Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực
  3. Chương : 171

Chương : 171

Editor: Aubrey.

“Thiếu gia, Hân công tử vẽ gì vậy? Ngài ấy cũng kể chuyện bằng tranh hả?” Nguyên Bảo nhìn bức tranh trên tay thiếu gia, tò mò hỏi.

Lạc Minh Đạt nhìn hai bức tranh trên tay, mỗi bức có bốn bức hoạ nhỏ, hoạ nên một câu chuyện.

Một tiểu ca nhi mặc y phục màu đỏ đứng trước cổng thành, ánh nắng gay gắt chiếu xuống khiến bé ra rất nhiều mồ hôi, bé đang cầm khăn lau trán. Đột nhiên, một con ngựa lao tới từ phía sau, người đi đường vội vã né tránh, tiểu ca nhi không phát hiện con ngựa kia sắp lao về phía mình.

Lúc này, một thiếu niên xông tới ôm lấy tiểu ca nhi nhảy qua một bên, tránh cho thảm kịch xảy ra. Nhưng vì đang là mùa hè, y phục mỏng, khuỷu tay của thiếu niên vì che chắn cho tiểu ca nhi mà bị thương, rách da, chảy rất nhiều máu.

Thiếu niên không quan tâm mình đang bị thương, nhóc đỡ tiểu ca nhi đứng dậy, hỏi bé có bị thương không. Sau đó, nhóc tức giận đi thẳng tới trước mặt tên cưỡi ngựa, lớn tiếng mắng.

Tiểu ca nhi thấy tay của thiếu niên bị thương, vội lấy khăn lụa của mình băng lại cho thiếu niên. Bé còn định dẫn thiếu niên đi tìm đại phu, nhưng nhóc lại từ chối, rồi rời đi.

Lạc Minh Đạt nhìn hai bức tranh này, nhíu mày, tay trái bất giác sờ lên khuỷu tay phải. Hình ảnh này, rất quen thuộc…

“Thiếu gia, ngài đang nghĩ gì vậy? Hân công tử…” Nguyên Bảo hỏi.

Lạc Minh Đạt đưa tay ra hiệu Nguyên Bảo im lặng, hắn nhíu mày suy tư.

Hắn nhớ mang máng là nhiều năm trước mình đã cứu một đứa trẻ xém chút nữa bị ngựa tông ở cổng thành, người đó là ca nhi hay hán tử thì hắn không nhớ, cũng không nhớ ngoại hình trông như thế nào, có phải mặc y phục màu đỏ hay không. Hắn chỉ nhớ lần đó khuỷu tay của hắn bị thương, không thể để dính nước, cũng vì vậy mà hắn không thể bơi trong một thời gian dài.

Chẳng lẽ đứa trẻ đó là Hân ca nhi?

Không trùng hợp như vậy chứ?

Nhìn hình ảnh tiểu ca nhi băng bó cho thiếu niên, Lạc Minh Đạt cuộn tranh lại, bỏ vào áo. Hắn chạy về phòng, lục lọi tìm đồ.

“Thiếu gia, ngài tìm gì vậy? Nguyên Bảo tìm cho ngài.” Nguyên Bảo chạy theo, thấy Lạc Minh Đạt vứt đồ đạc lung tung, hắn hỏi.

“Khăn lụa, một cái khăn lụa.” Lạc Minh Đạt mở ngăn kéo tủ quần áo ra, nói: “Ta nhớ hình như ta không có vứt, không biết cất ở đâu rồi? Nguyên Bảo, mau tìm phụ ta, một cái khăn lụa không biết là màu gì, có thể là màu trắng, nói chung là cứ thấy khăn lụa là lấy ra cho ta.”

“Thiếu gia, trong phòng ngài làm gì có khăn lụa? Cái đó chỉ có ca nhi dùng thôi.” Nguyên Bảo vừa tìm vừa nói.

“Không phải của ta, là của một tiểu ca nhi. Aiz! Ngươi tìm lẹ đi, hỏi nhiều làm gì.”

“…Không có, thiếu gia.”

Hai người tìm hơn nửa ngày, lục tung đồ đạc trong phòng, vẫn chưa tìm được cái khăn nào.

Lạc Minh Đạt chạy ra hoa viên tìm A ma, hỏi: “A ma, người có nhớ mấy năm trước con cứu một đứa trẻ ở trên phố không? Lúc đó, tay con còn bị thương.”

Lạc phu lang đang làm vườn, nghe hắn nói, ông gật đầu với nhi tử: “Nhớ chứ, sao vậy?”

“Vậy A ma, cái khăn năm đó con băng trên tay người có biết để đâu không? Con nhớ con không có vứt, khi đó Đại Nghiên ca ca chưa xuất giá, con còn nhờ y giặt giùm, nhưng giờ tìm không ra.” Lạc Minh Đạt nói.

“Con tìm cái khăn đó làm gì?” Lạc phu lang đứng lên, tò mò hỏi.

Lạc Minh Đạt dựng lông mày, hưng phấn nói: “A ma, người biết không, đứa trẻ năm đó rất có thể là Hân ca nhi!”

Lạc phu lang kinh ngạc: “Thật sao? Trùng hợp như vậy? Ta nhớ năm đó có một phu lang dẫn theo một ca nhi tới đây cảm tạ, trùng hợp lúc đó ngoại sao của con bị bệnh, chúng ta vội ra ngoài, nên không thể tiếp đón người ta, chỉ nói hai câu là đi rồi. Thật không ngờ, tiểu ca nhi và phu lang năm đó là Hân ca nhi và A ma của y.”

“Chắc vậy rồi.” Lạc Minh Đạt cao hứng nói: “Năm sáu năm trước, cha của Hân ca nhi chỉ là một quan viên nhỏ, y và A ma của y cũng không thường tham gia hoạt động của các phu lang, chắc chắn là người chưa gặp bọn họ, nên mới không nhận ra.”

Lạc phu lang gật đầu: “Phải, bây giờ bọn họ cũng ít tham gia lắm, các con thật là có duyên.”

“Đúng là có duyên! Vậy nên, A ma, người mau giúp con nhớ lại, con lục tung cả phòng rồi mà không có.” Lạc Minh Đạt lấy lại cây kéo trên tay Lạc phu lang, kéo ông về phòng.

“Này, này, này. Tam Nhi, đừng vội, để ta nhớ lại đã.” Lạc phu lang khẽ tay nhi tử, suy nghĩ, nói: “Đã qua nhiều năm rồi, ít nhất đã năm sáu năm, y phục của con đã thay nhiều lần rồi, chắc chắn không ở trong phòng con. Vô nhà kho tìm xem, y phục cũ của con ta cất ở trong rương.”

Nghe vậy, hai mắt Lạc Minh Đạt sáng lên: “Đúng rồi! A ma, người quá thông minh, con đi đây! Nguyên Bảo, ngươi đi tìm quản gia lấy chìa khóa!”

“Này! Các con tìm xong rồi nhớ sắp xếp gọn gàng lại cho ta đấy, đừng có vứt lung tung!” Lạc phu lang ở phía sau dặn.

“Con biết rồi!” Lạc Minh Đạt vừa chạy vừa đáp.

“Aiz! Tên tiểu tử thúi này, A bạc, ngươi đi theo đi, bọn nó chịu sắp xếp lại mới là lạ.” Lạc phu lang nói với hạ nhân của mình.

“Vâng.”

Lạc Minh Đạt chạy thẳng đến nhà kho, chờ Nguyên Bảo mang chìa khoá tới, phía sau có cả quản gia không yên tâm nên đi theo.

Đồ đạc trong phòng rất nhiều, cũng may có quản gia ở đây, rất nhanh đã tìm được rương y phục của Lạc Minh Đạt.

“Thiếu gia, là hai cái rương này, trong đây là y phục cũ của ngài. Có vài bộ phu lang đã sai người lấy ra để cho người nhà của hạ nhân.” Quản gia lấy ra hai cái rương không quá lớn.

“Được rồi, Nguyên Bảo! Mau tìm cho ta, tìm cẩn thận một chút!” Lạc Minh Đạt nói, bắt đầu mở rương ra tìm.

Hai người lấy ra từng bộ để qua một bên, khi lục tới mấy bộ cuối cùng, Nguyên Bảo mới phát hiện một cái khăn lụa.

“Thiếu gia, tìm được rồi, có phải cái này không?” Nguyên Bảo lấy khăn lụa ra, đưa cho Lạc Minh Đạt.

Lạc Minh Đạt cầm lấy, mở ra xem, thấy ở góc thêu một cây hoa lan.

Hắn cẩn thận quan sát, lấy ra bức tranh của Hân ca nhi ở trong áo. Trong ô vuông thứ nhất, khăn lụa mà tiểu ca nhi cầm lau mồ hôi cũng có một cây hoa lan!

“Ha ha ha, là nó, là nó! Nguyên Bảo, ngươi thấy có giống không?!” Lạc Minh Đạt cao hứng cười rộ lên, cầm tranh và khăn lụa cho Nguyên Bảo xem.

Nguyên Bảo nhìn qua, gật đầu: “Giống, đúng là rất giống.”

“Giống cái gì mà giống? Là nó đó!” Lạc Minh Đạt gõ đầu Nguyên Bảo, vui vẻ nhìn khăn lụa, hoá ra bọn họ đã gặp nhau từ lâu, hí hí hí…

Nguyên Bảo vuốt đầu, thấy thiếu gia nhà mình vui như vậy, hắn hỏi: “Thiếu gia, vậy tiếp theo ngài định làm gì? Hân công tử đã biết ngài từ lâu, chắc chắn là thấy ngài không nhớ, nên mới vẽ tranh nhắc nhở ngài.”

Lạc Minh Đạt khựng lại, cau mày, quả thật đây là vấn đề. Vậy mà mình lại quên mất Hân ca nhi, không biết y có giận mình không?

Nhìn khăn lụa trên tay, hắn chợt nảy ra một ý, phân phó Nguyên Bảo: “Ngươi giúp ta mang cái khăn này cho Hân ca nhi xem.”

Buổi chiều, Nguyên Bảo cầm khăn qua Phương phủ.

Khi Phương Hân lấy khăn lụa trong phong thư ra, hai mắt y mở to, đây là chiếc khăn mà năm đó y băng cho Lạc Minh Đạt mà? Hoá ra, hắn còn giữ…

Ánh mắt của Phương Hân nhu hoà, khoé miệng nhẹ nhàng cong, nhẹ giọng nói: “Không ngờ thiếu gia nhà ngươi còn giữ, tìm lâu lắm phải không?”

Nguyên Bảo trợn tròn mắt, hỏi: “Hân công tử, sao ngài biết?”

Phương Hân mỉm cười, vì y thấy khăn lụa đã ngả vàng, còn có mùi đồ cũ. Nhưng y không nói với Nguyên Bảo, y sai Tiểu Rổ đi lấy túi thơm màu lam trong phòng ra đưa cho Nguyên Bảo, nói: “Nguyên Bảo, giúp ta đưa túi thơm này cho thiếu gia nhà ngươi.”

Nguyên Bảo nhận lấy, cẩn thận bỏ vào áo, vui vẻ đáp: “Vâng! Hân công tử, chắc chắn thiếu gia sẽ mừng lắm.”

Tặng túi thơm, như trao vật đính ước vậy.

Phương Hân cười khẽ, y nhét khăn lụa vào tay áo, để lát nữa đi giặt.

Nguyên Bảo thấy vậy, vội nói: “Hân công tử, cái đó, cái khăn đó, thiếu gia nói ta mang về.”

“Hả?” Phương Hân nhìn Nguyên Bảo, lấy ra khăn lụa đã nhét vào một nửa, hỏi: “Cái khăn này?”

Nguyên Bảo gật đầu: “Đúng vậy, thiếu gia sai ta mang qua đây cho ngài xem, nhưng nhớ mang về.”

“…Chuyện này, hay để ta giặt xong rồi ngươi mang về sau?” Phương Hân khó xử, khăn cũ như vầy rồi, hắn lấy về làm gì?

Nguyên Bảo lắc đầu: “Không cần đâu công tử, thiếu gia nói sẽ tự giặt. Thiếu gia còn nói đây là lễ vật đầu tiên ngài tặng cho ngài ấy, nhất định phải mang về.”

“…” Phương Hân thầm rung động, nhìn khăn lụa trên tay, cuối cùng vẫn trả lại cho Nguyên Bảo.

Lạc Minh Đạt nhận được túi thơm của Phương Hân đúng là mừng như điên, hắn hít thật sâu, cảm thụ mùi thơm tươi mát, khiến cho tinh thần rung lên. Hắn cầm trên tay ngắm thật lâu, yêu thích không buông tay, một lát sau mới treo ở bên hông.

Hân ca nhi đưa túi thơm, cùng với khăn lụa của y, có phải là vật đính ước hay không? Hí hí…

Nghĩ vậy, hắn lập tức về phòng, cầm hộp gỗ trong ngăn kéo ra, bên trong là một khối ngọc bội, hắn sai Nguyên Bảo đưa cho Hân ca nhi.

Ngọc bội là khi hắn còn nhỏ, A ma đã cho hắn để sau này tặng cho người trong lòng.

Lạc phu lang biết nhi tử đã trao tín vật đính ước cho người ta, ông nhanh chóng sai người đi cầu thân, sau đó sắp xếp ngày thành thân.

Hai đứa trẻ tâm ý tương thông, gia trưởng hai bên cũng không phản đối. Cứ thế, ngày thành thân được định ra.

Ngày sáu tháng sáu năm sau, ngày lành tháng tốt, cuối cùng Lạc Minh Đạt cũng ôm được người tình trong mộng về nhà.

Đêm tân hôn, Lạc Minh Đạt chiêu đãi khách khứa xong, trở lại phòng tân hôn, ngồi bên cạnh Hân ca nhi, ngơ ngác nhìn khuôn mặt mỹ lệ của y. Hơn nửa ngày không nói một lời nào, hắn có cảm giác như mình đang mơ vậy.

Hắn thật sự thành thân với Hân ca nhi rồi!

“Đồ ngốc, ngắm đủ chưa?” Hân ca nhi nóng mặt, bị nhìn đến mức ngượng ngùng, quay đầu hỏi.

Lạc Minh Đạt ngơ ngác lắc đầu: “Không đủ, cả đời cũng không đủ. Hân ca nhi, ngươi đẹp lắm.”

Hân ca nhi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, khoé miệng khẽ cong, hơi nghiêng người nói: “Mấn đội đầu của ta nặng quá, giúp ta lấy xuống.”

Lạc Minh Đạt nghe vậy, nhìn mấn đội đầu trên đầu Hân ca nhi, mấn được làm bằng vàng, còn khảm đá quý, quả thật rất nặng, hắn vội nói: “Được! Đội cả ngày rồi, mệt lắm phải không? Lát nữa ta xoa cổ cho ngươi.”

Hắn cẩn thận giúp y gỡ mấn đội đầu xuống, gỡ hết trang sức trên đầu y.

Tức khắc, mái tóc đen của y trút xuống như thác, bao trùm toàn bộ phần lưng.

Lạc Minh Đạt ngây người, áo cưới đỏ thẫm, mái tóc đen nhánh, cái cổ trắng nõn, sườn mặt mỹ lệ, cảnh tượng trước mặt đẹp đến nỗi khiến hắn xém chút nữa quên hô hấp.

Hắn bất giác đưa tay vuốt tóc Hân ca nhi, mái tóc vừa trơn vừa mềm mại, như là tơ lụa. Hắn vén tóc y qua, tiến tới hôn nhẹ lên môi y, lẩm bẩm: “Hân ca nhi, ngươi thật đẹp.”

Tai của Phương Hân đỏ lên, y xoay người, ngước mắt nhìn Lạc Minh Đạt, mỉm cười.

Lạc Minh Đạt nhìn thẳng, hắn đã bị người này câu mất linh hồn nhỏ rồi, ngắm một hồi lâu mới phục hồi tinh thần.

“Hân ca nhi, ta, ta muốn hôn ngươi. Có, có được không?”

Phương Hân chớp mắt, tên ngốc này, bọn họ đã thành thân, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, sao còn hỏi chuyện này? Y phải trả lời ra sao đây?

Nhưng với điệu bộ này của Lạc Minh Đạt, nếu mình không gật đầu thì hắn sẽ không dám làm gì. Y nhịn xuống hơi nóng trên mặt, gật đầu: “Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.”

Lạc Minh Đạt chớp mắt, mừng rỡ cầm tay Hân ca nhi, chậm rãi tiến tới hôn môi y.

Mềm mại, ấm áp, giống như cánh hoa, còn toả ra mùi hương thanh mát.

Lạc Minh Đạt không có kinh nghiệm hôn, lúc trước thấy Sở Vinh bọn họ làm, có học hỏi một chút. Hắn biết hôn môi không chỉ đơn giản là chạm vào môi.

Cảm thụ môi của Hân ca nhi một hồi, hắn thử đưa đầu lưỡi ra thăm dò, liếm mút cánh môi của y, rồi vươn đầu lưỡi vào miệng y.

Y phục đỏ thẫm tung bay, màn lụa mỏng phất phơ, ánh nến đỏ xuyên qua hai bóng người, khẽ chạm tới ánh trăng dịu dàng.

Hoàn

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5691 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5228 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4966 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4549 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4476 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4380 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter