Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
  3. Chương : 53

Chương : 53

Edit: Hyukie Lee

Khi điện vừa cúp, nháy mắt cả lớp mừng như điên, chẳng khác nào trúng xổ số.

Vốn dĩ các bạn học chỉ dám bàn tán xì xào, lúc này tất cả đều đứng lên, hò hét gầm rú hết trận này tới trận khác, hận không thể dở tung mái nhà lên.

“Cúp điện rồi!”

“Say oh yeahh! Cúp điện!”

“Ngọc Hoàng Đại Đế Như Lai Phật Tổ Quan Thế Âm Bồ Tát Halleujah…. Không cần biết là thần thánh phương nào xin hãy phù hộ con cúp điện hết đêm nay!”

Xung quanh ầm ầm rầm rầm, Kiều Thiều cũng ngẩn người.

Một bàn tay ấm áp khác bao phủ lên: “Sợ không?”

Là Hạ Thâm. Hạ Thâm nói đọc truyện ở trang web chính chủ mới là độc giả văn minh lịch sự!

Nương theo ánh trăng, Kiều Thiều vẫn có thể nhìn thấy hắn: “Sợ cái gì?”

Hạ Thâm nói: “Tôi tưởng cậu sợ bóng tối.”

Kiều Thiều cười: “Bóng tối thì có gì phải sợ, rất đàn ông.”

Hạ Thâm có chút tiếc nuối: “Cũng bạo ghê.”

Trong lòng Kiều Thiều vẫn còn băn khoăn, dựa sát vào hắn: “Lúc nãy chưa nói xong, rốt cuộc cậu thích ai thế?”

Trong phòng ngoài phòng đều tối om, nhưng vị trí hai người dựa cửa sổ, ánh trăng bên ngoài chiếu vào như nước chảy, dát lên một thân Kiều Thiều óng ánh.

Hạ Thâm nghịch quang mà nhìn, cảm thấy người kia xinh đẹp như búp bê sứ.

Búp bê…

Búp…

Chữ này vừa toát ra, Hạ Thâm tỉnh lại.

Vì chung quanh rất ồn, Kiều Thiều sợ nghe không rõ nên dựa thêm gần chút nữa: “Lúc nãy cậu vẫn chưa nói xong, người đó tôi có quen không?”

Lúc nãy Kiều Thiều hỏi hắn, cậu thích ai?

Hạ Thâm chỉ cho y một chữ — Cậu.

Nếu không cúp điện, câu này đã đủ viết dấu chấm tròn.

Nhưng lại trùng hợp cúp điện, câu này lại thành dấu chấm lửng, như chưa nói xong.

Hiển nhiên Kiều Thiều đã tự bổ sung là —— Cậu quen.

Hạ Thâm nhìn Kiều Thiều, dưới ánh trăng sáng tỏ, hai mắt trong suốt, ngoại trừ một chút tò mò thì không có thất vọng hay lo lắng gì.

—– Vẫn là một tên nhóc.

Hạ Thâm quay đầu nhìn về phía trước.

Kiều Thiều cho rằng hắn không nghe được, nhanh chóng kề sát lỗ tai hắn : “Nói đi nói đi, đừng để người ta tò mò.”

Đột nhiên Hạ Thâm quay đầu qua, chóp mũi hai người kề sát nhau.

Kiều Thiều : ”!”

Hạ Thâm không chớp mắt nhìn y.

Kiều Thiều như nghe thấy tiếng tim đập của mình.

“Anh Thâm anh Thiều ! Mau nhìn em !”

Bỗng âm thanh của Tống Nhất Hủ vang lên từ phía trước.

Kiều Thiều cuống quít quay đầu, thấy được Tống Nhất Hủ để đèn pin dưới mặt.

Kiều thiếu gia : “…”

Tống Nhất Hủ âm trầm giả ma giả quỷ: “Đừng sợ, để ta cắn một cái thôi, ta sẽ thả ngươi ra…”

Lời còn chưa nói xong, hắn á một cái, đèn pin rơi xuống đất, giận dữ: “Ai đá bố!”

Cùng bàn của Tống Nhất Hủ mặt không đổi sắc: “Không phải tôi.”

Tống Nhất Hủ lại nhìn lên bàn trước, hai bạn nữ bàn trước có đèn pin chiếu xuống, không phải, hắn nhìn khắp nơi, khiếp sợ phát hiện ngoại trừ Hạ Thâm và Kiều Thiều thì không ai có khả năng.

Nhưng hắn có làm gì hai người này đâu, mắc gì phải đá?

“Á!” Tống Nhất Hủ lại éc một tiếng.

Cùng bàn của hắn hỏi: “Sao thế?”

Tống Nhất Hủ dọa người không thành, chính mình lại sắp bị hù chết: “Á á á á có ma á á á! Là quỷ đá á á!” đừng r.e-u;p nha

Nói xong bổ nhào vào ngực ngồi cùng bàn.

Cùng bàn của hắn: Muốn đổi chỗ ngồi, thật sự, nằm mơ cũng muốn!”

Bị Tống Bán Shi ầm ĩ một hồi, Kiều Thiều đã phục hồi lại tinh thần, y không còn lời nào để nói: “Ma đâu mà ma.”

Tống Nhất Hủ đã bị dọa mất mật: “Thật đó! Hai người các cậu không đá thì còn ai đá? Ngoại trừ quỷ ma thì còn ai vô đây?”

Giải Khải bàn bên cạnh hóng hớt liền thần thần bí bí lại đây: “Thật là khó nói, tôi nghe ba tôi kể, trước đây trường mình là một bãi tha ma!”

“Đù má!” Có người phụ họa: “Tôi cũng nghe nói y chang!”

“Đúng đúng đúng! Hồi tiết thanh minh trường mình còn đốt vàng mã nữa!”

Tim Kiều Thiều nhảy lên cổ họng.

Thật ra mấy loại truyền thuyết vườn trường này, trường nào cũng có.

Nhất là mấy chuyện như xây trên nghĩa địa, mười trường thì đã có chín trường đồn như thế.

Có điều lúc trước Kiều Thiều là trường hợp đặc biệt, cho nên chưa từng nghe qua mấy chuyện như vậy.

Bây giờ nghe được, tóc gáy dựng đứng.

Y lặng lẽ nhích lại gần Hạ Thâm.

Môi mỏng Hạ Thâm khẽ nhếch, cầm tay người kia.

Kiều Thiều bật người cũng nắm chặt tay hắn, còn nói: “Đừng sợ, thế giới này không có quỷ!”

Nếu Hạ Thâm mà sợ quỷ, đâu thức được nhiều đêm như vậy?

Nhưng hắn lại động tâm, hạ giọng nói: “Vừa nãy là tôi đá Tống Nhất Hủ.”

Đá có hai cái, đã rất nể mặt tình cảm bạn bè.

Hai người bọn họ thì thầm thụt thịt, người bên ngoài không nghe được.

Kiều Thiều sửng sốt, cũng đè thấp âm thanh hỏi: “Cậu đá cậu ta làm chi?”

Hạ Thâm thuận lý thành chương: “Ai kêu làm tôi sợ.”

Kiều Thiều kinh ngạc: “Cậu bị hù?”

Hạ Thâm hạ mi: “Ừm.”

Kiều Thiều nhìn hắn, nhìn một hồi sau bỗng cười ra tiếng: “Hạ Thâm cậu mà sợ quỷ!”

Hạ Thâm buồn rầu: “Nhỏ thôi.”

Ánh mắt mừng rỡ của Kiều Thiều sắp cong thành trăng non, âm thanh lại thấp hơn rất nhiều, nhịn không được lại hỏi: “Cậu thật sự sợ quỷ á?”

Học thần Đông Cao oán trời oán đất không gì không làm được thế nhưng lại sợ quỷ!

Hạ Thâm nói: “Không được sao?”

Mắt thấy đối phương sắp “thẹn quá thành giận”, Kiều Thiều không cười nữa, y nắm chặt tay Hạ Thâm: “Được rồi, Hạ Thâm Thâm đừng sợ, tôi bảo vệ cậu!”

Đáy mắt Hạ Thâm hiện lên một chút ý cười: “Đừng có buông ra đó.”

“Ừm ừm!” Kiều Thiều cam đoan: “Chỉ cần cậu không buông tay, tôi tuyệt đối sẽ không buông.”

Bọn Giải Khải bên kia đã kể với nhau mấy lời “nghe đồn”, kể đến có thể xuất bản một cuốn tiểu thuyết.

Tống Nhất Hủ cổ vũ cực kì nhiệt tình, hắn một bên sợ muốn chết, một bên lại tò mò.

Mấy cái truyền thuyết cứ vậy mà hăng hái ra lò, tới nữ quỷ chết trong phòng thí nghiệm cũng được mò ra…

Lòng bàn tay Kiều Thiều có chút mồ hôi, hỏi Hạ Thâm: “Sợ không? Nếu không chúng ta ngồi gần chút nữa?”

Hạ Thâm lập tức nói: “Sợ.”

Kiều Thiều kéo ghế, ngồi cùng hắn một chỗ.

Hạ Thâm thuận thế ôm người vào lòng, Kiều Thiều dán vào người kia mới an tâm chút: “Không sao, đều là giả.”

Cũng không biết là đang an ủi Hạ Thâm hay an ủi chính mình.

Hạ Thâm do dự một chút, đặt tay lên lưng người nọ.

Khi hắn chạm đến thắt lưng gầy nhom, nhịn không được mắng mình một tiếng.

Nhưng tay vẫn để đó, không dời ra.

Khi “truyền thuyết” kể đến cao trào, Đường Dục cầm đèn pin siêu sáng đi vào: “Im lặng hết coi!”

Trong phòng vốn chỉ có một nửa học sinh, bây giờ cúp điện liền dồn lại một cục, lớp học càng có vẻ trống trải.

Đường Dục vừa nhìn cũng có chút sợ hãi, lão hắng giọng: “Đường dây điện khu Đông có vấn đề, cả khu đều bị cúp điện, mấy chú thợ đang sửa gấp.”

Có bạn học hỏi: “Bao lâu mới xong thế thầy?”

Đường Dục: “Tạm thời thì chưa biết.”

Các bạn học hú một tiếng, vui sướng trên mặt không cần nhìn cũng hiểu.

Đường Dục lại nói: “Hôm nay là chủ nhật, mấy thầy cô quyết định cho các em về kí túc xá trước.”

Căn bản là không đè được một đám thác loạn quẩy banh nóc ở lớp học, không bằng cho chúng nó về trước.

Các bạn học cực kì vui vẻ, vô cùng vừa lòng với “ngày nghỉ” bất thình lình này.

Kiều Thiều cũng ngẩn ra, y nhìn qua Hạ Thâm : “Cậu cũng về nhà luôn à?”

Hạ Thâm nói: “Chắc chỗ tôi cũng không có điện, hôm nay không về.”

Nếu là cúp điện nguyên khu, thế thì phỏng chừng phòng trọ của Hạ Thâm cũng không trốn thoát.

Kiều Thiều liền nói: “Cũng được, chúng ta cùng nhau về ký túc xá!”

Hạ Thâm nhếch môi cười: “Đêm nay phải nhờ cậu rồi.”

“Yên tâm.” Kiều Thiều quá hiểu: “Nhất định tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt!”

Khi hai người đứng lên, Tống Nhất Hủ mắt sắc nhìn thấy tay của bọn họ: “Hai người còn nắm tay, sợ tới vậy cơ à!”

Kiều Thiều đang muốn biện giải, nhưng Hạ Thâm đã nói trước: “Không có sợ.”

Tống Nhất Hủ không tin, vui sướng khi người gặp họa: “Thế thì tại sao?”

Hạ Thâm nói: “Thích nắm tay cậu ấy không được sao?”

Kiều Thiều thông minh đột xuất, lập tức hiểu ra là Hạ Thâm sợ mất mặt, không muốn lộ ra chuyện mình sợ quỷ, vì thế cũng hùa theo: “Đúng vậy, tôi cũng thích nắm tay cậu ấy.”

Tống Nhất Hủ: “???”

==

Tác giả: Tống Bán Shi: Cảm thấy mình bị tú ân tú ái, tôi có chứng cớ QAQ!

Giáo bá từ quán nét bị cúp điện đi ra: Không chỗ ngủ, không bằng về ký túc xá?

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5678 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5221 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4961 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4541 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4468 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4365 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter