Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc
  3. Chương : 46

Chương : 46

Cơn mưa dữ dội ấy đã quét sạch toàn bộ Dương Châu, nước chảy tí tách trên mặt đất không ngừng nghỉ.

Ở một diễn biến khác tại Thọ Xuân, phủ Hậu tướng quân, Viên Thuật đang cùng những thuộc hạ của mình bàn chuyện đại sự. Một quan viên cúi người thi lễ:

“Chúa công! Đây là thư báo cáo từ các nơi gửi đến, thuộc hạ đã tập hợp chúng lại, tổng cộng khoảng 72 bức thư, trong đó có 63 bức nói một phần về lũ lụt lần này.”

Viên Thuật lập tức chau mày, thở phì phò tức giận:

“Rồi, như vậy chín phần còn lại là nói về chuyện khác đúng không? Được lắm, chúng ta cứ bàn những chuyện khác trước, lũ lụt để sau.”

Vị quan kia cũng hơi xấu hổ bẩm báo:

“Chín phần còn lại…. là hi vọng ngài có thể mở kho phát thóc, cứu trợ cho những nạn dân bị ảnh hưởng do thiên tai.”

“Ôi đệch, mở kho phát thóc? Đem đồ ăn đưa cho đám dân đen bần tiện đó? Ngươi nói xem, ta đưa lương thực đi, thế quân của ta lấy gì để ăn, hít không khí mà no hả? Còn bản tướng quân nữa, ta phải ăn cái gì? Một đám hạ đẳng thấp kém, bình thường không có thiên tai, chẳng thấy chúng cống hiến cái mẹ gì cho ta cả, giờ gặp nạn lại mở mồm đòi ta cứu?”

Viên Thuật tức giận đến méo cả mặt, đập bàn quát lớn:

“Nói cho chúng biết, lương không có tiền cũng không luôn. Đó giờ chúng sống ra sao thì cứ vậy mà sống, mẹ kiếp, đám nhiều chuyện!”

Bỗng nhiên một người trung niên dáng vẻ cực kì nho nhã bước lên giữa sảnh. Viên Dận thi lễ rồi bẩm:

“Thưa chúa công, hầu hết Dương Châu đều gặp nạn thiên tai, thóc lúa mất mùa, nhưng ta lại nghe đồn răng có một huyện không hề bị ảnh hưởng gì cả, lúa cũng chín đầy đồng, có vẻ như năm nay họ sẽ dư dả.”

Viên Thuật giật mình, hỏi với giọng nghi ngờ:

“Ủa, có chuyện này sao? Chẳng lẽ mưa không tới chỗ bọn họ?”

Viên Dận nhẹ nhàng lắc đầu:

“Dạ không phải. Mưa lớn không chỉ chạy đến chỗ hắn, mà thậm chí còn quậy một trận ra trò, tuy nhiên nghe nói họ đã chôn dưới đất một loại đường ống bằng đất nung, hướng dòng chảy của tất cả nước ra bên ngoài nên không gặp nạn.”

Viên Thuật cảm thấy hiếu kì, chồm người về phía trước, nhíu mày hỏi:

“Có chuyện lạ vậy sao?”

Diêm Tượng râu tóc bạc phơ bước lên ôm quyền thi lễ:

“Bẩm chúa công, ta cũng đã nghe qua việc này, trước đó vài ngày còn phái người đến thăm dò thử, quả giống hệt như lời Viên tiên sinh nói.”

Viên Thuật không khỏi hít sâu một hơi:

“Ôi mẹ ơi, lũ lụt chính là thiên tai, sự trừng phạt của thần thánh với con người, huyện lệnh ở đây là ai, làm sao có thể chống được thiên tai vậy? Chẳng lẽ là vị thần nào trên trời xuống cứu giúp chúng ta?”

Các quan văn võ tướng nhôn nhao xì xào bàn tán ầm ĩ.

“Ô kìa, ở đó là chỗ nào? Sao lại không bị lũ tàn phá?”

“Không thể nào, mưa lớn như vậy, dựa vào mấy cái ống là có thể bình an vô sự sao?”

“….”

Diêm Tượng cười lớn vuốt râu:

“Bẩm chúa công, huyện lệnh là ai có thể ngài không biết, nhưng kẻ đứng đầu thật sự ở đó chắc chắn cả thiên hạ không có ai có thể quen hắn bằng ngài.”

Viên Thuật càng thêm tò mò:

“Ô kìa, Công Tượng, đừng bày trò trêu ta nữa, mau nói cho bản tướng quân, ta muốn viết một án văn ca ngợi công đức của hắn.”

Diêm tượng còn chưa mở miệng, Viên Diệu đã nhịn không được mà nhảy ra:

“Cha! Kẻ đó không ai khác chính là tiểu đệ của chúng ta, còn huyện đó chính là huyện Hạ Thái.”

Đầu Viên Thuật to ra như cục đá, hắn đờ người hỏi lại:

“Ngươi nói lại lần nữa xem? Người làm được chuyện thần kỳ đó là Hoàn nhi?”

Viên Diệu nói một cách âm u:

“Vâng thư cha… Chính là đệ đệ đó. Con cũng thử đi thám thính, không biết hắn dùng cách chết tiết nào, chuyển hết nước mưa xuống đường ống ngầm dưới đất, thuận theo đó dẫn nước ra khỏi huyện thành, bởi vì như thế mới cứu Hạ Thái khỏi thiên tai lũ lụt. Việc này không phải thần thánh ban phước, mà là do một tay đệ đệ điều khiển.”

Lúc này Viên Diệu nháy mắt với Viên Dận, Viên Dận cũng cúi người thi lễ:

“Chúc mừng chúa công, nhị công tử tài năng như thế, năm sau nhất định có thể giúp đỡ Dương Châu thoát khỏi nạn lũ lụt, chuyện này có thể sánh với Nữ Oa đội đá vá trời. Theo ta thấy, ngài nên lập tức triệu hồi Viên Hoàn về Thọ Xuân, bảo hắn nói ra cách để xây dựng đường ống nước, kể từ đó chúa công có thể kê cao gối để ngủ rồi.”

Trên thực tế, Viên Diệu không phải muốn thỉnh thằng em khốn khiếp này về nhà. Hắn chỉ lo Viên Hoàn ở Hạ Thái sẽ không tiện ra tay trừ khử. Một khi hắn đã quay về Thọ Xuân, ở trong địa bàn của mình Viên Diệu luôn có lòng tin mình có thể tiễn thằng con hoang này về gặp tổ tiên.

Từ cái ngày chiến dịch chống Đổng Trác kết thúc, cảm giác nguy cơ mãnh liệt luôn treo trên đầu Viên Diệu như một con dao, hắn cho rằng lúc này mình phải quyết đoán tìm một vài cách ép buộc thằng em trai, như vậy mới có thể bảo vệ uy nghiêm của người con trưởng và là con vợ cả như mình.

Chút tâm tư của Viêu Diệu làm sao đủ tuổi qua mắt được lão cáo già Diêm Tượng, hắn lặng lẽ cười một tiếng lắc đầu đáp:

“Chúa công nghĩ vậy cũng là một cách, nhưng tiếc rằng ta nghe nói nhị công tử phải dầm mưa để hỗ trợ dân, sau đó bị sốt cực kì nặng, đừng nói ngồi xe đi tới Thọ Xuân, đến bước ra ngoài cũng vô cùng khó khăn.

Vài ngày trước mưa đã dần tạnh, con dân Hạ Thái mang hết gà vịt trong nhà đến biếu tặng cho nhị công tử, lại bị huyện lệnh khéo léo từ chối vì chuyện này.”

Nói xong, Diêm Tượng cười lạnh:

“Viên tiên sinh, việc này tạm thời không thể theo ý ngươi được, nếu không nhị công tử sẽ xảy ra chuyện.”

Phía bên này, Viên Thuật bật dậy khỏi ghế, hắn vội vàng hỏi thăm:

“Cái gì, Hoàn Nhi bị bệnh? Hắn sao rồi, có nghiêm trọng không?”

Viên Diệu lập tức tủi thân, mình bị cha đá đít sang một bên rồi, thật là ghen tị quá đi mà, ước gì mình mọc cánh bay tới Hạ Thái, nhân lúc Viên Hoàn nằm mê mang sẽ thò tay bóp cổ hắn. Diêm tượng thở dài:

“Nói thật với chúa công, có vẻ như tình hình không ổn lắm. Tất cả tám thầy thuốc ở Hạ Thái đều chạy đến sân sau huyện phủ nhưng đều không tìm được nguyên nhân, nhị công tử vô cùng yếu ớt, chỉ có thể nằm bẹp trên giường.”

Viên Thuật vội vàng nói:

“Mẹ kiếp, Công Tượng, sao ngươi không kể cho ta nghe? Bản tướng quân có quân y Điền Hồn, hành nghề hơn mười năm, tài hoa vô cùng tuyệt diệu, nhất định có thể chữa khỏi cho Hoàn Nhi.”

Diêm Tượng cúi người thi lễ:

“Vậy ta thay nhị công tử đa tạ chúa công, nhưng cho dù nhị công tử khỏi bệnh cũng cần phải nghỉ ngơi một hồi lâu, đến khi thân thể lành bệnh mới ngồi ngựa về Thọ Xuân được. Mà theo ta thấy, lũ lụt cũng đã xong rồi, gọi hắn về Thọ Xuân cũng đâu có tác dụng gì?”

Viên Thuật cũng gật đầu đồng tình:

“Ừ, ngươi nói có lý. Thôi cứ để Hoàn Nhi nghỉ ngơi cho khỏe đã, khi nào hắn hết bệnh, chuyện còn lại tính sao.”

Tuy ngoài mặt Viên Diệu vẫn tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng hắn đau đến nhức cả trứng, chửi rủa mười tám đời nhà tên già Diêm Tượng. Nhưng hắn cũng biết tất cả là tại Viên Hoàn, bây giờ chỉ cần cho Viên Hoàn cút đi đầu thai, mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Một mưu kế ác độc âm thầm nảy sinh trong tâm trí, Viên Diệu không cho phép bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì có thể nhảy ra gạt giò hắn trên con đường trở thành người nối nghiệp của nhà họ Viên, kể cả thiên tài ngàn năm có một như Viên Hoàn cũng không!

Lúc này, trong huyện phủ Hạ Thái.

Viên Hoàn nhâm nhi một ngụm trà xanh, đột nhiên hệ thống thông báo hắn nhận được điểm chấn động từ Viên Thuật, từ các quan viên của lão cha hố hàng, và cả Viên Diệu, thằng con vợ cả đang lăm le làm thịt hắn nữa.

“Chậc chậc, Tử Bố à, xem ra ta không thể giả bệnh quá lâu được rồi.”

“Chúa công, ý của ngài là….”

“Ha ha, còn ai trồng khoai đất này, chắc hắn kẻ nào đó đang không kiên nhẫn nổi, muốn ra tay gặt cái đầu trên cổ ta xuống. Được, truyền lệnh cho đội mật thám, cần phải giám sát mọi hành động của Viên Diệu, mỗi ngày đều phải gửi báo cáo cho ta.”

“Tuân lệnh.”

Trương Chiêu cúi đầu rồi bước ra ngoài.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5678 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5221 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4960 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4541 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4468 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4365 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter