Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
  3. Chương 19: Trường đại học số một thế giới

Chương 19: Trường đại học số một thế giới

Cậu ngừng lại vài giây rồi đột ngột xoay người chạy mất. Ôn Phong Miên ngây người, cất giọng nói với một câu:

“Dũ Dũ, con chạy cái gì?”

Còn chàng trài đã chạy mất bóng từ lâu.

“Khụ khụ khụ…” Ôn Phong Miên nổi giận, nhịn không được bắt đầu ho khan: “Con nhìn xem, sao con vừa quay lại là nó chạy mất dạng vậy?”

“Sức khỏe của bố không tốt, bổ vào trong trước đi.” Doanh Tử Khâm vỗ lưng ông: “Con đi xem sao.”

Du Du là con trai ruột của Ôn Phong Biên, tên là Ôn Thính Lan bởi vì lúc nhỏ mắc nhiều bệnh nên mới có tên mụ như vậy. Bọn họ không phải chị em ruột nhưng tình cảm còn sâu đậm hơn cả chị em ruột.

“Yêu Yểu…” Ôn Phong Miên muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi: “Cũng tốt.” Ông mỉm cười, gương mặt hết sức dịu dàng: “Bố đi nấu cơm cho hai đứa, lát nữa quay về là ăn được rồi.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Chỉ được nấu bánh trôi.” Đừng mơ đụng đến dầu mỡ. Tuổi dược liệu ở đây quá ngắn, cô phải bồi bổ sức khỏe Ôn Phong Miên từ mọi mặt. Ôn Phong Miên họ khẽ một tiếng, không được dễ chịu lắm: “Bố biết rồi, con mau đi tìm Du Du đi.” Ông tỏ ý đuổi người.

“Nếu đợi con quay lại, phát hiện ra…” Doanh Tử Khâm quét mắt nhìn khắp phòng bếp, giọng điệu cùng xem như mềm mỏng: “Bố biết phải làm thế nào rồi đấy.”

Ôn Phong Liên đột nhiên cảm thấy lần này quay về hình như con gái trở nên hung dữ lên nhiều: “..”

Ông vừa thấy khó xử vừa thấy buồn cười: “Được rồi, bố nghe lời con.”

Doanh Tử Khâm gật đầu rồi mới rời đi. Nhìn bóng lưng con gái đi xa, Ôn Phong Miên khẽ thở dài một hơi, tâm trạng rất phức tạp, vành mắt lại bắt đầu ửng hồng.

Làm sao ông không nhìn ra chuyện này trở về cô đã gầy yếu đi nhiều được.

Lúc trước, tuy trong nhà nghèo khổ nhưng ông không bao giờ để hai đứa nhỏ phải ăn uống kham khổ. Rốt cuộc sau khi Yểu Yểu trở về nhà họ Doanh đã xảy ra chuyện gì? Ông Phong Miện cau mày, ấn vào lồng ngực rồi lại bắt đầu ho khan, có vẻ rất lo lắng.

Lúc Doanh Tử Khâm tìm thấy Ôn Thính Lan, cậu đang đứng một mình bên bờ hồ, lặng lẽ nhìn pháo hoa ở phía xa xa, đôi mắt đen lay láy không một gợn sóng. Màn đêm nặng trĩu, gió lạnh thổi tốc từng trận. Mặt hồ kết một tầng băng mỏng, phản chiếu ánh trăng tròn.

Chàng thiếu niên tựa gió, bóng lưng thẳng tắp, áo trắng quần đen, khí chất tao nhã mà cao quý. Đúng kiểu mà các nữ sinh trong trường học sẽ thích.

Doanh Tử Khâm bước lên trước, móc ra một que kẹo mút từ trong túi áo, đưa cho cậu: “Vị đào đấy.”

Nhưng Ôn Thính Lan không nhận, cũng chẳng hề động đậy gì. Cậu đang cười, tiếng cười vô cùng lạnh lẽo: “Tôi cứ tưởng cả đời này chị sẽ không quay lại cơ, chị quay lại đây làm gì?”

Nhưng cậu chẳng hề nhận được câu trả lời. Sau khoảng mười phút chờ đợi, chàng trai quay đầu, gương mặt lạnh tanh. Song nhìn ở khoảng cách gần thể này, ánh mắt cậu bỗng chốc thay đổi.

Rõ ràng cơ thể người con gái gầy gò hơn lúc chia tay vào một năm trước nhiều, nương theo ánh trăng cậu có thể nhìn thấy những lỗ kim trên cánh tay cô gái. Chi chít dày đặc, rất nhiều, không thể nào đếm hết. Vốn dĩ những lỗ kim ấy không rõ ràng nhưng vì làn da cô quả trắng nên nó lại trở nên rõ nét, khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng. Cơ thể Ôn Thính Lan cứng đời, cậu ngẩn người nhìn những lỗ kim ấy, vừa mở miệng thì giọng nói đã khàn khàn: “Chị, chị… bị bệnh à?” Một năm trời chị không trở về, hóa ra là vì bị bệnh ư? Doanh Tử Khâm im lặng không đáp, một lần nữa lấy que kẹo mút ra, nhướng mày: “Không giận nữa hả?”

Vì một số chuyện nên người em trai này của cô đã từng mắc chứng tự kỷ rất nghiêm trọng, kể từ sau năm mười tuổi mới có chuyển biển tốt nhưng nó cũng đã tạo thành tính cách lạnh lùng, hướng nội của cậu. Những ngày đầu, Ôn Phong Miên cũng chẳng có cách nào tiếp cận con trai.

Một năm vừa qua cô bặt vô âm tín đã gây ra tổn thương không nhỏ đến cậu.

Quan hải thính lan bằng phong khởi, phù điêu trực thượng cửu vạn lý. Ngắm biển nghe sóng tựa gió lên, lên như diều gặp gió chín vạn dặm.

Ôn Thính Lan, cái tên này được gửi gắm kỳ vọng của ông Phong Miên.

“Sao thế?” Ôn Thính Lan vẫn chưa nhận, con người cậu đen láy, sâu thăm thẳm: “Chị, nhà họ Doanh đối xử với chị không tốt hả? Bọn họ đã làm những gì?”

“Không có gì, họ đối xử tốt lắm.” Doanh Tử Khâm đá cục sỏi trên mặt đất, nở một nụ cười mỉm: “Em học hành cho tốt, không cần lo lắng những chuyện khác.”

Từ bé Ôn Thính Lan đã là thiên tài nhưng vì cơ thể yếu ớt, mười ba tuổi mới bắt đầu đi học, mặc dù vậy cậu vẫn nhảy cóc mấy lớp liền.

Ôn Thính Lan nhỏ hơn cô một tuổi nhưng năm nay đã học lớp mười hai rồi, tháng sáu này sẽ tham gia kỳ thi đại học.

Nghe được lời này, Ôn Thính Lan mím chặt môi, cánh tay cậu run rẩy, nhận lấy que kẹo mút kia. Cậu xé mở vỏ kẹo cho vào trong miệng rồi cắn nát. Rất ngọt, giống như trước kia vậy nhưng chẳng hiểu sao lòng cậu lại quặn thắt. Cho dù qua bao lâu thì cậu cũng sẽ không bao giờ quên gương mặt đáng ghê tởm của đám người đó vào một năm trước.

“Ôn Tử Khâm cái gì? Tử Khâm là con gái nhà họ Doanh chúng tôi, tất nhiên cũng phải mang họ Doanh, các người đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ.”

“Nếu để các học sinh ở trường Thanh Trí biết con bé có một ông bố và đứa em trai làm nông thì họ sẽ nghĩ sao về con bé?”

“Đây là 100 nghìn nhân dân tệ, quên chuyện ông có một đứa con gái đi. Sau này con bé cũng sẽ không gặp lại các người nữa, các ngươi chỉ làm vướng chân con bé thôi hiểu chưa?”

Sau đó, chị gái cậu không hề quay về trong suốt một năm thật, đến một cuộc điện thoại cũng chẳng có. Cậu chờ rồi lại đợi, đợi đến lúc từ bỏ. Cậu nghĩ rằng sau khi đến thành phố Hồ cô đã quên béng mất hai cha con bọn họ. Bây giờ xem ra, rõ ràng là nhà họ Doanh đã làm gì đó, hơn nữa cô cũng sống không được êm ấm mấy. Ông Thính Lan lại mím môi, nhỏ giọng: “Chị, xin lỗi chị, lẽ ra em không nên oán trách chị.”

Cậu biết cậu có bệnh tâm lý nên tính tình hung hăng nhưng cậu không thể khống chế được. Chàng trai khẽ cúi đầu, siết chặt ngón tay. Cậu đang cố gắng sửa đổi. Cậu rất muốn trở thành người bình thường.

“Không trách em được.” Doanh Tử Khâm nhét hai tay vào túi áo: “Quay về thôi, chắc bổ đợi sốt ruột rồi.”

Nút thắt trong lòng vừa được cởi bỏ, cơ thể căng cứng của Ôn Thính Lan cũng thả lỏng hơn nhiều, bắt đầu huyên thuyên chuyện nhà cửa giống như mười mấy năm qua: “Thật ra chiều hôm nay em không đi học, em xin nghỉ rồi.”

Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Chạy vào chợ trong thành phố mua thịt hả?”

“Vâng.” Ôn Thính Lan thản nhiên đáp: “Sức khỏe của bổ càng ngày càng kém, em muốn bồi bổ thêm cho bố.”

Lúc bình thường cho dù có thịt ăn Ôn Phong Miên cũng không động đũa tới.

Doanh Tử Khâm suy nghĩ một chốc rồi nói: “Vậy em đã nghĩ kỹ sẽ thi vào trường đại học nào chưa?”

“Rồi.” Nhắc đến chuyện này, trong đôi mắt đen lay láy của chàng trai có một tia sáng lóe lên, còn rực rỡ hơn ánh sao trên trời: “Chị, em muốn thi vào Đại học Đế đô.”

Đại học Đế đô, trường đại học đứng đầu của Hoa Quốc, ngôi trường mà hàng chục nghìn học sinh đều muốn thi vào.

Doanh Tử Khâm không hề bất ngờ với câu trả lời này, với khả năng của Ôn Thính Lan, cho dù không có đủ tài nguyên cho việc học tập thì cậu cũng có thể thi đỗ một cách dễ dàng. Ôn Thính Lan lại đáp: “Nhưng mà, thật ra trường em muốn vào nhất vẫn là đại học Norton. Tuy nhiên, không có thư giới thiệu do hiệu trưởng đích thân viết thì không thể vào được.” Sắc mặt Doanh Tử Khâm có vẻ ngập ngừng: “Đại học gì cơ?”

“Đại học Norton.” Ôn Thính Lan tưởng rằng cô không biết nên lấy điện thoại ra, tìm kiếm thông tin trên mạng cho cô xem: “Chính là trường này, đứng hạng nhất trong bảng xếp hạng các trường đại học toàn thể giới, chưa bao giờ thay đổi thứ hạng.”

Doanh Tử Khâm nhìn màn hình, chìm vào yên lặng. Cô luôn cảm thấy lần này sau khi cô quay về thì có rất nhiều chỗ thay đổi. Gia tộc Laurens mở rộng chi nhánh ngân hàng ra toàn cầu thì thôi vậy, dù gì kẻ keo kiệt thì vơ vét của cải nhanh. Nhưng sao một kẻ điên chuyên nghiên cứu thần học cũng có thể mở được trường đại học đúng số một thế giới?

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5691 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5228 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4966 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4549 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4475 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4378 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter