Thính Khê theo sau, có cảm giác bản thân đang bước lên thuyền giặc.

Đèn vừa mở, mọi màu sắc trong phòng lập tức sinh động hẳn lên.

Triệu Thính Khê chậm rãi kéo vali ra, lấy quần áo mình thường mặc và đống chai lọ nhét vào. Cô chóng mặt, cảm thấy hơi lạnh nên lấy thêm quần áo.

Từ Thanh Xuyên khom người đặt tay lên trán cô, sau đó kéo cô ngồi xuống sofa, “Em bị sốt rồi, không cảm nhận được à?”

Triệu Thính Khê chậm chạp ôm má, “Ồ…khó trách em lại thấy lạnh.”

Từ Thanh Xuyên hỏi: “Trong nhà có thuốc hạ sốt không?”

“Ngăn kéo bên trái có một hộp y tế.” Triệu Thính Khê mất tinh thần chỉ chỉ.

Từ Thanh Xuyên lấy thuốc rồi vào bếp rót cho cô một ly nước.

Uống thuốc xong Triệu Thính Khê mới nhớ mình còn quên kịch bản ở thư phòng, đang định đứng dậy đi thì bị Từ Thanh Xuyên kéo lại, “Em còn muốn lấy gì, anh lấy giúp cho.”

Triệu Thính Khê quả thực không còn hơi sức, cô đành bảo anh giúp mình.

Từ Thanh Xuyên lấy kịch bản xong thì mở vali ra, đồ bên trong quá đầy nên có vài bộ quần áo rơi ra ngoài.

Một bộ váy ngủ màu đỏ rượu rơi trên nền, là đồ lụa, chiều dài chiếc váy khó có thể che kín đùi, dây áo mỏng manh, trước ngực là một lớp ren mỏng, có mùi hương thoang thoảng.

Bàn tay nhặt quần áo của Từ Thanh Xuyên hơi khựng lại.

Triệu Thính Khê kinh ngạc mấp máy môi, nhưng do đầu óc phản ứng chậm nên chỉ biết ngây ngốc nhìn.

Tiếp theo đó Từ Thanh Xuyên xếp lại váy ngủ bỏ vào, rồi thong thả kéo vali lại.

Triệu Thính Khê hít sâu một hơi, cảm thấy mặt vừa nóng vừa rát.

Từ Thanh Xuyên nghe ầm một tiếng, Triệu Thính Khê ngã ra ghế, lầm bầm nói: “Em bị sốt thật rồi, mặt nóng quá…”

Từ Thanh Xuyên yên lặng nhìn cô cuộn tròn như quả bóng, anh im lặng cười.

Hai người cùng về nhà Từ Thanh Xuyên, Triệu Thính Khê đã ngủ thiếp đi giữa đường.

Từ Thanh Xuyên vòng qua mở cửa xe, thấy cô đang nghiêng đầu ngủ say nên anh nhẹ nhàng ôm cô lên, sau đó dùng chân dài đóng cửa xe lại.

Hoặc có thể do tác dụng phụ của thuốc, cả đoạn đường đi vào nhà Từ Thanh Xuyên cô đều ngủ ngon.Anh đặt cô lên giường trong phòng ngủ chính, rồi lấy chăn đắp lên.

Cô vẫn còn sốt, gương mặt hiện lên nét ửng đỏ, cũng có thể do ngủ không ngon nên cô cử động vai, cổ áo rộng mở để lộ ra phần xương quai xanh xinh xắn. Cô khẽ cắn môi, đôi môi đỏ mọng nước.

Đèn trong phòng ngủ mờ mờ, hương thơm nhàn nhạt của cô quanh quẩn trước chóp mũi anh. Tầm mắt dừng trước đôi môi của cô, con ngươi của anh tối lại. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng anh nhắm mắt cúi người về phía đôi môi kia.

Triệu Thính Khê hơi rụt người vào chăn, tiếng vải vóc ma sát vang lên khe khẽ.

Từ Thanh Xuyên ngừng động tác lại, anh lập tức đứng dậy, vành tai đỏ ửng. Anh mở máy điều hòa lên chỉnh nhiệt động cao, quay đầu nhìn người trong chăn rồi bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Thính Khê tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ. Cô cố gắng nhớ lại, chỉ nhớ mình lên xe với Từ Thanh Xuyên. Quan sát căn phòng này, trang trí đơn giản, lạnh lẽo, đoán chừng đây là phòng ngủ của anh.

Cô ra khỏi phòng, Từ Thanh Xuyên đang ăn sáng trong bếp, vẫn giữ dáng vẻ lịch sự lạnh lùng như cũ.

Anh nghe thấy tiếng động thì nhìn sang, cô rụt rè đứng trước cửa, tóc xõa tùy ý lên vai, hai bàn chân trần yên lặng cọ vào nhau.

Anh đi đến tủ giày tìm một đôi dép cho cô, “Mang tạm đôi này trước, ở nhà không có dép cho nữ.” Anh ngước nhìn cô, “Chút nữa anh sẽ mua.”

“Cảm ơn anh.” Triệu Thính Khê cúi đầu, vén lọn tóc ra sau tai, giọng nói nhỏ nhẹ.

“Rửa mặt rồi đi ăn sáng.” Từ Thanh Xuyên bảo cô, “Nhưng không có bữa sáng tình yêu tinh xảo đâu.”

Triệu Thính Khê tức giận, cô le lưỡi với bóng lưng anh, sau khi rửa mặt xong thì đi ra, “Xin lỗi anh, hôm qua em ngủ quên mất, vậy…” Cô gãi đầu, không biết nên hỏi thế nào.

“Anh ôm em lên.” Từ Thanh Xuyên nói.

“…À.” Triệu Thính Khê đỏ mặt, cô nắm quần áo của mình, áo khoác không biết đã bị cởi ra khi nào. Cô khó khăn hỏi: “Vậy…anh…có…”

“Không thành công.” Anh đáp.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5706 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5240 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4978 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4557 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4482 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4399 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter