Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Làm Vợ Tổng Giám Đốc

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Làm Vợ Tổng Giám Đốc
  3. Chương 58

Chương 58

Cổ chân tôi mỗi lúc một sưng to, cảm giác đau nhức càng lúc càng khó chịu, tôi gục đầu xuống gối, cảm nhận nơi đau đớn giật lên từng nhịp. Không ai biết tôi đang ở đây thật, đã khuya lắm rồi, trăng đã qua đỉnh đầu lặn đi mất từ lúc nào mà không thấy tiếng người. Nơi tôi ngã không xa khu vực resort là bao, tại sao không ai nghĩ đến nơi này? Có lẽ vì… tôi khóa cửa ngoài, mọi người nghĩ tôi và Bách xé lẻ đi chơi đâu rồi nên không ai thèm tìm kiếm. Cắn răng tôi di chuyển về vách đá, tựa lưng vào thở phì phò. Cứ nghĩ sẽ giúp được Bách bớt cơn khó chịu, cuối cùng lại để anh vật vã nằm đó một mình tự thoát khỏi cơn say. Anh tỉnh lại rồi, liệu anh có thắc mắc về tôi không? Hay anh cho là tôi cố tình chạy trốn khỏi anh? Chắc hẳn anh không ngờ tôi lại chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này để rồi ngã oạch xuống hố. À… còn anh quản lý, hẳn anh ấy biết tôi đi về phía này chứ? Thôi thì… cố gắng chờ đến sáng, sáng mai có thể sẽ có ai đó tìm được đến đây…

Tiếng bụng tôi sôi lên ọc ạch, tôi đói rồi, đói đến mức muốn ngủ cũng chẳng ngủ được, thêm cả cái chân vẫn cứ rộn lên nhói buốt. Cái hố này xung quanh toàn đá, chẳng có nổi cây cỏ mà tìm xem có gì nhá được không, mà kể có cũng chẳng dám nhai, tối thế này ăn phải lá độc có mà đi đời. Đêm xuống sương lạnh, gió thổi vào vách đá nghe như tiếng nỉ non… tôi rùng mình, cả người run lên bần bật. Cuối cùng mệt mỏi kiệt sức tôi cũng thiếp đi…

– Kiều Anh!

Tiếng gọi giữa chốn hoang vu tối như hũ nút khiến tôi giật mình. Bách? Có phải tiếng Bách không? Là tiếng Bách hay là ảo giác của tôi? Giờ là mấy giờ rồi? Tôi không biết, chỉ biết tôi phải gào to lên hết cỡ, gào bằng tất cả sức lực để anh có thể nghe đến:

– Anh Bách… Tôi ở đây!

Không có tiếng đáp lại. Tôi lại tiếp tục gào to:

– Anh Bách… Tôi ngã ở cái hố này… Gần hồ nước ấy…

Đáp lại tôi chỉ có tiếng gió rì rào, tiếng dế kêu rỉ rả. Không lẽ… tôi mong quá mà nghe nhầm sao? Nước mắt tôi bắt đầu lăn, tôi vừa gào vừa khóc:

– Anh Bách… anh Bách… tôi ngã ở đây… huhuhu… anh đang ở đâu?

Có ánh sáng đèn pin chiếu từ trên cao, nhiều âm thanh vang lên:

– Tìm thấy rồi! Cô ấy ở đây!

– Cứu…. cứu tôi với!

Tôi biết mình được cứu rồi, ruột gan tim phổi cùng lúc đều đập như muốn văng ra ngoài, mừng đến muốn òa lên khóc. Nhóm người trong đoàn cuối cùng cũng đã tìm đến đây rồi!

– Cô có trèo lên được không?

Có thang dây thả xuống, tôi bám vào thang mà cái chân đau khiến tôi không lên được, đành nhăn nhó nói với mấy người ở trên:

– Tôi… bị sái chân, đau lắm… không bước được.

– Cô ấy nói bị sái chân!

Giữa những khuôn mặt đàn ông xa lạ, Bách xen vào giữa, khuôn mặt trắng bệch anh khẽ thở phào. Thoáng thấy anh, cơ thể tôi như được thả lỏng, cảm giác tin tưởng ùa đến, tôi lắp bắp khi anh trèo thang xuống dưới.

– Chân nào sái?

Bách cau mày khẽ hỏi. Tôi sụt sịt ngồi phịch xuống đá, giơ cái chân sái sưng tấy đỏ lên. Bàn tay ấm áp nắm lấy cổ chân tôi xoa nhẹ.

Khậc!

AAA… Tôi hét lên trước cơn đau bất ngờ, vài giây sau cảm thấy nhẹ tênh, chỉ biết mấp máy câu cảm ơn trên môi không thành tiếng.

Bách ngồi quay lưng lại tôi, nhàn nhạt nói:

– Leo lên đây được không?

Tôi ôm lấy lưng anh, tấm lưng rộng lớn vững chãi cho tôi cảm giác bình yên. Bách từ từ đứng dậy, anh bám vào thang dây, vài bước là nhô lên tới mặt đá bên trên, có người kéo tôi đỡ tôi lên. Tiếng người ồn ã reo lên xung quanh:

– Cứu được người rồi!

– Chồng tìm được vợ rồi, thích nhé!

– Phải báo cáo ban quản lý về cái hố này thôi! Ngã vào đây đúng là tìm bằng giời!

Bách quay sang tôi, khẽ hỏi:

– Có đi được không?

– Chắc… chắc được!

Tôi tập tễnh bước đi, chợt anh bước hai bước trước mặt, lại ngồi xuống vỗ tay vào vai. Chẳng cần anh nói, tôi ôm lấy lưng anh, trái tim tôi đập liên hồi… cả vì mừng rỡ… cả vì biết ơn… cả vì… tình cảm tôi dành cho anh. Từng bước chân vững chắc, trên lưng Bách, tôi áp má vào gáy anh, cảm nhận mùi rượu… mùi mồ hôi… mùi nước hoa trầm ổn của riêng anh… Cứ nghĩ tôi cứu anh, cuối cùng lại thành… anh cứu tôi. Vừa xấu hổ lại vừa cảm thấy mình có lỗi, bao nhiêu cảm xúc khiến tôi chẳng thể nói gì, chỉ lặng lẽ nuốt trộm một ngụm nước bọt.

Xuống đến con đường mòn bên dưới, xe điện đã chờ sẵn đưa mọi người cùng về. Đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền mọi người thế này, tôi áy náy chỉ biết cúi mặt. Bách ngồi bên tôi, tay kéo eo tôi sát lại mỗi khi có cơn gió mạnh, cứ như anh sợ… tôi sẽ bay ra khỏi xe vậy. Giờ là ba giờ sáng, mọi người… tìm tôi bao lâu rồi?

Có người quan tâm nhìn tôi hỏi:

– Sao cô không bảo ai đi cùng lại đi một mình thế?

– Tôi… tôi cứ nghĩ đơn giản, khu du lịch thì ngã thế nào được… đâu phải tôi đi rừng lần đầu đâu.

– Chẳng có gì là chắc chắn cả, lần sau đừng thế nữa không kẻo sếp tổng chết non đấy!

Những tiếng cười trêu vang lên, Bách vẫn im lặng, bất giác cảm thấy tay anh kéo eo tôi sát thêm lại gần anh. Chẳng lẽ… anh đã lo lắng cho tôi lắm sao?

– Lão quản lý cam đoan cô đi về bên trái, thế quái nào lại đi về bên phải thế, tìm mãi mới ra!

Tôi nhăn nhó cãi:

– Chiều nay anh ấy bảo bên phải mà! Tôi không nghe lầm đâu!

– Chẳng biết đúng sai thế nào, chỉ biết lão ấy bảo cây gì gì ấy mọc bên trái, lão ta dặn cô đi về bên trái nên chúng tôi cứ theo đó mà tìm, còn đi mãi đến tận cuối nguồn, ai dè chồng cô nghĩ thế nào lại một mình chạy lại tìm cô ở bên phải con đường. Không thì còn lâu mới thấy!

– Thế là thần giao cách cảm đấy à?

Tiếng cười lại rộn lên. Tôi mím môi quay sang Bách, cảm thấy một lời cảm ơn là chẳng đủ, một lời xin lỗi cũng không đủ, chỉ lí nhí:

– Cảm… cảm ơn anh, tôi liều quá… lỗi tại tôi.

– Ừm.

Bách ừm nhẹ, khuôn mặt chẳng lộ cảm xúc, chỉ là… đáy mắt anh khẽ bừng sáng, có gì trong đó như sự yên tâm truyền đến làm lòng tôi nhẹ nhõm. Tôi chủ động ngồi sát vào anh, còn muốn dựa vào anh nữa nhưng chẳng dám. Anh lo lắng cho tôi, anh tìm kiếm tôi… anh đến bên tôi trong lúc tôi cần nhất. Bách… tôi chẳng biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, chỉ biết cảm giác hạnh phúc lan tỏa từng tế bào cơ thể.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5670 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5217 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4955 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4538 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4460 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4354 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter