Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
  3. Chương : 113

Chương : 113

Lại nói bốn người vốn định hôm nay đi dạo trong thành nhiều một chút, bởi vậy sau khi rời khỏi quán rượu cũng không rời khỏi thành ngay mà đi dọc theo một con đường khác, tìm một quán nhỏ, gọi mấy món đơn giản bắt đầu ăn trưa.

Phạm Đại còn chưa hết hy vọng, ngửi thấy mùi rượu trên bàn bên cạnh, thỉnh thoảng lại tham lam liếc mắt qua, nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh không vui không giận của Tiểu Ngư, suy nghĩ một chút, vẫn là không dám mở miệng gọi rượu, trong lòng nghĩ khi nào phải tìm công việc gì đó, đỡ phải ngay cả đồng xu uống rượu cũng không có.

“Này, mọi người có nghe nói chưa? Trích Tinh lâu hôm nay lại có trò xiếc mới đấy!”

Quán ăn này là nơi tiêu chuẩn để tiểu thị dân tiêu pha, hiện giờ đúng lúc giữa trưa, khách đến ăn cơm thật không ít, mọi người ăn uống, bàn tán ngõa tứ* nào có tiết mục trò vui mới mẻ vui vẻ nhất, bàn bên cạnh Tiểu Ngư này thậm chí còn hưng phấn hơn hẳn.

*Ngõa tứ: còn gọi là “câu lan”, “ngõa tử” (~gạch/ngói) “ngõa xá” (~nhà gạch/ngói), là nơi biểu diễn các loại nghệ thuật biểu diễn như hát nói ca kịch xiếc tạp kỹ.. các loại trò vui đại chúng mới mẻ theo trào lưu. Ngõa tứ phát triển và phổ biến nhiều vào thời nhà Tống. Sở dĩ gọi là “ngõa tứ” bởi vì thời đó chưa có tên gọi sẵn, người xưa cảm thấy những trò vui này dễ tụ dễ tan, như viên gạch ngói, liền gọi những nơi tụ tập biểu diễn như vậy gọi là “ngõa xá”, “ngõa tử”. Vì không thể tìm ra từ nào thay thế được trong tiếng Việt, nếu dịch ra tiếng Việt là “nhà gạch” thì cũng không có ý nghĩa là nơi biểu diễn như từ gốc, nên đành để nguyên vậy, mọi người thông cảm. “Ồ? Vậy thì đúng là phải đi xem một lần. Lý huynh, chúng ta cùng đi chứ?”

“Hôm nay đúng không? Hôm qua ta đã hẹn người đến trà lâu Mạnh gia nghe kể chuyện rồi, hay là sáng mai chúng ta đi?”

“Trò xiếc mạo hiểm tuy rằng nguy hiểm thật, nhưng cũng không tuyệt bằng ca múa, aiz, mọi người có từng nghe tiểu Bách Linh xướng khúc chưa? Chậc chậc, giọng hát đó, thánh thót non tươi thật đúng là giống như một con chim sơn ca*, có thể nói là dư âm văng vẳng bên tai ba ngày không dứt**!”

*Sơn ca tiếng Trung là bách linh. **Một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ âm thanh du dương kéo dài, hay và tạo ấn tượng khó quên. “Ha ha ha, Lưu huynh thật đúng là mới tới kinh thành, chỉ nghe tiểu Bách Linh non nớt kia hát mấy câu đã bị mê hoặc thành như vậy, nếu ngày nào đó cho huynh nghe giọng hát của Hải cô nương ở Túy Hoa lâu, Lưu huynh còn không phải ngơ ngẩn mấy tháng cũng không hồi hồn lại hay sao?”

Đã sớm nghe nói dân chúng kinh thành đời sống phong phú, thông thạo các trò tiêu khiển, thật đúng là như vậy. Tiểu Ngư vừa ăn vừa nghe bốn người kia trêu chọc nhau, không khỏi mỉm cười, loại cuộc sống yên bình của tiểu thị dân thế này mới là mong muốn của nàng, tất nhiên, nếu tiền có thể nhiều một chút, mỗi ngày cuộc sống có thể thoải mái hơn một chút thì càng tốt.

“Tỷ tỷ…” Phạm Bạch Thái bị cuộc bàn tán hấp dẫn, không khỏi tỏ ra vẻ mặt đầy hiếu kỳ: “Tỷ tỷ, nếu sau này chúng ta có tiền, có thể cũng đi xem được không?”

“Tất nhiên là được rồi, chờ tỷ tỷ nghĩ ra cách kiếm tiền, nhất định sẽ đưa Đông Đông đi chơi hết các ngõa tứ trong kinh thành, có điều sau đó phải học bài nhé!” Tiểu Ngư chiều chuộng cong ngón tay điểm điểm lên cái mũi đáng yêu của nó.

Từ sau khi Phạm Bạch Thái đi học, nàng vẫn giáo dục nó dùng cách học tập khoa học linh hoạt nhất, không viết chữ hoặc đọc sách quá lâu dưới ánh đèn tối, thời gian học được phân chia thích hợp, về những thời gian khác, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên chơi thì chơi. Dần dần, Phạm Bạch Thái liền hình thành thói quen khi học tập vô cùng nghiêm túc, khi chơi thì hoàn toàn thoải mái, bởi vậy Tiểu Ngư không lo lắng về chuyện học hành của nó, phàm là Phạm Bạch Thái muốn chơi đùa cái gì hầu như đều đồng ý. Dù sao bên cạnh còn có La Đản chiếu cố, hơn nữa Phạm Bạch Thái cũng không để người khác phải lo lắng.

“Dạ, không thành vấn đề.” Phạm Bạch Thái vui vẻ gật đầu, ngoan ngoãn gắp cho Tiểu Ngư một gắp đồ ăn: “Tỷ tỷ, ăn cái này.”

Sau đó lại gắp cho La Đản và Phạm Đại, cười híp mắt nói: “Ca ca, Nhị thúc, mọi người cũng ăn nhiều một chút.”

Nhất thời, không khí có phần lạnh lùng do Phạm Đại lại trở nên ấm áp hòa hợp.

Bốn người đang cười ăn uống vui vẻ, khách ở bàn bên cạnh cũng đã ăn xong, trả tiền rồi định đến ngõa tứ chơi, một đôi vợ chồng ở bàn bên cũng nghe được bọn họ bàn tán, không khỏi có chút ngứa ngáy tò mò, liền nhỏ giọng thầm thì nói chuyện.

Nếu thời đại này ngành nghề giải trí phong phú như vậy, tại sao không thử cái này nhỉ?

Nhìn theo mấy người đi ra ngoài, Tiểu Ngư ăn chậm lại, trầm tư suy nghĩ.

Thời Tống, biểu diễn ở ngõa tứ câu lan vô cùng thịnh vượng, trong lịch sử chưa từng có, nhưng dù là thế, so với kiếp trước mà nói, những tiết mục trò vui như vậy vẫn là quá đơn điệu.

Trong trí nhớ của nàng, những vở ca kịch hoàn chỉnh, có các tình tiết lên xuống cao trào hình như mãi đến tận thời cuối nhà Tống, đầu nhà Nguyên mới có, ví dụ như Quan Hán Khanh (tác giả “Đậu Nga oan”), còn có những vở kịch khác như: “Tây sương ký”, “Cứu phong trần”… Mà ca kịch từ thời đó lại trải qua mấy trăm năm phát triển, đến thời hiện đại kiếp trước của nàng, quả thực đã như trăm hoa đua nở, nào là Kinh kịch, Dự kịch, Việt kịch, kịch Hoàng Mai, kịch các địa phương đều trở thành một phái, cũng có những vở kịch truyền thống nổi tiếng như “Hồng lâu mộng”, “Lương Chúc”, “Thiên tiên phối”, “Bạch xà”…

Nàng không đặc biệt thấy hứng thú với ca kịch, nhưng ở nhà lại có một vị trưởng bối vô cùng yêu thích ca kịch truyền thống, chẳng những thường xem đĩa hí khúc, hơn nữa thường thường ngâm nga một đoạn. Quanh năm suốt tháng mưa dầm thấm đất, bản thân nàng cũng bất giác mà biết được rất nhiều, thậm chí còn có thể hát một đoạn, cũng may trưởng bối thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào có thể hát đối lại mấy câu, sau đó hí khúc còn vô tình trở thành một sở trường hạng nhất của nàng, nhớ hồi đi học, nàng còn biểu diễn hí khúc ở trường nữa.

Nếu ngõa tứ thời đại này náo nhiệt hưng thịnh đúng như đời sau miêu tả, có lẽ chút sở trường nhỏ của mình năm đó còn có thể kiếm cơm cho gia đình. Tiểu Ngư suy nghĩ rất nhanh, ánh mắt càng lúc càng ngời sáng, các nhạc sĩ tác gia hí kịch tương lai, rất xin lỗi, vì cuộc sống tiểu địa chủ của gia đình chúng tôi, xin hi sinh một chút quyền tác giả nhé, ai bảo các vị đã phản ánh đúng tiếng lòng của quảng đại nhân dân lao động thời phong kiến chứ?

Làm một nghệ thuật gia vĩ đại, chắc điều để ý hẳn là dân chúng liệu có thích tác phẩm của mình, mà không phải truy cứu tác phẩm của ai đúng không, chỉ cần dân chúng thích, vậy thì tiền tài sau này chẳng phải sẽ cuồn cuộn mà đến rồi sao? Ha ha!

“Sư tỷ, tỷ sao thế?” La Đản ngồi đối diện là người đầu tiên nhận ra Tiểu Ngư khác thường, do dự hỏi.

“À, không có gì, ta suy nghĩ chút việc thôi, tiếp tục ăn đi!” Nghe có người gọi, Tiểu Ngư vội lấy lại tinh thần nhìn hắn cười, sau đó lại suy nghĩ tiếp vấn đề kia trong đầu, phân tích chi tiết.

Nếu có thể mang hí khúc kiếp trước đến đây, tất nhiên sẽ là tiết mục mới lạ, nhưng lại có những vấn đề lớn: Thứ nhất là diễn viên, phải diễn xuất một vở hí khúc hoàn chỉnh, không phải là diễn viên chuyên nghiệp thì không thể được, nếu diễn viên không tốt, thì dù vở kịch có đặc sắc đến đâu cũng là đập bể biển hiệu của mình. Thứ hai là nếu đã có diễn viên, bản thân mình một người làm sao có thể đồng thời dạy nhiều người như vậy đều học được, dù sao thời đại này không có máy ghi âm, bản thân mình lại không đủ chuyên nghiệp, nếu toàn bộ đều từ bản thân mình với trình độ gà mờ một tay dạy bọn họ học diễn xướng, chỉ sợ cổ họng mình sẽ nôn ra máu mất. Thứ ba, cũng là vấn đề lớn nhất, là nàng không hiểu đọc bản nhạc, cũng không biết chơi nhạc cụ gì, trò hí khúc này yêu cầu toàn diện, cho dù có dạy hết được ca từ diễn xướng, nhưng mà nếu không có nhạc đệm thì chẳng khác nào như trước kia trong nhà chỉ ăn thịt mà không có mắm muối gia vị, không có mỹ cảm thị giác kết hợp với thính giác, người xem sớm sẽ chẳng thèm để ý đến.

Càng nghĩ Tiểu Ngư lại càng cảm thấy tuy rằng ý tưởng ban đầu không tồi, nhưng thực hiện lại không dễ chút nào, vẫn nên suy tính kỹ hơn.

“Cháu gái ngoan, nếu có gì phiền lòng thì nói ra cho mọi người cùng nghe, không chừng chúng ta có thể có cách giúp đỡ!” Phạm Đại tính tình nóng nảy thấy Tiểu Ngư ăn một miếng mà nhai cả buổi, là người đầu tiên chịu không nổi.

Tiểu Ngư đang định nói ra suy nghĩ đang mắc trong đầu mình, đúng lúc này, hai vợ chồng bàn bên bỗng đứng dậy, thì ra bọn họ đã ăn xong.

“Nương tử, chúng ta đi thôi, lúc này còn có thể đến kịp vị trí tốt.”

“Được, mà hay là chúng ta đi nghe kể chuyện đi, cũng để con chúng ta nghe nhiều một chút, nhiều hơn chút học vấn.” Người vợ một tay chống thắt lưng một tay ôm bụng đứng dậy, mặt mày tươi cười dịu dàng, là một người phụ nữ có thai.

Thì ra người xưa cũng đã biết dưỡng thai nha, Tiểu Ngư mỉm cười, nghĩ đến nơi bọn họ muốn đi, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ.

Nàng thật là ngốc, đã có ý định từ ngõa tứ gây dựng một luồng gió mới, mà không khảo sát trước một chút, làm sao biết được ý định kia nhất định có thích hợp với người cổ đại hay không? Hơn nữa cho dù nguyên vở kịch dài nhất thời chưa thể làm được, nàng cũng có thể sửa sang trước một vài vở kịch ngắn, hài…vv.. Tất cả vấn đề làm sao có thể một lúc mà muốn giải quyết ngay hết được, vậy chẳng phải là chui vào ngõ cụt hay sao?

Vẫn là đi xem trước rồi nói sau!

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5741 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5269 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4999 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4579 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4501 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4446 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter