Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Lạn Kha Kì Duyên

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Lạn Kha Kì Duyên
  3. Chương 86: Lại thấy cờ đen

Chương 86: Lại thấy cờ đen

Dịch: Lưu Kim Bưu

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Nhìn thấy vật kia chạy trốn, Kế Duyên cũng không vội vã truy đuổi. Hắn đã hiểu rõ đó là cái gì, cũng có biện pháp giải quyết càng đơn giản mà hữu hiệu, tội gì phải nửa đêm đuổi lên trên núi, trước tiên vẫn nên đi xem Phương Cầu có xảy ra đại sự gì hay không.

Một bên khác, ở nhà chính Phương gia, hai mẹ con đều đã bị doạ tỉnh.

Phương mẫu Đinh thị vén chăn lên, khoác thêm một chiếc áo khoác liền vội vã đi đến phòng của nhi tử. Bà nhìn thấy Phương Cầu mặt tái nhợt ngồi trên giường, vừa run rẩy vừa thở hổn hển.

"Cầu nhi không sao chứ? Con làm sao vậy, thanh âm vừa nãy là chuyện gì xảy ra?"

Phương mẫu hốt hoảng nhìn xung quanh một chút, bà nâng mặt của con trai, phát hiện trên đầu gã đầy mồ hôi.

"Mẹ... Mẹ... Con mơ một cơn ác mộng... Hô..."

Phương Cầu nói chuyện lộn xộn, cơn ác mộng vừa rồi vốn cũng giống lúc trước, chỉ là đột nhiên trong mộng lại toả ra ánh sáng chói lọi, có vô cùng vô tận hỏa diễm vọt đến thiêu đốt. Lúc đó, con quái vật hư thối đáng sợ hiện ra trong mộng cũng bị ngọn lửa đốt cháy.

Tiếng kêu thảm thiết của quái vật vang lên cả trong mộng lẫn trong phòng, khiến Phương Cầu giật mình tỉnh giấc.

Lúc này, thanh âm hốt hoảng của Kế Duyên kèm theo tiếng đập cửa vang lên bên ngoài nhà chính.

"Đùng đùng đùng... Đùng đùng đùng..."

"Phương huynh đệ, Đinh đại thẩm, xảy ra chuyện gì rồi. Kế mỗ mới nghe thấy một tiếng thét, các ngươi không sao chứ?"

"Đùng đùng đùng..."

Nghe được giọng nói trong trẻo rõ ràng của Kế Duyên, hai người trong phòng cũng hơi yên tâm hơn, ồn ào náo nhiệt lúc nào cũng có thể giảm bớt sự sợ hãi đấy.

"Mẹ, người nhanh ra mở cửa cho Kế tiên sinh."

Phương Cầu lấy lại bình tĩnh nói. Lúc này, Đinh thị mới đứng dậy đi ra tiền sảnh.

Bà vừa dời then cửa bằng gỗ thì nhìn thấy Kế Duyên đang đứng bên ngoài, trên mặt hắn lộ vẻ kinh hãi.

"Đinh đại thẩm, các ngươi không sao chứ?"



"Không có việc gì, không có việc gì, hình như Cầu nhi gặp ác mộng..."

"Vậy à, không có việc gì thì tốt rồi, ta đi gặp Phương huynh đệ một chút."

Nói xong, Kế Duyên liền đi cùng Phương mẫu tiến vào phòng Phương Cầu.

"Phương huynh đệ, vừa rồi lại gặp ác mộng à?"

Vừa nói chuyện, Kế Duyên vừa mở ra đồ đánh lửa, sau khi thổi sáng liền châm vào ngọn đèn trong phòng.

Nhìn thấy ánh sáng, sắc mặt của Phương Cầu đã khá hơn nhiều.

"Không có gì đâu, đã ảnh hưởng Kế tiên sinh nghỉ ngơi rồi. Chỉ là vừa nãy ta nằm mơ bị doạ sợ mà thôi, không có gì đáng ngại."

Đúng lúc này, Đinh thị bưng một chén nước đưa cho Phương Cầu, phát hiện ra nhi tử không đeo chuỗi hạt.

"Cầu nhi, chuỗi hạt mẹ xin cho con đâu rồi, tại sao con không đeo?"

"A? Chuỗi hạt, cái này..."

Kế Duyên chạy tới hoà giải.

"Chắc là để quên ở nhà Đinh Hưng huynh đệ rồi."

"Đúng đúng đúng... Nhất định là để ở nhà Đinh đại ca. Mẹ đừng lo lắng, không mất được đâu!"

"Ngày mai nhớ phải đi tìm về, nó là hộ thân phù của con đấy! Biết không..."

Đinh thị nhắc đi nhắc lại chuyện này. Mà Kế Duyên ở một bên cũng đã xác nhận Phương Cầu vẫn chưa đáng lo, mặc dù mệnh hoả và khí tượng đã yếu đi, nhưng chẳng qua là do kinh hãi quá mức mà thôi.

...

Sáng sớm ngày thứ hai, Kế Duyên lấy cớ đi dạo sau bữa sáng. Sau khi hắn rời Phương gia liền lặng lẽ tìm tới Đinh Hưng.

Trong nhà bếp Đinh gia, Đinh Hưng đang ăn cháo. Gã hơi kinh ngạc khi nghe được lời nói của Kế Duyên.

"Phần mộ Phương gia? Tiên sinh hỏi chuyện này để làm gì?"

Lúc này, Kế Duyên đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ, sắc mặt bình tĩnh thong dong, bên trong lộ ra nét cười.

"Nếu Kế mỗ bảo rằng mình chỉ muốn đi xem một chút, Đinh huynh đệ có tin không?"

Đinh Hưng lắc đầu.

"Tiên sinh đừng nói đùa, ngài và Phương gia mới biết nhau, không đến mức muốn đi tế bái tổ tiên nhà họ chứ."

Bởi vì đã quen biết từ hôm qua cộng với sự kính trọng đối với người có học, hiện tại, Đinh Hưng thậm chí còn đổi xưng hô kính trọng với Kế Duyên.

"Tối qua Đinh huynh đệ cũng nghe thấy tiếng thét chói tai từ phía Phương gia chứ?"

"Đúng đúng đúng, ta đang muốn hỏi ngài đấy. Âm thanh tối hôm qua là cái gì vậy. Ta còn tưởng rằng dã thú nữa chứ. Bây giờ nghĩ lại có vẻ thật sự đến từ nhà Phương Cầu?"

"Ha ha, đi thôi, đến lúc đó ngươi sẽ biết."

Tuy Kế Duyên không nói nhiều, nhưng lại có sức mạnh làm cho người khác tin phục. Đinh Hưng vừa nghi hoặc vừa hiếu kỳ, tranh thủ ăn xong bát cháo. Sau đó, gã dẫn Kế Duyên men theo một con đường nhỏ khác trong thôn, đi đến ngọn núi phía sau thôn.

Đường không tính xa, hai người leo trèo hành tẩu khoảng 15 phút, liền có thể nhìn thấy mồ mả thỉnh thoảng xuất hiện. Ở chỗ hẻo lánh của một khe núi nhỏ, bọn hắn đã trông thấy mấy phần mộ của Phương gia.



"Kế tiên sinh, chính là chỗ này, hí...iiiiii... Sao lại lạnh như vậy a..."

Đinh Hưng cầm dao bổ củi chỉ vào mấy mô đất, vừa nói vừa xoa xoa bàn tay.

Đinh Hưng cũng không sợ Kế Duyên sẽ phá hoại thứ gì, một là gã tin tưởng Kế Duyên, hai là, vị đại tiên sinh vóc dáng thư sinh này có bắp đùi đoán chừng còn chưa to bằng cánh tay gã, nếu muốn làm chuyện xấu liệu có qua được Đinh thợ săn?

"Ừm!"

Kế Duyên đến gần một chút, ánh mắt đảo qua bốn ngôi mộ đất ở đây. Sau đó, hắn đi tới trước một ngôi mộ ở phía tây, cũng là ngôi mộ có địa thế thấp nhất. Hắn đưa tay sờ sờ một mảnh đen xám nhỏ trước bia mộ.

Ngẩng đầu nhìn kỹ văn bia, phía trên viết: "Mộ của gia phụ Phương Thăng Hán, nhi tử Phương Cầu xây."

"Đinh huynh đệ đứng xa một chút, đừng để quần áo dính ướt."

Kế Duyên nhắc nhở một câu, rồi đưa tay phải ra, chỉ về phía trước mộ. Một quân cờ hư ảo xuất hiện trước đầu ngón tay, sau đó kéo ra ngoài một phát.

"Ào ào ào..."

Dính ướt?

Theo tiếng nước vang lên một hồi, Đinh Hưng vốn còn đang hơi bối rối, bỗng kinh hãi khi nhìn thấy nước đục chảy ra từ trong mộ Phương phụ. Dòng nước tựa như một con Thuỷ Long đục ngầu bị dẫn dắt, cách mặt đất một thước, lại men theo một bên sườn dốc mà rơi xuống mặt núi bên kia.

Xung quanh rõ ràng càng lạnh hơn, đồng thời, một mùi thối khiến Đinh Hưng không chịu nổi cũng lan ra, khiến gã gần như muốn nôn mửa.

"Ôi rống ~~~ "

Thanh âm khàn khàn truyền ra từ trong mộ. Đinh Hưng vừa sợ vừa buồn nôn, lại bị doạ tới mức cứng đờ cả cơ thể. Gã hốt hoảng lùi lại phía sau, suýt chút nữa đã vấp vào đá núi trên mặt đất.

"Kế, Kế tiên sinh...!"

"Đừng sợ, có ta ở đây thì sẽ không có chuyện gì!"

Tay phải Kế Duyên vẽ trong không khí, dẫn ra tất cả nước bẩn. Sau đó, tay trái hắn giống như đang niêm hoa (*), cầm lên một bấc đèn đang cháy dở, bên trên còn bọc một lớp dầu thắp. Kế Duyên giơ bấc đèn lên trước mặt, vận khởi pháp lực, há miệng thổi nhẹ.

Bấc đèn cháy mãi không tắt, ngọn lửa theo gió mà bay vào lỗ hổng nhỏ trên ngôi mộ, đó là lỗ hổng bị nước chảy lúc nãy phá vỡ ra.

Ầm ~~~

Lửa cháy trong mộ một hồi, ánh lửa mơ hồ xuyên qua miệng lỗ hổng.

"Ôi a ~~ a ~~~~~~ "

Bên trong ngôi mộ, tiếng gào thét đáng sợ thay đổi từ khàn khàn đến the thé. Đinh Hưng ở một bên sắc mặt trắng bệch, tay chân cứng ngắc. Gã không chịu nổi mà phải che lại hai tai.

Sau khoảng mười mấy hơi thở, hết thảy động tĩnh đều lắng xuống.

Kế Duyên khẽ thở dài một cái, quả nhiên là Ấm Thi, Ngoại Đạo Truyện có kể: Ấm Thi giả, có thực có hư, Si mị (*) tiểu tà, hại tử tôn...

"Bụi về với bụi, đất về với đất, được rồi Đinh huynh đệ, chúng ta đi thôi. Sau này, ngươi có thể bảo với Phương Cầu huynh đệ hãy dời mộ cho phụ thân mình, đổi thành vị trí hơi cao và hướng phía mặt trời. Đương nhiên, không đổi cũng không sao, à đúng rồi, việc này ngươi cũng đừng nói với người khác."

"Ôi ôi ôi...Đã nhớ kỹ, đã nhớ kỹ, ơ kìa, tiên sinh chờ ta một chút, chờ ta một chút nha ~~!"

Đinh Hưng chân bước hơi run rẩy, vội vàng đuổi theo Kế Duyên cũng đang nhanh chóng rời đi. Gã sợ bị bỏ lại một mình ở đây.

Kế Duyên đi phía trước, Đinh Hưng ở phía sau đi theo từng bước. Người sau vẫn còn hãi hùng khiếp vía, mà người trước cũng có nghi hoặc giấu trong lòng. Trong tay áo Kế Duyên, một quân cờ hư ảo màu đen loé lên rồi biến mất.



"Quả nhiên lại là cờ đen?"

...

Chuyện này đối với Kế Duyên đã kết thúc. Tất nhiên, hắn liền cáo biệt bốn hộ gia đình quen biết, mà bốn gia đình cũng không quá bất ngờ, dù sao Kế Duyên vốn muốn đi Thanh Thủy Huyện quan đạo.

Người quê nhiệt tình, đặc biệt đưa tiễn Kế Duyên đến tận ngã ba lúc trước. Đinh Hưng lại còn đưa cho Kế Duyên một túi lớn bằng lá trúc, bên trong đựng đùi thỏ muối.

"Được rồi, các vị tiễn ta đến đây thôi. Còn Phương huynh đệ, ngươi hãy đến cúng bái ở Ngoạ Sơn tự, cũng nên đi thắp nén hương ở miếu thổ địa. Có lẽ căn bệnh mơ thấy ác mộng của ngươi cũng sẽ khá hơn."

"Được, nhất định nghe theo tiên sinh!"

Phương Cầu cười đáp lại. Gã tưởng rằng Kế Duyên nhắc mình nhanh chóng đi mua chuỗi hạt mới để che giấu.

"Như vậy, các vị, sau này sẽ còn gặp lại!"

Kế Duyên trịnh trọng chắp tay về phía bốn gia đình, khiến cho bọn họ cũng vội vàng lấy tư thế không chuẩn lắm mà chắp tay thi lễ, miệng nói những lời kiểu "Bảo trọng" "Thuận buồm xuôi gió".

Nhìn bóng lưng Kế Duyên đi xa dần, Đinh Hưng lại nhìn Phương Cầu, bỗng nói:

"Phương Cầu, ngươi hãy dập đầu hai cái với tiên sinh đi!"

"Hả?"

Phương Cầu mờ mịt khó hiểu.

"Dập đầu? Vì điều gì?"

Kế tiên sinh là người tốt, học vấn cũng rộng, nhưng không đến mức phải dập đầu chứ, hắn là người bên ngoài, cũng không đưa đại lễ gì mà.

"Không có gì, không có gì..."

Đinh Hưng lấp liếm cho qua, cũng thầm quyết định sẽ đợi thêm một lúc nữa, chờ mọi người rời đi rồi gã sẽ lặng lẽ đuổi theo Kế tiên sinh. Nghĩ như vậy, thật sự là trong lòng gã hưng phấn không ngừng được.

Chỉ là, chờ đến khi Đinh Hưng lặng lẽ rời thôn, sau đó chạy đủ một canh giờ, gã vẫn không thể tìm được bóng dáng của Kế Duyên. Lúc đi hưng phấn bao nhiêu thì bây giờ lại tiếc nuối bấy nhiêu.

(*) Niêm hoa vi tiếu: Cầm hoa mỉm cười, đây là giai thoại thiền rất quan trong Phật giáo, được xem là đầu mối của Phật giáo Thiền Tông. Hình ảnh tượng Phật niêm hoa các bạn có thể tra trên google

(*) Một loại yêu quái bắt nguồn từ sông núi (theo wikipedia về Chimimōryō)

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5682 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5223 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4963 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4544 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4470 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4367 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter