Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!
  3. Chương : 83

Chương : 83

Lan Khê thật thấy được bóng hình quen thuộc của Mộ Yến Thần. Người kia đang đánh vòng tay lái, hướng về phía hai cô.

Ánh mắt sâu như đáy biển của người đàn ông nhìn chằm chằm vào thân thể suy yếu đang xổm trên mặt đất.

—— làm sao vậy?

Hô hấp của anh đột nhiên tắt nghẽn, cố gắng bình tĩnh mở cửa xe ra , bên tai là vô số lời lãi nhãi của Kỷ Diêu nhưng không có chữ nào vào được trong đầu. Mộ Yến Thần đi tới trước mặt Lan Khê, ngổi xổm đối diện với cô, ánh mắt thương tiếc vô vàn, khẽ ôm cô vào ngực: "Sao vậy em?"

Cô mới xa anh chỉ vài giờ, làm sao lại biến thành bộ dáng thống khổ đến thế này?

Lan Khê có chút ấm ức, cắn môi, hốc mắt dần đỏ lên, vùi mặt vào cổ anh, nói giọng khàn khàn: "Bà dì tới thăm em sớm. . . . . . Đau lắm. . . . . ."

Câu nói nghẹn ngào hoàn toàn đánh đổ sự bình tĩnh mà anh đang cố gắng duy trì.

Anh không phải là kẻ ngốc, viên thuốc buổi sáng đã xảy ra phản ứng trên người cô. Trái tim anh như bị một cọc gỗ thọc sâu vào, môi mỏng trắng bệch thật lâu mới có thể phát ra một chữ.

"Đi"

Nói xong, Mộ Yến Thần lấy tay cô vòng chắc qua cổ mình muốn ôm cô lên. Lan Khê hoảng hốt, không muốn có cử chỉ thân mật ngay giữa đường lớn, vội vàng nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: "Em có thể tự đi ."

Cô tranh thủ đứng nhanh dậy, động tác đột ngột kích thích bụng dưới xoắn chặt lại, đau đến muốn ngất xỉu.

Sắc mặt Mộ Yến Thần ảm đảm, đi theo sau, bắt cô dựa vào ngực anh.

"Nhà em ở đâu? Anh thuận đường sẽ chở em về luôn." Đem người trong ngực trấn an thật tốt, Mộ Yến Thần mới chuyển mắt sang Kỷ Diêu.

Kỷ Diêu đứng bất động nhìn một màn này, niềm rung động ào ào dâng lên trong lòng, một lúc lâu mới ngậm cái miệng đang há to ra, xấu hổ: "Cái này, chắc không thuận đường đâu. . . . . ."

"Lên xe, anh đưa em về nhà trước" Mộ Yến Thần quả quyết nói, ánh mắt rũ xuống, cảm xúc lắng đọng sâu trong đáy mắt, không cho ai thấy được bất kì tâm tình nào, "Đi lên đi."

Kỷ Diêu hoàn toàn không nghĩ tới anh lại hành động quả quyết, mau lẹ như vậy, ngập ngừng thật lâu mới bước lên xe. Cô nàng luôn có cảm giác kỳ quái, cảm thấy hai anh em rất lạ, giống như bầu không khí giữa hai người hoàn toàn kín kẽ, căn bản không cho người thứ ba xâm nhập. Thậm chí cô nàng đột nhiên có suy nghĩ mình lên xe sẽ thành kì đà cản mũi. Nhưng khi thấy Lan Khê cũng ngồi ở ghế phía sau thì Kỷ Diêu có chút an tâm hơn, thu hồi mấy suy nghĩ vớ vẩn lại.

Máy điều hòa trong xe tỏa nhiệt độ ấm áp.

Nhưng là. . . . Ban ngày đâu cần phải mở máy điều hòa.

"Nè, cậu còn đau không?" Kỷ Diêu nhìn Lan khê cởi giày rồi giơ chân lên ghế, mặt mày tái xanh đang nhắm chặt hai mắt, không nhịn được tiến tới hỏi.

Lan Khê mở mắt, cười đến suy yếu mà đáng thương: "Cậu sao thế, muốn chịu đau thay tớ hả?"

Kỷ Diêu bĩu môi, trịnh trọng nói: "Tớ nói nè, cậu nên chăm chỉ chạy thêm hai vòng sân trường vào giờ thể dục mỗi sáng, đảm bảo sẽ không đau nữa."

Ngồi ở ghế lái, Mộ Yến Thần không nhịn được ngước mắt lên, xuyên qua kính chiếu hậu thấy Lan Khê mặt mày tái nhợt vẫn cố gượng cười. Đôi đồng tử toát ra sự đau xót, thương yêu, không tự chủ nâng lên tốc độ lái xe.

Đợi đến khi đưa Kỷ Diêu về rồi quay lại nhà họ Mộ đã là chuyện rất lâu sau đó.

Anh mở cửa xe, thấy cô như con mèo nhỏ nằm co rút lại, mắt lin dim như sắp chìm vào giấc ngủ. Nhưng thực tế, bụng Lan Khê quặn thắt từng cơn, tay cô bấm mạnh vào vùng da thịt phía trên, cố kiềm chế sự co giật của tử cung, mồ hôi xuất đầy mặt, thấm ướt đến tận gốc hàng mi dài.

Mộ Yến Thần vô cùng đau đớn. Nếu biết cô bị hành hạ đến độ này, cho dù có chết anh cũng bắt cô phun ra viên thuốc đó.

Cô cắn môi, lưu lại ấn kí của hàm răng trên làn môi dưới.

Có lòng ngón tay sờ nhẹ cánh môi cô, Lan Khê bị quấy nhiễu liền tỉnh lại, giọng nói vô lực: "Chúng ta về nhà rồi?"

Mộ Yến Thần nín thở, không trả lời

Cởi dây an toàn trên người cô ra, anh rũ mắt nhìn cô ở khoảng cách gần, khàn khàn nói: "Nếu mệt thì trực tiếp lên phòng nghỉ ngơi luôn. Buổi tới nhớ phải ăn một ít, muộn một chút anh sẽ qua phòng em, biết chưa?"

Trong lòng Lan Khê ấm áp, đang muốn cười với anh, bụng đột nhiên xoắn lại. Cô cắn môi, nắm chặt lấy tay anh, hơi ấm từ lòng bàn tay to lớn làm dịu nỗi đau trong bụng cô.

Chi lát nữa khi hai người bước vào nhà, cô không thể cầm lấy bàn tay này rồi.

Mộ Yến thần cứng người, con ngươi thâm thúy biến ảo khôn lường, phức tạp nhìn cô thật sâu.

***

"Con bé lại giở chứng gì nữa hay đang giận dỗi vì tôi không tới bệnh viện thăm nó?" Mộ Minh Thăng nhìn lên cửa phòng con gái ở trên lâu, lạnh lùng hỏi người giúp việc đứng kế.

Người giúp việc khúm núm trả lời: "Thưa lão gia, đều không phải, vì thân thể tiểu thư không được thoải mái thôi ạ."

"Không thoải mái thì không ăn cơm? Một tuần mới về nhà một lần lại không dùng cơm với ba mẹ chỉ vì lí do nhảm nhí đó. Càng ngày càng ra vẻ tiểu thư “cành vàng lá ngọc” !"

Mạc Như Khanh kêu người giúp việc bưng món cuối cùng bày lên bàn, nhẹ giọng nói: "Hay là em bưng thức ăn lên cho con bé, để con bé nếm thử tài nghệ nấu nướng của em?"

Bữa cơm hôm nay là do bà chuẩn bị trong bốn tiếng đồng hồ, lại không than vãn một lời.

"Đi lên bào nó xuống cho tôi!" Mộ Minh Thăng tức giận, hậm hực với người giúp việc.

Người giúp việc lúng túng, Mộ yến Thần nói chuyện điện thoại xong, lạnh lùng quét mắt tới đây, lãnh đạm nói: "Sao thế?"

Người giúp việc do dự nửa giây, lập lờ nước đôi nói: "Tiểu thư không thoải mái, thật sự không thể xuống ăn cơm."

Mi tâm Mộ Yến Thần nhíu chặt lại.

"Lấy riêng ra một dĩa thức ăn nóng, không được lấy thức ăn đã nguội lạnh. Đưa tôi cầm lên cho con bé" Anh nhàn nhạt phân phó.

"Hồ đồ!" Mạc NHư Khanh tức đỏ mặt, la lên một tiếng

Mộ Yến Thần trầm tĩnh nâng mắt đối diện với bà.

Mạc Như Khanh thu hồi tay đang cầm bát đũa, con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh, cố giảm âm lượng trong lời nói: "Đây là vấn đề của con bé, hơn nữa là vấn đề đặc thù của nữ sinh. Con lên đó làm gì? Có thể giúp ích được gì? !"

Coi như là anh em ruột thịt đi, cũng không thể thân thiết tới mức chia sẻ vấn đề riêng tư như loại chuyện đau bụng kinh này.

Bà vốn không thích con trai mình quá gần gũi với con bé Lan Khê, huống hồ chi là loại chuyện nhạy cảm này.

Người giúp việc nghe theo lời Mộ Yến Thần, xuống bếp cầm một cái dĩa lên, định lấy ra thức ăn riêng cho Lan Khê. Mộ Minh Thăng càng thêm tức giận, chưa ăn miếng cơm nào mà bữa ăn đã loạn đến mức này, quát lớn bảo người giúp việc dừng lại.

"Nó không ăn xuống ăn thì mặc kệ đi. Sớm muộn gì tôi cũng dạy dỗ nó một trận. Từ khi Như Khanh bước vào nhà, nó càng ngày càng ngỗ ngược. Không ăn thì bụng nó đói, nó muốn chịu khổ kệ xác nó!"

Động tác của người giúp việc đứng hình trong mười giây.

Sắc mặt Mộ Yến Thần trở nên gay gắt.

Mạc NHư Khanh cũng lười khuyên, ngữ điệu chậm rãi, dịu dàng nói: "Yến Thần, con bé không xuống thì thôi, con lại ngồi bên cạnh ba. . . . . ."

"Hai người ăn ngon miệng " Giọng nói lạnh lùng xen ngang lời bà, Mộ Yến Thần đưa tay tháo caravat, quay người đi lên lầu "Con về phòng trước."

"Yến Thần, con. . . . . ." Mạc Như Khnh tức giận đến khuôn mặt không còn chút huyết sắc.

Kéo ra cái ghế, bà vội vàng hô: "Không phải con nói với mẹ đã có bạn gái sao? Ba con xem trọng con cùng Mộ thị. Thật vất vả mới có ngày chủ nhật cả nhà đoàn tụ, sao còn chưa chịu dẫn con bé về cho hai ta gặp một lần? Con đừng một mình giữ bí mật đến khi gây ra chuyện lớn mới nói cho ba cùng mẹ biết đó!"

—— Mộ thị danh tiếng vang dội, cả C thành không biết có bao nhiêu người mơ ước có thể bám vào cành cây nào này . Cho nên địa vị con dâu tương lai của Mộ gia phải do một cô gái xuất chúng đảm nhiệm. Bà không chấp nhận con trai giở trò “tiền trảm hậu tấu”, lén lút quan hệ tới khi lòi ra một đứa nhóc rồi dẫn về sinh cưới được. Vì chồng bà, vì mặt mũi gia tộc, bà phải đề phòng mọi tình huống xấu!

Không cho phép ư?.

Mộ Yến Thần nghe ra hàm ý trong lời nói của Mạc NHư Khanh liền dừng bước chân, mặt cũng tái đi.

Chuyện anh gây ra còn cần hai người cho phép?.

Ngay luân lý đạo thường anh cũng đã chống lại, còn có gì đáng sợ hơn đây?

"Biết. . . . . . Lần sau đi." Nhả ra mấy chữ ngắn gọn, bước chân lại tiếp tục hướng lên lầu.

***

Lan Khê đang nằm vùi trên giường, nghe tiếng cửa mở cứ tưởng là người giúp việc, ngước mắt nhìn, không ngờ lại là anh.

Cô ngớ ngẩn, vội vàng chống người lên, ánh mắt phát ra những tia sáng mông lung, khó hiểu.

"Bây giờ là buổi tối đó. Sao anh không chút kiêng dè vậy? Mẹ anh lại không thích anh vào phòng em." Lan Khê nghiêm túc nói.

"Tránh né cái gì chứ?" Anh lạnh giọng hỏi.

Lan Khê đỏ mặt lên.

Kiêng dè. . . . . . Anh còn không biết cô muốn tránh né cái gì sao?

"Còn đau không?" Mộ Yến Thần cúi người, bàn tay hướng xuống bụng, muốn giúp cô xoa bụng, ngoài ý muốn đụng phải một vật cứng cứng. Anh cau mày, rút ra xem, là một cốc nước.

Ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào cô.

Lan Khê cười yếu ớt, lại nằm xuống: "Để cốc nước trên bụng sẽ đỡ đau hơn, em không cần phải lấy tay bấm vào."

Đáy mắt anh lắng đọng, nỗi đau như ẩn như hiện, đứng lên nói: "Lại đây"

Lan Khê nhíu mày nghi ngờ, vẻ mặt hoang mang. Anh ôm cô đi tới ngồi trên sô pha nhỏ trong phòng. Cô hơi hoảng hốt, lấy tay vòng chặt qua vai anh.

"Đừng như vậy. . . . . . Đây ở trong nhà đó. . . . . ." Cô cau mày nhắc nhở.

Sau gáy bị một sức mạnh khống chế để cô mất thăng bằng ngã nhào vào ngực anh, hơi thở đậm mùi thuốc lá nhanh chóng ép sát, anh hung hăng cắn môi cô một cái thật mạnh: "Em làm anh đau lòng đến chết mất? !"

Câu nói tức giận làm Lan Khê bối rối.

Đôi mắt trong suốt lộ ra sự khiếp nhược cùng nghi ngờ, cô không dám động đậy nữa, mặc anh cạy mở hai cánh môi cùng kẽ răng, khoang miệng tiếp nhận hơi thở nam tính sạch sẽ. Nụ hôn của anh quá dịu dàng, cẩn thận, ẩn trong đó là sự run rẩy, e dè sẽ làm cô bị đau.

Sự ôn nhu của anh từng bước đánh sụp sự phòng bị của cô.

". . . . . . Còn đau không?" Anh hôn khắp mặt cô, hỏi lại lần nữa.

Sự rung động nhào vào lòng, Lan Khê chậm rãi buông môi anh ra, mặt núp vào sâu trong cổ anh, gật đầu “Ừ” một tiếng. Đau lắm, Cô rất đau. . . . . . Đau đến sắp chết”.

"Anh hai, có thể đưa em đi không?" Ma xui quỷ khiến, cô mê muội đưa ra lời yêu cầu.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5753 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5279 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5012 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4588 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4512 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4465 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter