Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Huynh Đệ Niên Hạ

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Huynh Đệ Niên Hạ
  3. Chương : 49

Chương : 49

“Lo lắng? Tiểu Viễn nhà tao không cần mày lo lắng! Mày tránh xa nó là tốt cho nó rồi!” Dì nói đến đó, trong mắt dường như có gì khác thường, tiếp đó liền giơ móng vuốt lên muốn cào cấu tôi. “Aaa! Tao biết rồi! Mày nhỏ thế mà thật không đơn giản!”

“Muốn dụ dỗ con tao để trả thù sao? Mày thật lợi hại! Nghĩ ra trò hoang đường như vậy!”

Dì mới thật hoang đường. Bởi vì tự dì nghĩ ra cho nên mới hoang đường làm sao.

“Mày dụ dỗ con tao, rốt cuộc đã cho nó ăn bùa mê gì? Biến con trai tao thành như vậy, mày cũng thật lợi hại! Mày học mẹ mày phải không, đồ hồ ly tinh, hai mẹ con mày đều là hồ ly tinh!”

“Mẹ tôi dụ dỗ?” Tôi cười lạnh. “Mẹ của tôi mà là hồ ly tinh thì làm sao phải chết như thế, làm sao có chỗ cho người không biết xấu hổ như dì?”

Dì mới nghe đến thế đã lại cuồng lên.

“Mẹ mày không phải hồ ly tinh thì là ai? Chết rồi hồn còn không tiêu tán! Chết rồi vẫn còn để lại mối họa như mày! Tiểu Viễn còn chưa đủ đáng thương hay sao? Mày nhẫn tâm như thế…đối với đứa ốm yếu như nó còn làm ra chuyện như thế! Mạng mày thật dai, hại chết mẹ mày, hại chết bà mày còn chưa đủ! Giờ còn muốn hại chết cả con trai tao!”

Tôi cảm thấy người phụ nữ này đã phát rồ.

“Tôi hại chết? Dì mới là người rõ nhất vì sao cơ thể anh lại ốm yếu như vậy.”

Dì sửng sốt. “Vì…vì sao? Mày có ý gì?!”

“Còn không phải là dì làm nhiều chuyện xấu xa quá, cho nên báo ứng đều đổ hết lên người con trai hay sao?!”

Choang!

Có thứ gì rơi xuống, vỡ nát. Tôi giật mình.

Quay đầu lại, không biết là anh đã đứng đó từ bao giờ, đang ngơ ngác nhìn tôi.

“Tiểu Diễn…”

Anh mờ mịt đứng đó, hơi nhăn mi lại, dùng ánh mắt nhìn người xa lạ mà nhìn tôi, nước mắt thế nhưng rơi trên khuôn mặt từ lúc nào không biết.

Tôi thì như vừa làm chuyện xấu, cả mặt nóng lên, trái tim cũng kịch liệt đập loạn, hận không thể biến mất ngay lúc đó.

Vừa rồi những lời kia khẳng định bị anh nghe thấy, nghe toàn bộ.

Tôi không khỏi có chút âm thầm sợ hãi, lại có chút sầu khổ.

Anh, có phải nên chán ghét tôi rồi không?

Chính tai nghe tôi nói anh là nhận báo ứng, coi như cũng nhận rõ bộ mặt của tôi rồi phải không?

Dù sao ngay từ đầu tôi cũng không hiểu tại sao anh có thể nghĩ tôi là một người tốt đẹp, thánh thiện đến thế.

Tôi chẳng có cái gì tốt. Tôi sau lưng anh cười nhạo anh vụng về, cười nhạo anh si tình quá, tôi còn cảm thấy đó là báo ứng từ mẹ anh, cũng chính tôi nói mình làm chuyện đó với anh nhưng lại không có tình cảm gì cả. Tất cả, đều tự tai anh nghe hết.

Anh nhìn tôi cười một nụ cười u ám, lại ngây người, nước mắt vẫn không ngừng rơi, môi mấp máy như là muốn nói điều gì đó, lại bởi vì oan uổng mà không biết nói gì.

Anh cứ đứng vậy mà rơi nước mắt, ngày càng dồn dập mà thở dốc, cuối cùng dùng tay áo lau nước mắt, lúc bàn tay đưa lên, ánh mắt chợt thất thần. Cũng may tôi phản ứng nhanh, trước khi anh ngã xuống mặt đất liền đem anh vững vàng ôm lấy. Anh ở trong lòng tôi vẫn không ngừng rơi nước mắt, thế nhưng đôi mắt đã khép lại, mà tay tôi vì chạm phải thủy tinh vỡ mà đau đến nhói từng cơn.

Bên tai lại vang lên tiếng thét của dì.

Sau khi mắng chửi, đuổi tôi đi chán chê, dì kiệt sức, ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang, vẻ mặt oán giận nhắm mắt lại dưỡng thần.

Lúc hơn mười một giờ đêm anh tỉnh lại.

“Tiểu Viễn muốn mày vào.” Dì đương nhiên đi vào trước, không lâu sau trở ra, đứng trước mặt nói với tôi một câu như thế, đồng thời ngón tay cũng ghim vào ót tôi đến đau. “Tao nói cho mày biết, mày mà nói gì kích động khiến nó ngất đi lần nữa, tao sẽ giết mày!”

Tôi…cũng đâu cố ý.

Thực sự không cố ý. Bởi tôi không nghĩ anh sẽ nghe được.

Lấy lại tinh thần, tôi đẩy cửa bước vào. Anh đang ngồi trên giường, sắc mặt ảm đạm rất khó nhìn, đôi mắt rũ xuống.

“Anh, anh không sao chứ?”

Lần đầu tiên từ khi quen nhau đến nay, tôi nói chuyện với anh, anh cũng nghe thấy, mà không trả lời.

“Anh…” tôi thở dài. “Xin lỗi.”

Anh vẫn yên lặng.

Nếu đã không có gì muốn nói tại sao lại bảo tôi đi vào?

“Không có chuyện gì thì em đi trước.”

Tôi xoay người định bước ra, lúc này anh mới lên tiếng. “Tiểu Diễn, đó là suy nghĩ thực lòng của em sao?”

“…”

“Tiểu Diễn thật sự…không thích anh sao?”

“…”

“Anh đơn phương thích em, em thì ngược lại… Anh chỉ nghĩ đó là vì em hận mẹ anh, thế nhưng…toàn bộ đều là em thật lòng nghĩ thế sao?”

“…”

“Anh cho rằng…cho rằng…Tiểu Diễn, em có một chút, một chút thích anh.”

Anh nói, thanh âm nức nở.

“Tại sao anh cho rằng như vậy?” tôi quay đầu lại hỏi, nước mắt anh đã chực trào.

“Bởi vì chúng ta đã làm thế, không phải sao? Nhiều lần như vậy, không phải sao? Nếu…không thích anh, vì sao em lại làm vậy?”

“Làm chuyện đó và có tình cảm hay không không quan hệ, anh.”

“Vậy sao…”

Anh ngẩn ngơ, nước mắt cuối cùng rơi xuống, nhưng lần này, khóe miệng lại vẽ nên một nụ cười buồn.

“Tiểu Diễn…em cảm thấy, anh bệnh tật…là báo ứng sao…”

“…” Không, đương nhiên không phải thế.

Thế nhưng tận tai anh nghe rồi, bây giờ bảo không phải thì có ý nghĩa gì đâu. Giải thích sẽ càng thêm vẻ giả dối.

Cho nên tôi không nghĩ sẽ giải thích, dù sao chuyện cũng đã rồi, đã muốn phá hủy tất cả, chẳng lẽ còn muốn để anh thấy mình là kẻ dối trá?

Lặng yên hồi lâu, như thể tâm anh cũng dần chết, người cũng không khí lực mà cúi xuống.

“Nếu như anh chết…” Anh lẩm bẩm. “Nếu như anh chết, em vẫn sẽ hận mẹ con anh sao?”

…

“Anh. Em không hận anh, em chỉ hận mẹ anh.”

Anh lại lắc đầu. “Như nhau cả thôi.”

“Như nhau cả thôi. Em hận mẹ anh, cho nên hận anh. Em vĩnh viễn cũng không thích anh…cho nên anh chết đi, có lẽ sẽ tốt hơn một chút…”

Tôi thực sự không thích nghe từ “chết” từ miệng anh.

“Anh, anh hà tất phải vì một chuyện nhỏ như thế này mà không muốn sống?”

Anh cười khổ, một bàn tay đưa lên che phủ khuôn mặt, cả tấm lưng run rẩy.

“Không..không đâu, Tiểu Viễn. Em không hiểu.”

“…”

“Em căn bản không hiểu! Không giống!”

Anh đột nhiên gào lên như thế. Người anh ôn nhu mà tôi luôn biết, giờ khác này lại trở nên mất bình tĩnh như thế.

“Có lẽ trên đời này có rất nhiều người, cả đời bọn họ…có rất nhiều thứ để yêu, nhưng anh không thế. Anh…anh…chỉ muốn một lần là tốt rồi. Tiểu Diễn, chỉ cần có em là tốt rồi. Đổi thành người khác…đổi thành bất cứ ai đều không được!”

Anh che mặt, cuối cùng gào khóc.

Tôi ngơ ngác đứng nhìn, trái tim bị tiếng khóc ấy làm cho đau đớn.

“Anh…”

Đầu óc còn chưa phản ứng, thân thể đã hành động.

Tiến đến cạnh anh, tôi chính là muốn dang tay ôm anh vào lòng. Thế rồi một tia lí trí áp lại, tôi chậm rãi buông hai tay xuống, chỉ ngồi bên anh, chậm chậm vỗ vai anh.

“Tiểu Diễn…em hẳn là cảm thấy anh…rất buồn cười đúng không?”

Anh thút thít, tự giễu.

“Thế nhưng…không cười nổi…”

“Cả đời này…không có được hạnh phúc, một cơ hội nhỏ cũng không có…chính mình…thế nào cũng không cười nổi…”

“Tiểu Diễn…”

Tôi vẫn là không nhịn được mà ôm lấy bờ vai hao gầy ấy, để anh dựa vào mình. Trông mỗi một giọt nước mắt lăn xuống, tôi lại cảm thấy tim mình bị ai bóp nghẹt. Qua một hồi lầu anh mới ngừng khóc.

“Tiểu Diễn, chúng ta…bỏ trốn đi?”

Anh bỗng ngẩng đầu, dùng chất giọng dị thường mỏng manh nhưng hết sức rành rọt nói với tôi. “Chạy trốn cùng anh…chạy trốn…được không?”

Tôi quả thực không tin vào những lời mình vừa nghe thấy. Một người so với tôi bình tĩnh hơn, so với tôi suy nghĩ thấu đáo hơn, lại có thể nói ra lời hoang đường đó?

Tôi nhìn anh, đôi mắt anh ngập tràn sự kiên quyết.

“Đi…đến nơi không ai biết chúng ta. Đi đến nơi…em có thể quên hết thảy đau buồn, đến nơi em không còn hận anh nữa.”

Bỏ trốn sao…

Nếu thật sự có thể trốn, tôi nguyện ý cùng anh trốn chạy.

Nhưng hiện tại, anh mười lăm, tôi mười ba, cho dù trốn, thì trốn tới đâu?

Ai nuôi anh? Ai nuôi tôi?

Thế giới rộng lớn là thế, nhưng tìm chỗ dung thân đâu dễ.

“Anh…chúng ta là chạy không thoát.”

Thật sự chạy không thoát.

Anh ngây người, dùng loại thanh âm cực kì thống khổ, cực kì đau đớn, lần thứ hai, khóc nấc lên.

-Hết chương 49-

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5736 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5265 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4996 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4576 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4496 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4438 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter