Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
  3. Chương 37: Muỗi Mùa Xuân To Thật!

Chương 37: Muỗi Mùa Xuân To Thật!

Tộc học của họ Liễu cũng không lớn, học sinh cũng chỉ hơn hai mươi mấy người, tuổi tác thì từ ba bốn tuổi cho đến mười lăm mười sáu tuổi... Điều này khác xa so với tưởng tượng của Khương Bồng Cơ... khiến cho cô không khỏi nghĩ đến thời đi học của mình.

[Phu Nhân Của Đại Trang Chủ]: Đây chính là lớp học ở cổ đại à, cảm giác điều kiện kém thật đấy, học sinh cũng ít, không biết thầy giáo thì như thế nào...

[Giòi Bơi Trong Sh*t]: Thế này đã coi là tốt lắm rồi có biết không? Tỷ lệ người biết chữ ở cổ đại rất ít, số người có thể đi học lại không nhiều, mà chi phí để đi học lại cao đến phát sợ luôn. Ở chỗ bác Streamer này còn có tộc học đấy, điều kiện như này đã là khá lắm rồi, bởi vì chi phí đã được gia tộc đỡ cho gần hết...”

Dù sao thì, bất kể là chi phí mời thầy về dạy hay là tất cả các nhu yếu phẩm cho việc học hành... đều không phải mức chi phí mà một gia đình bình thường có thể chi trả được.

Khương Bồng Cơ tùy tiện chọn một cái bàn rồi ngồi xuống, sau đó mới lấy giấy trúc mà Đạp Tuyết và Tầm Mai đã cắt sẵn từ trong tráp ra, mài mực viết chữ như thể xung quanh không có ai. Những học sinh khác nhân lúc phu tử* chưa đến cũng ôn lại nội dung hôm qua đã học.

*Phu tử: các gọi thầy giáo thời cổ đại.

[Phù Thủy A Phong]: 23333, cho dù là triều đại nào thì thói quen truy bài buổi sáng của học sinh vĩnh viễn không thay đổi.

[Sailor A Uyên]: Đúng thế, tràn ngập cảm giác truy bài buổi sáng.

Những học sinh khác đều cố gắng giành lấy chỗ gần phu tử nhất, duy chỉ có mình Khương Bồng Cơ là chọn bàn khá xa, mãi tít phía sau, y như là hạc trong bầy gà.

Đương nhiên, thứ “khác người” nhất đó không phải là vị trí của cô mà là đồ dùng học tập cô đang dùng.

Đại đa số học sinh chỉ có thể cầm quyển thẻ tre vừa dày vừa nặng, duy có mình Khương Bồng Cơ là dùng giấy trúc - giá cao mà còn khó mua để tập viết. Nhưng mà, chữ thì lại vẫn giống như trước đây, căn bản là chẳng có tiến bộ gì, trong mắt những học sinh khác quả thật là lãng phí của trời.

“Ha, hơn một năm không gặp Hi đường đệ*, sao chữ của đệ vẫn cứ như cũ thế này, không tiến bộ chút nào?”

*Đường đệ: em họ bên nội.

Cả người bị bóng đen che phủ, Khương Bồng Cơ không thể không dừng bút, ngẩng lên nhìn về phía người nọ, hóa ra là con trai dòng chính của em trai dòng thứ của Liễu phụ.

Khương Bồng Cơ xem qua ký ức của Liễu Lan Đình, cũng biết tại sao cô nhóc lại không thích đến tộc học, đổi lại thành cô, cô cũng không muốn đi.

Để không bị đám người trong tộc nói mát, trước khi lên tám Liễu Lan Đình đều học tập ở tộc học, mà không phải là mời Tây tịch về nhà dạy riêng.

Bốn tuổi vào tộc học, mãi cho đến lúc tám tuổi, tính cách của Liễu Lan Đình càng lúc càng trầm, ánh mắt nhìn những người xung quanh luôn mang theo chút hoảng sợ, cũng rất sợ hãi việc nói chuyện hay tiếp xúc với người khác. Truy cứu đến cùng thì nguyên do là ở tại tộc học, hoặc phải nói là mấy thằng nhóc đầu gấu hay bắt nạt Liễu Lan Đình ở tộc học.

Đừng nhìn đám gấu con này còn nhỏ nhưng bản lĩnh bợ cao đạp thấp của chúng nó thì từ khi sinh ra đã có rồi.

Khi còn nhỏ, Liễu Lan Đình trông rất gầy gò nhỏ bé, tính cách lại cực kì nhút nhát hướng nội, nói nhiều hai câu cũng đỏ mặt xấu hổ. Đối với một vài đứa trẻ nghịch ngợm mà nói, cô nhóc tuyệt đối là đối tượng dễ bị ức hiếp nhất, có âm thầm cô lập cũng chẳng cần phải lo bị phát hiện.

Hồi đó, mỗi ngày Liễu Lan Đình đến tộc học đều mặc quần áo khác nhau và tất cả đồ dùng học tập của cô nhóc đều là những thứ tốt nhất, nên khó tránh khỏi sẽ khiến cho một vài đứa trẻ cùng là đệ tử của Liễu thị nhưng cuộc sống lại túng thiếu hơn cảm thấy bất công.

Bất công thì làm thế nào?

Đương nhiên là phải tìm cách lấy lại công bằng rồi, tất cả đều là trẻ con, có chút xung đột không vui cũng là chuyện bình thường.

Nhưng bọn chúng không phải là kẻ ngốc, bắt nạt Liễu Lan Đình nhưng cũng không làm quá dễ thấy, mới đầu chỉ là “bạo lực mềm” như hò nhau xa lánh Liễu Lan Đình, có lúc thì nói những câu khó nghe.

Liễu Lan Đình tuổi còn nhỏ, lại được Kế phu nhân bảo vệ quá mức nên nghe không hiểu. Cô nhóc chẳng phản ứng gì lại, càng kích thích lũ trẻ kia hơn, mới bắt đầu thì là bài xích cô lập, sau rồi đến cướp bút giấy nghiên mực, sau nữa thì là nhục mạ, nói cô nhóc là đồ bị phụ nữ nuôi lớn*, Kế phu nhân có con trai con gái rồi thì sẽ không cần cô nhóc nữa, sau cùng biến thành “sự kiện máu tanh“.

*Ý chỉ những người đàn ông nhu nhược, không làm nên trò trống gì, xuất phát từ hồi chín trong Hồng Lâu Mộng.

Đúng thế, “sự kiện máu tanh”, năm Liễu Lan Đình tám tuổi bị đẩy rơi xuống hồ gần tộc học, trán còn bị rách mất một miếng.

Lúc đó, Kế phu nhân bệnh tật ốm yếu biết tin liền bật dậy khỏi giường lê cái thân bệnh tật đến tộc học mắng cho cả phu tử lẫn đám gấu con đó một trận. Thậm chí còn tức đến mức muốn rút sạch toàn bộ ưu đãi trợ cấp bút mực cho tộc học, ép phụ huynh nhà mấy đứa gây chuyện phải đến tận cửa xin lỗi.

Đúng thế... bút mực mà học sinh trong tộc học sử dụng tuy là do gia tộc bỏ tiền ra mua, nhưng theo nguyên tắc “người một nhà”, những khoản này đều là mua sỉ từ các cửa hàng của hồi môn dưới danh nghĩa của Kế phu nhân, chất lượng tốt, giá cả lại ưu đãi.

Tất cả đều bảo trẻ con nó còn bé, không biết gì, không cố ý đả thương người đâu, nhưng đây cũng không thể là lý do bọn họ làm tổn thương người khác còn không thèm xin lỗi được.

Khương Bồng Cơ sụp mắt xuống, tên nhóc trước mặt cũng thường gặp mấy lần vào những đợt tết nhất đầu năm và cũng chính là một trong mấy đứa gấu con cô lập Liễu Lan Đình năm đó.

Ngoài ra... cái thằng nhóc này đang châm chọc chữ của cô đấy à?

[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: 2333, bác Streamer, chữ của bác bị cười nhạo kìa, a hi hi ha ha hô hô...

[Bách Hợp No.1]: Vẻ mặt bác Streamer đúng kiểu mdzz*, người ta mới học có mấy tiếng thôi mà.

*mdzz: viết tắt phiên âm latinh của cụm “mẹ cha cái thằng thiểu năng“.

Khương Bồng Cơ liếc màn hình livestream một cái, động tác này rơi vào trong mắt đối phương liền biến thành hành vi coi thường, nên lập tức cảm thấy sượng mặt.

Khương Bồng Cơ vốn đang có ý định sỉ nhục lại, thế nhưng người kia lại ngồi duỗi chân xuống luôn trước mặt cô, hưng phấn mở miệng dạy dỗ.

“Hi đường đệ à, nếu như đã mời Tây tịch về nhà dạy dỗ đương nhiên phải đi theo Tây tịch tiên sinh học hành cho đến nơi đến chốn mới phải. Cả ngày chỉ biết ham chơi, không biết đến Thánh Hiền. Nếu như Nhị bá quay về kiểm tra bài vở của của Hi đường đệ, không khéo lại khiến Nhị bá tức đến mức ngã ngửa ra đấy.” Gã đường ca* vẫn không chịu buông tha.

*Đường ca: anh họ bên nội.

Khương Bồng Cơ nhìn gã một cái rồi thong dong nói, “Không sao, có so sánh mới biết cao thấp, phụ thân sẽ không trách tội ta đâu.”

Hửm? Ý gì thế?

Đừng nói vị đường ca này không hiểu, nay đến cả mặt mũi đám người xem livestream cũng ngắn tũn ra hết cả lượt.

“Đường ca...”

Khương Bồng Cơ tiếp tục nói với tốc độ rất thong thả, “Bây giờ mới tháng ba thôi, muỗi đâu có to đến vậy...”

Gã đường ca lúc đầu còn không hiểu, nhưng nhìn thấy nơi mà ánh mắt của Khương Bồng Cơ đang nhìn chằm chằm vào thì hai má của gã bỗng đỏ rực lên, mất tự nhiên kéo cổ áo lên che đi, dáng vẻ xấu hổ, tức tối trừng mắt lườm Khương Bồng Cơ.

“Sắc mặt đường ca tái xanh... xem ra vị huynh đệ kia của huynh chắc cực kì thỏa mãn rồi.”

Khương Bồng Cơ chớp chớp mắt trong ánh nhìn như thể gặp phải quỷ của đối phương, sau đó thở dài một hơi: “Nếu như đã không khỏe, nên xin phép nghỉ sớm thì vẫn hơn. Dù sao, trong giờ học nếu cứ đứng ngồi không yên thì đúng là thất lễ vô cùng, huống hồ là ngồi duỗi chân... rất dễ lộ.”

Nói xong, Khương Bồng Cơ thu dọn sách vở bỏ vào tráp rồi tìm một cái bàn khác ngồi xuống.

Trùng hợp đúng vào lúc này, phu tử đang khoan thai bước đến, nhìn thấy vị đường ca nọ đang ngồi duỗi chân trên mặt đất thì tức giận đến mức râu tóc dựng ngược.

“Thằng nhãi con vô lễ!”

“Phu... phu tử...”

Khương Bồng Cơ chẳng bị ảnh hưởng chút nào, thản nhiên giở cuốn thẻ tre ra vừa nghe phu tử giảng bài, vừa lướt xem bình luận trên màn hình. Đăng bởi: admin

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5721 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5252 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4988 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4567 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4486 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4419 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter