Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên
  3. Chương : 61

Chương : 61

Trời mưa tầm tã tròn một đêm.

Từng hạt mưa to rơi lộp bộp, như muốn đập nát tất cả, tiếng sấm ầm ầm liên miên không dứt, giống như gần ngay bên cạnh.

Lục Chính Phi cũng không gọi lại cho Trần Thiên Khanh, trong màn mưa chỉ mình gã đứng lẻ loi, tựa như một pho tượng. Những gì quý giá cũng bị cơn mưa cọ rửa trôi hết vào bùn đất, rốt cuộc cũng không lấy lại được.

Mưa đã tạnh, Trần Thiên Khanh nhận được tin nhắn Hàn Hoài Vân gửi tới, trên đó chỉ có hai chữ ngắn gọn: “Cảm ơn”

Trần Thiên Khanh đứng dậy lần nữa, đi tới bên cửa sổ, phía dưới đã không còn bóng người, bóng lưng cô độc ngày hôm qua, giống như chỉ là ảo ảnh.

Vận mệnh thật nực cười, rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo của nó.

Chuyện Lục Chính Phi đi tìm Trần Thiên Khanh, như là một khúc nhạc đệm.

Từ đó về sau, Lục Chính Phi cũng không có tin tức gì nữa.

Trần Thiên Khanh hỏi Vương Vu Lân về chuyện của Lục Chính Phi, Vương Vu Lân nói thẳng ra, sau khi Lục Chính Phi bị bắt về, thì bị cha gã đánh thê thảm, nghe nói phải đi cấp cứu, nếu không phải mẹ gã can ngăn, không chừng đã tắt thở rồi.

Trần Thiên Khanh nghe xong, cũng không nói gì, thậm chí cũng không lộ ra một biểu tình dư thừa nào, thật giống như không có quan hệ gì với hắn.

Vương Vu Lân thấy thế cũng thoáng ngạc nhiên, anh ta nói: “Trần Thiên Khanh, tôi còn nghĩ cậu có chút tình cảm với Lục Chính Phi chứ.” Nếu không quan tâm đến, với hiểu biết về Trần Thiên Khanh của anh ta, anh ta cảm thấy Trần Thiên Khanh cũng sẽ không hỏi chuyện này.

Trần Thiên Khanh trả lời: “Có tình cảm, nhưng không phải loại tình cảm anh ta mong muốn.”

Vương Vu Lân là một người thông minh, cũng không hỏi nhiều, tùy tiện chuyển đề tài câu chuyện.

Trần Thiên Khanh có tình cảm với Lục Chính Phi sao? Là loại tình cảm gì? Vấn đề này, cho dù là chính Trần Thiên Khanh, chỉ sợ cũng không rõ ràng.

Khi Lục Chính Phi đứng trong mưa hèn mọn cầu xin, chỉ có “Trần Thiên Khanh chân chính” mới có tư cách đi xuống tha thứ cho gã, một cái ôm chẳng hạn. Hắn không phải “Trần Thiên Khanh”, cho nên hắn chỉ có thể cúp máy, nằm trên giường, trong tai luôn quanh quẩn giọng nói vừa suy yếu vừa buồn bã của Lục Chính Phi, gã nói: “Thiên Khanh, em xuống gặp anh một chút được không?”

Không được, Trần Thiên Khanh nghĩ, Lục Chính Phi…. Tôi muốn đối xử tốt với anh, chính là, không được, cho…. nên… Xin lỗi anh….

Thời gian một người trôi qua rất nhàn nhã, Trần Thiên Khanh gần như chưa bao giờ trải qua, hắn một mình đi làm rồi nấu cơm, thỉnh thoảng sẽ đi quán bar ngồi một chút, hầu hết thời gian là dành để đọc đủ các loại sách.

Cứ như vậy mà trải qua cuộc sống như dưỡng lão, Trần Thiên Khanh yên lặng chờ đợi ngày Lục Chính Phi trở về.

Ba năm nếu nói dài thì cũng không dài lắm, nói ngắn thì cũng không ngắn lắm, nhưng đủ để thay đổi một người.

Đời trước Lục Chính Phi trải qua ba năm này liền thay đổi, lần thứ hai khi gặp lại Trần Thiên Khanh, đã tiếp tục giam cầm cậu, hắn cuối cùng cũng hiểu được, có một số việc, tuyệt đối không được thể hiện ra bên ngoài —- ít nhất là trước khi hắn có đủ sự cường mạnh.

Mà cả đời này, bởi vì có hiệu ứng bươm bướm do sự tồn tại của Trần Thiên Khanh, nên Lục Chính Phi mới trốn ra được một lần. Chuyện này dẫn tới hậu quả gì, Trần Thiên Khanh không biết, chuyện hắn có thể làm, chỉ là chờ đợi.

Sau sinh nhật thứ hai mươi bảy của Trần Thiên Khanh, chuyện gì nên đến vẫn sẽ đến.

Ngày hai mươi bảy tháng mười một, Trần Thiên Khanh mua xong đồ ăn chuẩn bị đạp xe về nhà. Hắn dựng xe đạp dưới nhà, mang theo bánh ngọt mới mua ở chợ và đồ ăn đi lên tầng.

Trần Thiên Khanh sống ở tầng ba, khi đi qua tầng hai, ngẩng đầu nhìn về cửa căn phòng thuê ở tầng ba, lại thấy một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Người nọ mặc bộ quần áo màu đen, áo lông cổ chữ V, áo khoác màu xám, giờ phút này cười tươi với hắn: “Bảo bối, đã lâu không gặp.”

Trong nháy mắt cơ thể Trần Thiên Khanh cứng lại, nhưng mà hắn rất nhanh bình tĩnh, trả lời: “Ừ, đã lâu không gặp.”

Cuộc gặp mặt sau bao nhiêu năm, cũng có vẻ hài hòa.

Đáng tiếc nhìn những vệ sĩ mặt mày lạnh tanh bên cạnh Lục Chính Phi khiến Trần Thiên Khanh có đáp án chân thực nhất, không ai hiểu rõ hơn hắn, giờ phút này trong lòng Lục Chính Phi rốt cuộc suy tính cái gì.

Lục Chính Phi gầy hơn ba năm trước, làn da cũng đen hơn, cả người thoạt nhìn rất có sức sống, nhưng trong ánh mắt đã thiếu đi những ngây ngô trước kia, gã nói: “Không mời anh vào ngồi một chút sao?”

Trần Thiên Khanh đặt đồ ăn xuống, lấy chìa khóa ra mở cửa: “Vào đi.”

Lục Chính Phi đi thẳng vào.

Ngoài cửa vẫn còn vệ sĩ đứng trông, Trần Thiên Khanh liếc nhìn bọn họ một cái, thuận tay đóng cửa lại.

Căn phòng Trần Thiên Khanh thuê không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, cực kì ngăn nắp. Từ đồ đạc cho tới quần áo nhìn có vẻ không đến mức nghèo khó, nhưng cũng không đến mức giàu có.

Lục Chính Phi dạo một vòng, quay đầu nhìn Trần Thiên Khanh đang pha trà nói: “Anh còn nghĩ em sẽ sợ tới phát run chứ?”

Trần Thiên Khanh rót nước vào ấm, thản nhiên nói: “Ngại quá, khiến anh thất vọng rồi.”

Lục Chính Phi hỏi: “Bảo bối, em có mấy trăm vạn, sao vẫn luyến tiếc mà ở cái nơi thế này?”

Trong mắt Lục Chính Phi, mấy trăm vạn Hàn Hoài Vân đưa cho Trần Thiên Khanh, chính là do Trần Thiên Khanh bán đứng gã —- Lục Chính Phi năm đó cũng nghĩ như vậy.

Trần Thiên Khanh không nói tiếp chuyện này: “Tôi không mua đủ thức ăn cho hai người.”

Hắn mua một ít xương sườn, một bó cải thìa.

Lục Chính Phi bước tới, khom lưng xuống, nắm lấy cằm Trần Thiên Khanh, sau đó nâng lên, ánh mắt của gã lạnh lùng, không còn tình cảm nóng bỏng bốn năm về trước, gã nói: “Không sao, anh ăn em cũng được.”

Trần Thiên Khanh bỗng cảm thấy có cái gì đó đã thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Lục Chính Phi cúi đầu xuống, cắn môi Trần Thiên Khanh. Khác với tình cảm mặn nồng lúc trước, Trần Thiên Khanh có thể cảm giác được, nụ hôn của Lục Chính Phi tràn đầy ác ý, gã cắn môi dưới của Trần Thiên Khanh, dùng răng nanh mà gặm cắn từng chút một, cho đến khi cắn nát, máu tươi chảy ra.

Đến đây thì Trần Thiên Khanh vẫn không nhúc nhích.

Lục Chính Phi chợt thấy phản ứng của hắn cực kỳ không thú vị, buông hắn ra, sau đó vuốt vuốt hai má hắn: “Không phải em muốn làm cơm sao?”

Trần Thiên Khanh mặt không thay đổi rút ra một mảnh giấy ăn, lau sạch vết máu trên môi mình, đứng dậy đi vào bếp, còn không quên cầm theo tạp dề.

Lục Chính Phi nhìn hắn đi vào, trong mặt cũng không biểu lộ gì —– giờ này phút này, vẻ mặt hai người cực kỳ giống nhau, quả thực như cùng là một người.

Sườn được rửa sạch sẽ, bỏ vào trong nồi nấu với cà chua, cải thìa thì được xào lên, Trần Thiên Khanh tiện thể lấy hai quả trứng quấy đều rồi chiên.

Cơm từ hôm qua vẫn còn thừa một ít, không nhiều lắm, nếu một mình Trần Thiên Khanh ăn thì vẫn đủ, hắn do dự một lát, vẫn lấy thêm gạo, cho vào nồi cơm điện nấu thêm.

Mọi thứ sắp xếp ổn thỏa hình như không có gì phải làm nữa, Trần Thiên Khanh nghĩ nghĩ, từ mớ rau lấy ra vài cây hành, rửa sạch rồi băm nhỏ cho vào cái bát đã dùng.

Khi Trần Thiên Khanh làm xong tất cả, Lục Chính Phi đứng phía sau hắn nhìn, gã không nói gì, Trần Thiên Khanh cũng coi như gã không tồn tại.

Cho đến khi thức ăn được bày ra bàn, Lục Chính Phi mới hỏi: “Em sống một mình trong bốn năm nay ư?”

Môi Trần Thiên Khanh vẫn còn hơi đau, hắn đang xới cơm, nghe thấy lời này của Lục Chính Phi, chỉ ừ một tiếng.

Lục Chính Phi hỏi: “Giấc mơ của em, không phải là cưới một người vợ, sinh một đứa trẻ sao? Đã bốn năm, đứa trẻ đã có thể ồn ào náo nhiệt rồi nhỉ.”

Trần Thiên Khanh thở ra một hơi, hắn với Lục Chính Phi đúng là một người, bởi vì hắn năm đó, cùng vấn đề Lục Chính Phi lo lắng… giống nhau như đúc. Hắn cũng sợ “Trần Thiên Khanh kia” sẽ lấy vợ sinh con, quên hắn sạch sẽ, cho nên thậm chí hắn cũng không đi tìm Trần Thiên Khanh, chỉ là hiện tại… có gì đó không giống nữa.

Khi một người lớn lên quỹ đạo xuất hiện biến hóa, tính cách của gã, cũng thay đổi rồi sao? Trần Thiên Khanh không biết, cho nên hắn chỉ có thể quan sát để tìm câu trả lời.

Trần Thiên Khanh xới cơm cho Lục Chính Phi, tự mình cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Lục Chính Phi cũng ngồi xuống, gắp một miếng sườn, cẩn thận thưởng thức.

Thực yên lặng, không có bạo phát như Trần Thiên Khanh nghĩ, nhưng nhìn Lục Chính Phi ngồi đối diện đang ăn rau, lại khiến hắn bất an. Trần Thiên Khanh không ngu ngốc mà nghĩ Lục Chính Phi không giận hắn, hắn vốn cho rằng sẽ gặp lại một Lục Chính Phi tức giận tới mưa to gió lớn, nhưng lại nhận ra… Hắn lại có thể đoán sai.

Từ lúc hắn sống lại tới này, lần đầu tiên có sai lầm.

Cánh bướm có bao nhiêu ảnh hưởng, bây giờ Trần Thiên Khanh không biết nữa, nhưng hắn có trực giác mơ mơ hồ hồ ám chỉ thứ gì đó không ổn.

Lục Chính Phi ăn cơm thật bình tĩnh, gã ăn sạch một chén cơm, sau đó uống hết một chén canh nóng hổi, đợi đến khi Trần Thiên Khanh đặt bát xuống mới mở miệng: “Bảo bối, chuẩn bị tốt chưa?”

Tóc gáy sau lưng Trần Thiên Khanh dựng đứng.

Lục Chính Phi gật gật đầu: “Vậy anh bắt đầu…” Ngay sau đó, gã đứng dậy, mạnh mẽ giữ chặt Trần Thiên Khanh, sau đó lập tức dùng sức kéo hắn tới ghế sa lông ở phòng khách.

Tố chất thân thể của Trần Thiên khanh vĩnh viễn kém hơn Lục Chính Phi, chứng mất ngủ còn khiến tinh thần hắn uể oải và thể chất suy yếu, tuy đều là người trưởng thành, nhưng Trần Thiên Khanh căn bản không có sức đấu lại Lục Chính Phi.

Lục Chính Phi dùng khăn quàng cổ của mình trói chặt tay hắn, từ trên cao nhìn xuống, trên mặt không có chút biểu tình gì, gã nói: “Bảo bối, em biết không, anh quả thực nhớ em muốn chết.”

Trần Thiên Khanh nặng nề thở dốc, đầu của hắn mơ hồ ngay cả quay đầu cũng không được, chỉ có thể để Lục Chính Phi tùy ý cởi quần áo của mình từng chút một, cho đến khi cả người hắn trần trụi.

Mới tháng mười một, tiết trời trở lạnh, Trần Thiên Khanh nhanh chóng cảm nhận được hơi lạnh, hắn mím môi không nói lời nào.

Lục Chính Phi nói: “Bảo bối, em không muốn cầu xin anh tha thứ sao?”

Trần Thiên Khanh cười lạnh: “Tôi cầu xin thì anh sẽ thả tôi ra sao?”

Lục Chính Phi khẽ cười, gã nói: “Đương nhiên sẽ không…. Năm đó, anh cầu xin em đến vậy em cũng đâu xuống gặp anh một chút nào…..”

Hừ, quả nhiên còn muốn tính toán chuyện kia.

Lục Chính Phi hôn lên làn da trắng nõn của Trần thiên Khanh, vừa lòng nói: “Anh thật sự rất vui khi biết mấy năm nay em không tìm người khác… Nếu không…”

Trần Thiên Khanh cười nhạo một tiếng.

Lục Chính Phi dùng ngón cái ấn lên vết thương trên môi hắn nói: “Nếu không…. anh sợ anh sẽ, hoàn toàn… hủy hoại em.”

Mộ Vũ: Sắp đến đoạn cuối rồi. Có chút không nỡ chút nào. Cuốn truyện này cũng được xem như ta bỏ công dồn sức mà làm. Mong các bạn trân trọng nó.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5718 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5251 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4987 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4566 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4486 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4416 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter