Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Lam

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Lam
  3. Chương : 23

Chương : 23

Vũ Khắc yên lặng nhắm mắt chờ đợi, ngón tay chậm rãi gõ mặt bàn. Hàn Liễu nói:

- Không cần quá lo lắng. Tiêu Thanh rất xuất sắc, hắn sẽ vượt qua được.

- Càng xuất sắc mới càng dễ mất mạng, nhất là ở cửa ải đầu tiên này. - Vũ Khắc thở dài, trầm trọng nói. - Ngươi cũng biết, mặc dù chúng ta phân chia thành chín bậc, từ Nhất Lam đến Cửu Lam. Nhưng đột phá Nhất Lam, Ngũ Lam và Cửu Lam là nguy hiểm nhất. Tỷ lệ tử vong rất lớn. Đột phá Nhất Lam còn đặc biệt nguy hiểm vì đây là bước đầu tiên, đặt nền móng cho con đường tu luyện sau này. Những tên càng mạnh, càng biến thái thì lại càng không biết thu tay đúng lúc. Chúng tự tin hấp thu quá nhiều lam năng dẫn đến bạo thể mà chết.

Hàn Liễu cũng không phản bác. Hơn ba trăm năm trước ông cũng là một thiên tài trẻ tuổi kiêu ngạo, ở ải đầu tiên này cũng đã phân vân rất lâu. Cuối cùng trong khoảnh khắc quyết định đã dừng lại, không cố chấp hấp thu thêm lam năng. Cũng vì một đường dừng lại đó Hàn Liễu mới có thể sống sót ra khỏi Nhất Tuyến Thiên.

- Sống chết phụ thuộc vào hắn thôi. - Hàn lão sư thở dài. - Thức Địa là phần quan trọng nhất của tu luyện giả, nếu quá cố gắng mở rộng Thức Địa, cơ thể sẽ không chịu nổi mà vỡ nát. Thể Tu, quá đáng sợ.

Hai vị lão sư nói chuyện không lớn, nhưng từng từ từng chữ đều truyền vào tai mỗi người ở đây. Đối với những thiên tài trẻ tuổi đều đã được chấp thuận trở thành đệ tử của Thiên Lam Thư Viện, thì đây chính là bài học đầu tiên, kinh nghiệm sinh tử của thế hệ đi trước.

Niệm Lam giật thót, nó cũng biết Thức Địa là gì. Trong ‘Lam, Tu Luyện Giả Cơ Sở’ có giải thích: Thức Địa là một vùng không gian đặc biệt, tồn tại trong mỗi sinh vật. Thức Địa được tạo nên từ thuần lam năng, mở ra khi đột phá Nhất Lam. Trong đó ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của một tu luyện giả. Thức Địa càng lớn, vậy tiềm năng sức mạnh của tu luyện giả càng lớn. Trong khi đột phá Nhất Lam, hấp thu được bao nhiêu lam năng đều sẽ dùng cho việc tu bổ và xây dựng Thức Địa, và chuyện này chỉ có thể diễn ra vào lần đột phá Nhất Lam. Đây là bước quan trọng nhất để xác định tương lai của một tu luyện giả.

- Trước khi mở ra Thức Địa, lam năng chỉ có thể tồn trữ trong cơ thể theo cách tiêu tán dần dần. Hấp thu phải sử dụng ngay, nếu không sẽ dần biến mất hết. Vì vậy để một người chưa đột phá Nhất Lam có thể giết chết một Nhất Lam tu luyện giả là rất khó.

Hàn lão sư tiếp tục nói, ẩn ý liếc nhìn Miêu Phỉ Nhi. Cô bé này ngay khi chưa đột phá đã có thể giết chết một Nhất Lam thực thụ. Tiểu cô nương làm như không nghe thấy, trầm mặc nhắm mắt tu luyện. Vũ lão sư cũng gật đầu đồng ý, nói:

- Những tu luyện giả không đột phá tại Nhất Tuyến Thiên của Thiên Lam Thư Viện, đại đa số sẽ yếu ớt hơn những đệ tử trong này rất nhiều. Các đệ tử có thể khiêu chiến vượt cấp khá đơn giản. Tuy nhiên phải biết ngoài trời có trời, ngoài người có người. Vẫn có cá biệt những trường hợp cực kỳ mạnh, có thể do gặp được kỳ ngộ, hoặc được một thế lực nào đó bồi dưỡng nên. Vì vậy khi chiến đấu, tuyệt đối không được khinh địch. Sư tử vồ thỏ, cũng phải dùng toàn lực.

Hiên Phiên Long gật đầu đồng ý, nhỏ giọng nói:

- Cách đây vài tháng ta có gặp được một tên điên vô cùng kỳ quái. Sức mạnh đạt tới Nhị Lam nhưng đáng tiếc thần trí lại điên điên khùng khùng. Không hiểu vì sao hắn lại đánh ta một trận, vậy mà còn có thể trên cơ ta một chút.

Hạ Khải, Miêu Phỉ Nhi và Lưu Minh Viễn không chút biểu hiện nào. Hiểu Phong thì vẫn một khuôn mặt tươi cười ngả ngớn. Chỉ có Niệm Lam và tiểu cô nương Trần Họa Y gật gật đầu tán thành. Hàn Liễu âm thầm quan sát một lượt vẻ mặt của mọi người, thầm cảm thán năm nay cũng thật nhiều biến thái. Có vẻ như trong số này trừ tiểu tử Niệm Lam không phải là đệ tử và Họa Y tiểu cô nương thì cũng đã đều dính máu. Khác biệt chỉ là ít hay nhiều mà thôi.

- Hai vị lão sư, ta có thắc mắc. - Hiểu Phong đột nhiên hỏi. - Theo như đệ tử biết, ở mỗi Điện từ Nhất Điện đến Cửu Điện đều có Nhất Tuyến Thiên. Vậy có nhất thiết phải lần nào cũng đột phá trong Nhất Tuyến Thiên hay không?

Vũ Khắc gật đầu, rồi lại lắc đầu:

- Đúng là mỗi Điện đều có Nhất Tuyến Thiên, tuy nhiên không cần thiết lúc nào đột phá cũng phải vào đó. Các ngươi đều đã trải qua rồi, trong đó không dễ chịu gì, tỷ lệ tử vong lại lớn hơn đột phá bên ngoài, nên rất ít người nguyện ý vào, đương nhiên sau đột phá cũng sẽ mạnh hơn đột phá bên ngoài.

- Ngay cả chúng ta cũng rất ít khi lựa chọn đột phá trong Nhất Tuyến Thiên, quá nguy hiểm. - Hàn Liễu tiếp. - Tuy nhiên lần đột phá lên Nhất Lam, Ngũ Lam và Cửu Lam thì phải tiến vào, cái này là bắt buộc. Nếu không làm được vậy khai trừ khỏi Thiên Lam Thư Viện.

***

Tiêu Thanh từ khi vào Nhất Tuyến Thiên, vẫn luôn luôn tự tin vào khả năng của mình. Căn phòng lúc nó bước vào thì trống rỗng, chỉ khi nó bắt đầu hấp thu lam năng, muốn đột phá mới dần dần biến đổi. Nó cảm thấy dường như có gì đó kỳ lạ, mũi ngửi thấy mùi ẩm ướt của rừng rậm, trên tay đột nhiên lại thấy mềm mại. Nó mở mắt, bất chợt ngây người ra. Phía trước nó là một con Hổ Răng Kiếm thật lớn, hai cái răng nanh to lớn, vô cùng sắc bén. Đầu dã thú này đang ngửi ngửi một đứa bé nằm trơ trọi giữa rừng, không mảnh vải che thân.

Tiêu Thanh như một kẻ vô hình trong môi trường này, không sinh vật nào nhìn thấy, chỉ có nó nhìn được tình hình xung quanh. Nó chần chờ một chút rồi lại gần, đứa bé này nhỏ xíu, trên lòng bàn chân phải có một vết chàm nhỏ. Tiêu Thanh giật mình lùi lại một bước, hít thở bắt đầu khó khăn, vì lòng bàn chân phải của nó cũng có một vết chàm như vậy. Chậm rãi, từng đoạn ký ức vỡ nát bắt đầu ghép lại…

Từ nhỏ Tiêu Thanh đã lớn lên cùng một đầu dã thú Hổ Răng Kiếm. Nó không biết cha mẹ mình là ai, chỉ biết rằng từ khi nhận thức được, nó được một con hổ nuôi lớn. Nó coi hổ là mẹ, ngược lại, đầu dã thú này cũng coi nó là con của mình.

Hai mẹ con nương tựa lẫn nhau mà sống, mà nó cũng không biết mình sống ở đâu, chỉ biết là có thật nhiều cây cổ thụ cao lớn, tán lá rợp trời. Đứng bên dưới có khi còn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Khu rừng nguyên sinh hoang vắng, vốn bình thường chỉ có các loài dã thú sinh sống, thỉnh thoảng cũng xuất hiện nhân tộc. Không ít lần Tiêu Thanh nhìn thấy những đoàn thương nhân Nhân Tộc đi xuyên qua mảng rừng rậm này, nhưng nó không tiếp xúc, cũng chẳng muốn tiếp xúc. Mỗi lần như vậy họ đều phá hoại cây rừng, hái nấm giết thú dọc theo một con đường mòn.

Cho đến một lần, Hổ Răng Kiếm mẹ bị một đoàn thương nhân đặt bẫy, giết chết. Tiếng gầm đau đớn của hổ mẹ làm Tiêu Thanh lo lắng lao tới. Cảnh tiếp theo nó nhìn thấy là hổ mẹ bị một tên Nhân Tộc cao lớn, râu ria xồm xoàm chặt đầu. Sau đó tầm mắt nó nhòe đi. Nó mất đi nhận thức thật lâu, thật lâu.

Trong nháy mắt đó cả khu rừng vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, kèm với đó là tiếng gầm của một giống loài nào đó, vô cùng khủng khiếp. Tiếng gầm phẫn nộ mang theo bi thương tột cùng. Tất cả các loài sinh vật chạy được thì chạy, không chạy được thì sợ hãi kiếm một góc nào đó ẩn nấp vào, không dám lên tiếng. Còn đoàn thương nhân Nhân Tộc thì thảm hơn cả. Tay gãy, chân đứt, đầu người, máu, não, hàng hóa… văng khắp nơi. Một đoàn người lớn hơn hai trăm nhân mạng, trang bị đầy đủ vũ khí, thậm chí có cả một đội hộ vệ gần năm mươi người đều là Nhất Lam Khí Tu, toàn diệt. Không một ai chạy thoát.

Tiêu Thanh mơ màng tỉnh lại, ngồi dậy nhìn quanh. Trong mắt nó không có khoái cảm báo thù, cũng không có sự sợ hãi mà lẽ ra nên xuất hiện, chỉ có sự bi thương. Nó ôm lấy xác hổ mẹ vùi xuống đất, tìm một cành cây lớn cắm lên rồi rời khỏi. Nó men theo con đường của hội thương nhân, thân hình nhỏ bé chậm rãi rời khỏi nơi này.

Mảnh rừng đó chỉ sau vài hôm đã trở thành thiên đường của những động vật ăn xác chết. Đoàn thương nhân tiếp theo đi tới, nhìn thấy thảm cảnh này thì sợ vỡ mật, để lại tất cả hàng hóa mà bỏ chạy về theo đường cũ. Mỗi người sau khi an toàn trở về thành trì Nhân Tộc thì mồm năm miệng mười, thêu dệt nên những câu chuyện rùng rợn. Câu chuyện tam sao thất bản đồn đãi khắp nơi, đến mức người ta đặt cho khu vực đó một cái tên, Rừng Diêm La. Từ đó Rừng Diêm La cũng không ai dám đi qua nữa, gần như trở thành một cấm địa mới của các đoàn thương nhân Nhân Tộc.

Lại nói đến cậu bé Tiêu Thanh, lúc này mới chỉ bốn tuổi, men theo đường mòn tới được một thôn trang nhỏ của Nhân Tộc. Nó chưa biết nói tiếng người, ngửi thấy mùi hương của thức ăn nên cứ thế chạy vào ăn lấy ăn để. Dân làng lần đầu tiên thấy có tên tiểu tử ăn được nhiều như vậy, lại còn một mình đi từ trong rừng ra thì có chút sợ hãi. Họ đem lưới qua tóm được nó, nhốt nó vào trong một nhà kho.

Kể cũng lạ, cả khu thôn làng này rất ít người trẻ tuổi, chỉ có toàn các ông già bà cả. Nơi đây mặc dù tài nguyên phong phú, nhưng ở gần bìa rừng nhiều thú dữ nên cũng chẳng ai dám đi khai thác. Chủ yếu họ ra sông gần đó đánh bắt cá, trồng ít rau củ ăn qua ngày. Những người trẻ tuổi phần lớn đi theo đoàn thương nhân nay đây mai đó, may mắn thì còn mạng trở về, mang về một chút lam tinh thạch và nhu yếu phẩm rồi lại vội vàng đi. Cứ như thế người trẻ ít dần, trẻ con còn không có ai.

Trưởng thôn tên là Tiêu Vinh. Ông cũng có một người con trai, nhưng bất hạnh qua đời khi đi vào khu rừng đó săn thú. Ông thấy tiểu tử đáng thương nên giữ lại, mong muốn thôn dân cùng nhau chăm sóc. Các thôn dân dù sao cũng rất lâu rồi mới nhìn thấy một đứa trẻ, đều hoan hỉ đồng ý. Từ đó nó có cái tên Tiêu Thanh.

Hai năm sau đó là hai năm vui vẻ nhất của nó. Mỗi ngày nó theo Tiêu Vinh học chữ, theo Phủ đại thúc đi đốn chút củi, theo Hà đại phu trồng một ít dược liệu, chữa bệnh vặt cho thôn dân… Mọi người đều rất yêu quý đứa trẻ hiểu chuyện mà lại khỏe đến đáng kinh ngạc này. Dần dà, Tiêu Thanh từ một cậu bé bốn tuổi lớn hẳn lên, mới chỉ sáu tuổi mà đã cao lớn như thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi. Nó tiên phong vào rừng săn thú, một mình đánh chết một đầu lợn rừng lớn. Sau đó bắt đầu sửa sang nhà cửa cho mọi người, cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn ở nơi thôn dã này.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5685 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5225 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4963 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4545 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4473 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4371 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter