Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Hôn An

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Hôn An
  3. Chương 32

Chương 32

* * *

"Em muốn sống trong thế giới của hai người."

* * *

Khương Dĩ An chớp chớp mắt, hỏi: "Có gì khác nhau sao?"

Văn Khác dẫn người đi về phía trước, đáp: "Có chứ."

Khương Dĩ An không chịu bỏ qua: "Khác chỗ nào?"

Văn Khác ghé sát vào người y, trầm giọng nói: "Anh biết mà."

Lúc này Khương Dĩ An như dẫm lên bông, cả người mơ mơ màng màng tựa chiếc lông vũ lơ lửng trên không. Lời nói của Văn Khác như cơn gió dịu dàng bủa vây khắp người y, gió thổi đi đâu y sẽ bay theo đó.

Bỗng nhiên Khương Dĩ An rất muốn bày tỏ hết những suy nghĩ miên man và rối rắm đêm qua.

Văn Khác ở bên cạnh chọn cá tuyển tôm còn Khương Dĩ An thì nhìn chằm chằm con rùa trong bể. Xong việc, Văn Khác thuận theo ánh mắt y, cúi đầu hỏi: "Muốn ăn rùa không?"

Khương Dĩ An bối rối mở miệng: "Hả?"

Văn Khác kêu lên: "Ông chủ, lại lấy cho ——"

"Anh không muốn ăn." Khương Dĩ An vội vàng ngăn cản, "Anh hơi mất tập trung thôi."

Sau khi ôm bốn túi đồ trở về, Văn Khác một tay xoay vô lăng, nhoài người ra khỏi ghế lái, khóe mắt cong lên, che giấu nụ cười gian xảo: "Vừa rồi anh nghĩ gì vậy?"

Khương Dĩ An liếc nhìn vẻ mặt tràn đầy ý xấu của anh, móng tay gãi gãi mũ cảnh sát, nhướng mày đáp: "Em biết mà."

Văn Khác: "..." Học cũng nhanh đấy.

Trở lại 403, Khương Dĩ An chất rau thịt lên bệ bếp, giục Văn Khác nghỉ ngơi: "Cả đêm em chưa chợp mắt chút nào, mau đi ngủ đi."

Văn Khác dựa vào khung cửa, khoanh tay hỏi: "Ca sĩ Khương muốn cho em ngủ ở đâu?"

Từ lúc đi chợ đến giờ, giọng điệu của Văn Khác vẫn luôn không đàng hoàng, sắc mặt bình tĩnh như thường nhưng lại âm thầm làm chuyện xấu. Khương Dĩ An xắn tay áo, vừa lựa riêng cá tôm đã sơ chế vừa nói: "Cảnh sát Văn muốn ngủ ở đâu?"

Văn Khác âm thầm "Chậc" một tiếng, nhìn lại Khương Dĩ An mà bản thân theo đuổi suốt mười năm. Chỉ cần biết những điều cơ bản về con người này cũng đủ để thích anh ấy, sau khi tiếp xúc, sự trong sáng, chân thành và tử tế quá đỗi đều hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của Văn Khác.

Giờ đây, đối mặt với một Khương Dĩ An đang dần giũ bỏ bệnh tật, ngày càng vui vẻ, người đang từng bước thâm nhập vào nơi sâu thẳm nhất của bản thân, Văn Khác cảm thấy trái tim mình ngứa ngáy, đoạn khẽ thở dài.

Thích anh vô cùng.

Khương Dĩ An đang cầm dao gọt vỏ táo, nghe thấy vậy bèn sửng sốt, liếm môi, nhỏ giọng hỏi: "Em không vui sao?"

Văn Khác: "Hả?"

Khương Dĩ An: "Anh nghe tiếng em thở dài, ý anh là em ngủ chỗ nào cũng được."

Ai, đáng yêu quá. Văn Khác buông tay xuống, sờ sờ vành tai: "Em ngủ ở sô pha."

Khương Dĩ An ân cần nói: "Em ngủ trên giường cũng được."

Văn Khác xua tay, thầm đáp: Nằm trên đó chắc không ngủ được đâu.

Đặt lưng xuống sô pha, thân thể mệt mỏi cuối cùng cũng được thả lỏng, Văn Khác đắp áo đồng phục hôm qua để lại cho Khương Dĩ An lên bụng. Lúc anh định nhắm mắt thì Khương Dĩ An với đôi tay chưa ráo nước bước tới, một bên cầm dao, một bên cầm hai quả táo, ngồi đối diện trước bàn trà: "Em chưa có gì trong bụng, ăn mấy quả táo rồi hãy ngủ."

Văn Khác vốn đã bị nệm ghế mềm mại làm cho buồn ngủ, nhưng anh càng muốn nhìn Khương Dĩ An vì mình mà bận rộn bận, vì thế miễn cưỡng mở mắt nói: "Anh ăn đi."

Khương Dĩ An hỏi: "Có phải em cực kỳ buồn ngủ không?"

Văn Khác: "Ừ."

Giây tiếp theo, Khương Dĩ An nhét toàn bộ táo vào miệng anh, giận dỗi nói: "Vậy em tự ăn đi, lỡ anh đút mà em ngủ mất thì dễ nghẹn lắm."

Văn Khác thấy thế, lập tức đổi giọng: "Dĩ An, thật ra em cũng không buồn ngủ lắm."

Khương Dĩ An nhìn anh, suy nghĩ một chút, đứng dậy đi tới phòng ngủ ôm gấu Pooh ra, hào phóng nói: "Cho em, ôm một lát sẽ buồn ngủ, kinh nghiệm của anh đấy."

Văn Khác: "..." Anh trầm mặc hai giây, cắn một miếng táo, giơ tay búng một cái lên đầu con gấu, uyển chuyển từ chối, "Để nó ngủ trên giường đi, chỗ này chật lắm."

Khương Dĩ An nghiêm túc nói: "Không sao, nó không sợ chen chúc đâu."

Văn Khác: "... Em sợ."

* Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.

Ánh nắng chói chang chiếu qua song cửa sổ, trong phòng ấm áp và dễ chịu. Khương Dĩ An đứng trước nồi cơm điện nhìn chằm chằm nồi cháo, tay trái chống lên bệ bếp. Tầm mắt hạ xuống, y nhìn miếng băng gạc quấn quanh cổ tay mình, sau khi gỡ ra, vết sẹo vẫn rõ và sâu như trước.

Khương Dĩ An mím chặt môi, ngón cái cẩn thận vuốt ve những mạch đập, hiểu rõ trái tim là một chuyện, nếu lựa chọn chấp nhận, cần phải thẳng thắn và thành khẩn với đối phương. Văn Khác có thể thản nhiên đối mặt với những tin đồn kinh khủng kia hay không, bản thân có thoải mái hay không lại là một chuyện khác.

Nhưng Khương Dĩ An phát hiện ra rằng càng thích một người thì càng khó có thể buông bỏ quá khứ.

Quá khứ là vì mình, hiện tại là vì Văn Khác.

Bầu trời dần ngả sắc cam, cháo cũng đã nấu xong từ lâu. Đầu gối Khương Dĩ An đau nhức, y trở về phòng khách thì thấy Văn Khác vẫn đang ngủ. Khương Dĩ An ôm đầu gối ngồi xổm bên cạnh anh, y thẳng lưng, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt say ngủ của đối phương. Lông mày dài tuấn tú, lông mi cong nhưng không rậm, hô hấp đều đặn, nhân trung ẩn trong quầng sáng mờ mờ, bên dưới là đôi môi màu sắc hơi đậm.

Khương Dĩ An theo bản năng tiến đến gần, liều lĩnh men theo mùi hương quen thuộc, đến khi chóp mũi chạm vào tóc Văn Khác y mới dừng lại, cụp mắt ôm lấy đầu gối. Tạm dừng một lát, y lại vươn tay chạm vào bàn tay đang buông thõng ngoài ghế sô pha của Văn Khác. Cố gắng hồi lâu, cuối cùng y vẫn tránh việc tiếp xúc cơ thể, chỉ nắm lấy tay áo sơ mi của anh, mất mát chôn mặt sâu trong khuỷu tay mình.

Văn Khác quá tử tế. Khương Dĩ An dán mắt vào đốm sáng trên mặt đất, rất muốn chiếm hữu em ấy, lại sợ không xứng với em ấy.

Khi Đoạn Dương gọi điện thoại tới, Văn Khác mở mắt ra, đợi tầm nhìn trở nên rõ ràng, anh mới thong thả ấn nút nghe, từ xoang mũi phát ra một tiếng rầu rĩ: "Alo."

Đoạn Dương: "Sếp, anh ngủ bù hả?"

Văn Khác: "Ừ, có chuyện gì vậy?"

Đoạn Dương: "Ngày mai kiểm tra bí mật, chỉ đạo viên không tìm thấy một văn kiện đầu đề đỏ, là "Kế hoạch thực hiện tổ chức giao thông". Anh ấy nhớ là cho anh mượn, có phải nó ở chỗ anh không?"

* Văn kiện đầu đề đỏ (: 紅頭文件;: Hồng đầu văn kiện) là loại chính thức có dòng chữ lớn ở đầu trang thường dùng trong các cơ quan ban ngành của chính phủ.

Văn Khác: "Ừ."

Đoạn Dương: "Két sắt của anh có khóa không? Nếu không thì để em lấy cho. Nếu khóa thì anh phải tự đến lấy nhé."

Văn Khác nói: "Anh tới ngay đây."

Tắt điện thoại, Văn Khác liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ một khoảng trời, Khương Dĩ An không ở trong phòng khách. Văn Khác xốc đồng phục cảnh sát lên rồi ngồi dậy, sau vài giây định thần lại, anh vòng qua tủ đứng đi về phía phòng ngủ. Khương Dĩ An ngồi xếp bằng trên giường, trong tầm nhìn ảm đạm xuất hiện một đốm lửa chói mắt.

Văn Khác giơ tay gõ nhẹ cửa, Khương Dĩ An ngậm thuốc lá quay đầu lại, hỏi: "Lại phải đi làm à?"

"Em về tìm văn kiện." Văn Khác trả lời, thoáng ngừng lại, anh nói: "Đêm nay ở Hoan Lạc Cốc có lễ hội, bây giờ anh ngủ đi, tối muộn em sẽ đến đón anh"

Khương Dĩ An cười hỏi: "Em lấy tin này ở đâu vậy?"

Văn Khác: "Năm trước em dẫn Ôn Nặc đi chơi một lần rồi, là hoạt động kỷ niệm của khu vui chơi, mỗi năm đều tổ chức vào ngày này."

Khương Dĩ An: "Em có gọi Ôn Nặc không?"

Văn Khác nói: "Nhiệm vụ học tập của em ấy hẳn là rất quan trọng."

"Kết hợp giữa học tập và vui chơi không phải tốt hơn sao?" Khương Dĩ An hào phóng nói, "Hỏi qua em ấy xem sao."

Văn Khác: "Em ấy sắp thi cấp ba rồi."

Khương Dĩ An: "Thư giãn rồi học tập sẽ đạt hiệu quả cao hơn."

Văn Khác: "Khương Dĩ An."

Khương Dĩ An lên tiếng: "Ừ?"

"Có thể nhường em một chút không?" Văn Khác dựa vào cửa, thở dài nói, "Em muốn sống trong thế giới của hai người."

___

Tác giả có chuyện muốn nói: Cảm ơn các bạn đã đọc.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5738 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5268 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4998 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4578 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4499 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4442 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter