Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính
  3. Chương 147: Điều khiến Dư Bắc ngứa ngáy

Chương 147: Điều khiến Dư Bắc ngứa ngáy

“Kiểm tra thì anh ấn đầu em làm gì? Moá, em đâu phải là bác sĩ…”

Dư Bắc đập tay Cố Diệc Minh ra.

“Em giúp anh nhìn xem thế nào. Nhanh.”

Cố Diệc Minh thúc giục.

Dư Bắc cũng chẳng rõ anh ấy sồn sồn giục giã cái gì, như là giục sinh vậy.

Dư Bắc vén áo Cố Diệc Minh lên.

Anh hỏi: “Thế nào?”

“Có…”

“Có gì?”

“Tám múi cơ bụng.”

Dư Bắc lau nước miếng.

Cố Diệc Minh đỉnh thật sự, nằm liệt giường liệt chiếu hai, ba tháng mà vẫn còn cơ bụng.

Cậu dùng ngón tay quệt chút nước bọt, chà mạnh lên cơ bụng của anh.

Không phải vẽ, sờ sướng cả tay.

“Ui, ui,… A… Ưm…”

Cố Diệc Minh vẫn rên hừ hừ.

Cái giọng này…

Dư Bắc không phân biệt được là anh đang đau hay phê.

“Em thấy chẳng vấn đề gì hết.”

Cố Diệc Minh hoàn toàn khoẻ mạnh, trên người cũng không có vết sẹo nào.

“Có! Một vấn đề… rất bự.”

“Vớ vẩn, anh chỉ bịa.”

Dư Bắc định mặc kệ Cố Diệc Minh nhưng lại bị anh kéo tay đặt lên bụng mình, xoa tới xoa lui. Cố Diệc Minh nhắm mắt, trông vô cùng khoan khoái.

“Anh nghĩ chắc là mình bị em với Cố Quân Nho làm cho tức anh ách nên chướng cả bụng, khó chịu kinh khủng…”

Dư Bắc hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”

Cố Diệc Minh mở mắt, ánh mắt đầy ý nhị.

“Em giúp anh… hút một tí? Hút ra là khỏi.”

“Đệt… Đồ lưu manh~”

Chiêu “hút một tí” này của Cố Diệc Minh trị được bách bệnh.

Dư Bắc mắng mà chẳng có chút khí thế nào, giọng vẫn yếu xìu xìu.

Mắng xong cậu bèn bị Cố Diệc Minh ấn đầu xuống.

Haiz…

Bến đỗ của cái đầu là một cái đầu khác.

…

Xong chuyện quan “tọng” thì ta vào việc quan trọng.

Cố Diệc Minh không làm mình làm mẩy nữa.

Lúc dẫn Dư Bắc đến gặp nhóm luật sư, anh vừa đi vừa nhún nhảy, vừa lái xe vừa hát lẩm nhẩm.

Cái bài “Anh taxi à, anh taxi ơi”.

Dư Bắc thấy thà anh không vui còn hơn.

Cố Diệc Minh chỉ cần ngậm miệng lại, không cười thì trông cực kỳ sang chảnh, một khi vui lên là bắn giọng địa phương nghe chán kinh khủng.

Cố Diệc Minh thay đổi xoành xoạch.

Ví dụ như thời điểm anh thảo luận với nhóm luật sư, lúc cất giọng bàn bạc, lúc lại nhíu mày trầm tư, khí thế bừng bừng, nói toàn tiếng Anh thì đẹp trai xỉu.

Mấy vị luật sư người nước ngoài cũng vâng lời anh răm rắp.

Dư Bắc như vịt nghe sấm, chẳng hiểu gì cả.

Thứ cậu thích là bầu không khí này.

Cố Diệc Minh bỗng nhiên ngoảnh lại bảo: “Út Cưng, nếu em thấy chán thì tìm Cố Quân Nho mà chơi, kêu anh ấy đưa em đi hóng gió.”

Dư Bắc lắc đầu: “Không chán.”

Giống hồi đại học Cố Diệc Minh chơi bóng rổ, cậu cũng ngoan ngoãn giúp anh cầm quần áo, đưa nước cho anh.

Bao nhiêu năm trôi qua, sức hút của Cố Diệc Minh chẳng hề giảm sút, thậm chí còn tăng theo thời gian.

Anh càng đẹp trai, em càng khoái.

Anh đẹp bao lâu, em yêu bấy lâu.

Dư Bắc chống cằm ngẫm nghĩ, nếu đây không phải tình yêu thì là gì?

Sau này kể cả Cố Diệc Minh có trọc, mình vẫn cảm thấy cái đầu trọc của anh ấy sáng bóng hơn người khác.

Tới buổi tối, Cố Diệc Minh vẫn nói rất hăng, nhưng anh giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi đặt bút xuống.

“Hôm nay dừng tại đây thôi. Mọi người nghỉ ngơi cho tốt, hy vọng ngày mai các anh sẽ phát huy hết khả năng của mình.”

Nhóm luật sư ngoại quốc thu dọn đồ đạc, giải tán.

“Xong rồi hả?”

“Ừm.” Cố Diệc Minh cầm túi tài liệu lên, hỏi: “Đói không? Tụi mình sang nhà Cố Quân Nho ăn chực. Út Cưng, em đã vất vả rồi.”

Dư Bắc lấy làm xấu hổ.

Mình thì vất vả cái gì?

Ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật.

Cố Diệc Minh mới là người tốn sức.

Nhà Cố Quân Nho được trang trí kiểu Trung Quốc đương đại, mọi chi tiết đều mang đậm hơi thở Trung Hoa.

Căn nhà toát lên gu thẩm mỹ cao, ngay cả tranh treo tường cũng là tranh thuỷ mặc, có đủ các loại bình sứ cắm hoa đầy tính nghệ thuật, kết hợp với đồ trang trí phong cách Trung Quốc màu xanh đen, trắng ngà. Những khoảng trống đều rất hợp lý.

Cố Quân Nho cố gắng hết sức để chứng tỏ mình là người Hoa.

“Thế nào rồi?” Họ vừa bước vào nhà, Cố Quân Nho đã hỏi.

Cố Diệc Minh thở dài, đáp: “Khó khẳng định lắm. Lâm Diệu Đông theo nhà ta bao nhiêu lâu nay, có thể nói rằng nắm rõ nhà ta như lòng bàn tay. Lão vốn là cổ đông công ty, tài liệu của công ty lão lấy sạch rồi, chứng cứ đưa ra đều vô cùng bất lợi cho bố.”

“Vậy tỷ lệ thắng là bao nhiêu?”

“Cố gắng thôi.”

Cố Diệc Minh không trả lời thẳng, chứng tỏ anh cũng chẳng chắc chắn.

Cố Quân Nho vẫn đích thân vào bếp rồi lấy sẵn bốn bộ bát đũa.

“Đứng đầu danh sách đen, ăn cơm nào.” Cố Quân Nho ngoảnh về phía một phòng ngủ, hô.

“Ừ…”

Tiếng Uông Gia Thuỵ vang lên ở bên trong.

Khi gã đi ra trông rất gượng gạo.

Con đỉa Uông Gia Thuỵ này mà cũng có lúc biết ngại cơ đấy, chắc bị Cố Diệc Minh với Dư Bắc nhìn chằm chằm nên chột dạ.

“Nhìn tôi làm gì?” Uông Gia Thuỵ cố tỏ ra bình tĩnh. “Tiểu Bắc, ha ha ha…”

Dư Bắc thấy hình như Uông Gia Thuỵ có da có thịt hơn một chút, không gầy giống hồi trước nữa, nom vừa mắt hơn.

Chứng tỏ nhà Cố Quân Nho cơm ngon canh ngọt đây.

Thú thật là bầu không khí… Nó lạ lắm.

Mình chẳng thể nào ngờ nổi rằng mình sẽ trở thành người một nhà với Uông Gia Thuỵ.

Chắc chắn Cố Diệc Minh cũng không ngờ được.

Anh ấy chưa lộn cái bàn là quý lắm rồi.

Vốn bầu không khí đã kỳ quặc, Uông Gia Thuỵ còn cố tình gắp một con tôm rim vào bát Dư Bắc.

Rõ ràng hành động này khiến bầu không khí càng trở nên gượng gạo hơn.

“Tiểu Bắc ăn đi.”

Dư Bắc nhìn Cố Diệc Minh rồi lại ngó Cố Quân Nho.

Giả dụ như mình có chín cái mạng, chắc chắn mình sẽ ăn.

Xin hỏi sau khi đớp con tôm này, mình còn mấy cái mạng?

“Anh cả ăn đi.”

Dư Bắc cũng gắp cho Cố Quân Nho một miếng cá.

Thế là có qua có lại nhỉ?

Nhưng sao mặt Cố Diệc Minh càng lúc càng sa sầm vậy?

Sai ở chỗ nào hả?

Cố Diệc Minh dằn miếng chân giò* xuống bát Dư Bắc.

“Út Cưng ăn đi.”

(*Chân giò nghĩa bóng chỉ đàn ông trăng hoa)

Dư Bắc thấp tha thấp thỏm.

Cố Diệc Minh muốn mình gắp thức ăn cho anh ấy hả?

Muốn ăn thì cứ nói thẳng.

Dư Bắc dè dặt gắp cho Cố Diệc Minh một miếng súp lơ xanh và một đũa rau cải*.

(*Màu xanh nghĩa bóng chỉ việc bị cắm sừng)

“Tổng giám đốc Cố ăn nhiều vào.”

Không biết tại sao mà Cố Diệc Minh vẫn không vui, mặt xanh lét.

Anh còn muốn em phải thế nào nữa?

Phải thế nào?

Tự dưng anh xị mặt ra khiến em lúng túng.

Cố Quân Nho bảo: “Quấy rối Úc Cưn một lần, trừ năm điểm.”

“Đệt, anh trừ nhiều quá vậy?”

Uông Gia Thuỵ gào lên phản đối.

“Chửi bậy, trừ hai điểm.” Cố Quân Nho nói tiếp.

Dư Bắc tò mò hỏi: “Trừ điểm gì cơ?”

“Đừng nhắc đến nữa.” Uông Gia Thuỵ đáp với vẻ oán hận. “Anh em vẽ ra một thang điểm, bảo bao giờ đủ trăm điểm sẽ thả tôi về nước. Moá, tôi đi ra ngoài cũng phải báo cáo. Anh ta kêu giờ tôi chẳng có giấy tờ, không nghe lời là anh ta báo FBI gô cổ lại. Tôi làm gì anh ta để bị đối xử như vậy?…”

“Vì cậu không phải người tốt.”

Cố Quân Nho điềm nhiên ngồi ăn cá.

“Tôi đang giúp cậu cải tà quy chính.”

“Tôi muốn làm người tốt lúc nào?!” Uông Gia Thuỵ nổi khùng.

Cố Quân Nho tươi cười trả lời: “Quay đầu là bờ.”

“… Mẹ kiếp, tôi…”

Uông Gia Thuỵ chống tay lên trán, trông khá mất bình tĩnh.

“Cậu nghĩ xem, bản thân từng là người bị liệt vào danh sách đen, cậu làm vậy có đúng không? Có vui không? Tôi đang giúp cậu sửa thói hư tật xấu, nắn lại suy nghĩ sao cho đúng đắn. Tôi từng nhấn mạnh rằng hiện tại em trai và Cố Diệc Minh đã trở thành một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, hành vi của cậu đang phá hoại gia đình êm ấm này, như thế là sai. Đồng thời tôi cũng bảo vệ cậu, cậu đánh thắng nổi Cố Diệc Minh không?”

“Tôi…”

Cố Quân Nho ngắt lời gã: “Đừng nói nữa, thứ linh hồn nhơ nhuốc.”

“Anh mới nhơ nhuốc…” Uông Gia Thuỵ yếu ớt đáp trả.

Cố Quân Nho ngẫm nghĩ rồi sửa lại: “Đồ cừu non lạc lối.”

Uông Gia Thuỵ cầm nĩa làm động tác rạch bụng.

Nhưng chắc chắn gã không nỡ xuống tay, vì dù sao cuộc đời gã cũng sung sướng như thế cơ mà.

Cố Quân Nho cũng gắp một miếng chân giò cho gã.

“Hy vọng cậu sớm hối cải, sớm hiểu được chân lý cuộc đời. Ok?”

“Thôi, anh đừng tụng kinh nữa. Anh cứ nhốt tôi vào tháp Lôi Phong* đi cho xong…”

Uông Gia Thuỵ sùi bọt mép, đáp.

(*Tháp Lôi Phong là nơi giam giữ Bạch Tố Trinh, nhân vật chính trong tác phẩm Bạch Xà Truyện)

Cố Quân Nho hỏi với vẻ nghi ngờ: “Tháp Lôi Phong là tháp gì?… Thôi kệ, tôi thấy cậu không phục lắm nhưng tôi có thể hiểu được. Quá trình sửa sai sẽ rất đau khổ. Đợi tới khi cậu ngủ thì tôi sẽ đọc Kinh Thánh, giúp cậu xoa dịu tinh thần.”

“Cứu tôi…”

Uông Gia Thuỵ giãy chết.

“Cậu không tin vào Jesus thì tôi có thể thử đổi người khác.” Cố Quân Nho rất chu đáo. “Nghe nói các cậu nghe Chú Đại Bi để thanh tẩy tâm hồn?”

Uông Gia Thuỵ vừa khóc vừa gặm chân giò.

Cái gì gọi là niềm hạnh phúc đầy đớn đau?

Chân giò thì ngon thật.

Dư Bắc nhìn mà ngớ người ra.

Cậu cảm thấy Uông Gia Thuỵ gặp thiên địch rồi, bị nắm thóp.

Vốn mình còn lo anh cả quá ngay thẳng, hiền lành, sẽ chịu thiệt thòi, tự dưng phát hiện ra người nhà họ Cố có thể mang chút gen di truyền…

Ngay cả vầng mặt trời nhỏ thuần khiết Cố Quân Nho cũng chẳng hề đơn giản.

Ăn cơm xong, Dư Bắc mới thấy một tin nhắn mà không biết Cố Diệc Minh gửi cho cậu từ lúc nào.

“Tí nữa anh sẽ xử lý em.”

Xử lý mình?

Vụ gì?

Mình làm gì?

Dư Bắc đưa mắt nhìn ba người đàn ông ngồi trên sofa xem SpongeBob.

Cậu trả lời tin nhắn của Cố Diệc Minh.

“Em bày sẵn tư thế rồi đây, xử lý em nhanh đi.”

Cố Diệc Minh mở điện thoại ra nhìn, sau đó trợn mắt, ngẩng đầu lên.

Song bên cạnh còn Cố Quân Nho và Uông Gia Thuỵ, anh bèn giấu sự vui mừng khó kìm nén của bản thân vào hàng lông mày. Anh nhướng mày với Dư Bắc, trông hết sức ngả ngớn.

Hai người cùng đứng dậy một cách ăn ý, chào tạm biệt Cố Quân Nho rồi chui vào xe.

Vừa lên xe, Cố Diệc Minh hấp ta hấp tấp cởi qu ần áo Dư Bắc.

“Làm gì đấy? Làm gì đấy?”

Cậu đánh anh hai phát.

“Em bảo anh xử lý em mà?”

Dư Bắc túm lấy cà vạt Cố Diệc Minh như thể đang dắt một chú cún siêu bự.

“Em hỏi anh, sao lúc ăn cơm anh xị cái mặt ra vậy?”

Cố Diệc Minh hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em không hiểu à?”

Dư Bắc lắc đầu.

“Em dám gắp thức ăn cho Cố Quân Nho!” Cố Diệc Minh nói với giọng đầy phẫn nộ. “Trước mặt anh mà em ngang nhiên thế, sau lưng anh chẳng phải muốn làm gì thì làm hả? Chung quy như vậy là em đang vụng trộm! Em còn gắp súp lơ, gắp rau cải cho anh!”

Kiểu “chung quy” của Cố Diệc Minh sao cứ sai sai thế nhỉ?

Anh ấy giận thật rồi, giận đến mức vừa lèm bèm vừa hôn chùn chụt lên mặt Dư Bắc, khiến cậu ngứa ngáy.

Ngứa mặt, không phải chỗ khác nha.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5693 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5229 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4967 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4550 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4476 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4382 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter