Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên
  3. Chương 21

Chương 21

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Bởi vì là lông tóc màu trắng, cho nên nơi đó cũng thuần trắng, nhưng lông ngắn, hai quả cầu tròn vo nho nhỏ.

Quả cầu nhỏ... tròn vo.

Lộ ra vẻ tinh xảo đáng yêu, khiến người nhìn hận không thể... bóp trong lòng bàn tay để thưởng thức.

Báo đen bỗng nhiên đứng dậy, mạnh mẽ quay đầu đi chỗ khác.

Miệng vết thương trước ngực thoạt nhìn nghiêm trọng, nhưng đối với anh mà nói, cơn đau này đã thành thói quen, không cần để ý.

Anh đã đủ cường đại, dưỡng thương mấy ngày là có thể sinh hoạt thật tốt. Chỉ là, khi tiểu miêu nhãi con quan tâm anh, lo lắng cho anh, anh vẫn cảm nhận được sự ấm áp khó có thể quên.

... Sinh hoạt một mình đã lâu rồi, anh đã quên mất cảm giác này.

Chính là A Ninh ngây ngốc, mỗi lần đều chủ động chạy tới, hỏi anh có được không, có đau hay không.

Anh biết cậu với động vật khác cũng như vậy, nhưng nguyên nhân vì vậy, anh mới có thể...

Cái đuôi báo đen lắc lắc, theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhìn thoáng qua phương hướng rừng rậm.

Anh định đưa A Ninh về đàn sư tử. Nhưng ma xui quỷ khiến, vẫn chậm chạp không có động tác.

Cuối cùng, báo đen một lần nữa nằm xuống, lấy một tư thế bảo hộ tiêu chuẩn nhất, để mèo con ở vùng bụng ấm áp nhất, rồi sau đó quấn cái đuôi lên, vì cậu ngăn cản gió và thanh âm sàn sạt thật nhỏ của lá cây.

Sẽ không quấy rầy giấc ngủ của cậu.

Mèo con càng ngủ sâu hơn, tứ chi đều mở ra, bày ra tư thế kỳ quái. Chóp mũi phấn hồng hơi động đậy, hô hấp dài lại có quy luật. Làm người kìm không được mà tưởng tượng, khi cậu mở mắt, sẽ đáng yêu đến cỡ nào.

Báo đen cứ như vậy nhìn cậu thật lâu.

... Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi.

Thiệu Dĩ Ninh lười biếng tỉnh ngủ, chỉ cảm thấy toàn thân giống như vừa ngâm mình trong suối nước nóng, thoải mái, ấm áp, thích ý. Cậu theo bản năng duỗi người, đầu ngón tay đụng phải một thân thể lông xù khác, cậu tức khắc lùi về, trừng lớn mắt.

Đôi mắt xanh thẳm chớp a chớp, ngơ ngác nhìn chằm chằm da lông màu đen trước mắt.

Hình như là... Già Lâu đại ca?

A, là anh. Như vậy, mình ngủ bao lâu rồi?

Nhớ tới việc lúc trước, cậu vội vàng bò dậy, đi xem miệng vết thương trước ngực anh.

Miệng vết thương đã không còn đổ máu, cũng bắt đầu có dấu hiệu khép lại. Nhưng cậu vẫn rất lo lắng, cậu nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, còn có biện pháp gì?

Báo đen tựa hồ đã rơi vào giấc ngủ --- từ từ, Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên phát hiện, anh không phải là đang ngủ mà là hôn mê.

Đồng thời, nhiệt độ cơ thể của anh cũng cao thái quá. Có lẽ là bị thương nên phát sốt.

Mèo con sốt ruột.

Cậu kêu vài tiếng, ý đồ đánh thức Già Lâu. Nhưng anh chỉ hơi hơi giật lỗ tai, không hề có dấu hiệu thức tỉnh. Thiệu Dĩ Ninh có chút bất an, dứt khoát ghé sát vào trước mặt anh, miêu ô một tiếng.

"Miêu ô..."

Cậu hi vọng, tiếng miêu ô này có thể đánh thức Già Lâu giống như đã đánh thức bọn sư tử a ba.

Sau tiếng kêu của cậu, báo đen chậm rãi ngẩng đầu, mở ra đôi mắt màu xanh lục, không chuyển mắt mà nhìn cậu.

"Già Lâu đại ca!"

Thiệu Dĩ Ninh cao hứng.

Báo đen khôi phục vài phần tinh thần, từng chút một liếm lông mèo con.

Thiệu Dĩ Ninh làm loạn lông tóc của mình, đều được anh kiên nhẫn chải vuốt chỉnh tề giúp, khôi phục bộ dáng xõa tung mềm mại, biến trở lại thành một tiểu mỹ nhân. Đôi mắt xanh thẳm sáng lấp lánh, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trái lại cũng bắt đầu liếm báo đen.

Lễ thượng vãng lai! Cậu là một mèo con lễ phép!

Nhưng mà...

Cậu bất động còn tốt, cậu vừa động, đầu lưỡi mềm mại tiến sâu vào đáy lòng Già Lâu. Anh không thể không căng chặt cơ thể, làm cho nơi khác thường nào đó không rõ ràng như vậy.

Rõ ràng bây giờ là mùa khô, là mùa các con vật... không có khả năng nảy mầm.

Anh không nên có loại phản ứng này.

Trong nháy mắt, báo đen có chút không biết làm sao.

Thiệu Dĩ Ninh hưng phấn, vì bản thân có thể giúp đỡ mà vui vẻ. Từ khi đi vào thảo nguyên, cậu cảm thấy chính mình đơn thuần hơn rất nhiều, mỗi ngày chỉ có ăn cơm, ngủ, và chơi đùa vui vẻ. Sinh hoạt của động vật là đơn giản như vậy, cậu hiện tại cảm thấy... loại sinh hoạt này cũng không tệ lắm?

Không có nhân loại ngươi lừa ta gạt, cũng không có đủ loại gian nan như xã súc, học tra... Mèo không đi học cũng không đi làm, cho nên mới nửa đêm nhảy nhót?

Khụ, mặc kệ thế nào, hiện tại cậu mỗi ngày đều rất vui vẻ.

Trời lại chìm vào bóng tối, mây trắng lơ đãng bay qua, một ngày là trôi qua trên thảo nguyên. Thiệu Dĩ Ninh nhìn nhìn sắc trời, suy nghĩ có nên quay lại đàn sư tử hay không. Báo đen bỗng nhiên đứng dậy, thấp giọng phân phó: "Chờ ta."

Anh bảo Thiệu Dĩ Ninh lên cây. Đợi đến khi cậu lên nơi an toàn, liền xoay người nhảy đi phương xa.

Thiệu Dĩ Ninh chờ tại chỗ.

Sau khi mặt trời xuống núi, thảo nguyên hoàn toàn tiến vào đêm tối. Gió đêm thổi quét, các động vật về đêm bắt đầu hoạt động. Thiệu Dĩ Ninh ngẩng đầu, chỉ phát hiện mấy con chim bay qua.

Cậu đợi lâu, rốt cuộc thân ảnh kia cũng trở về, còn mang theo một con mồi mới mẻ.

Phảng phất như việc bị thương hoàn toàn không ảnh hưởng đến hoạt động của anh, báo đen mạnh mẽ trở về, vứt thỏ xám xuống đất.

Nhưng mà, Thiệu Dĩ Ninh không chú ý, miệng vết thương của anh có chút nứt toạc.

Máu đỏ tươi bắt đầu tràn lên, chính báo đen cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng tiểu miêu nhãi con đã chạy lại đây, đôi mắt xanh da trời tràn đầy lo lắng.

"Già Lâu đại ca..."

Cậu bỗng nhiên nhớ tới, thanh âm miêu ô của cậu hình như có chút tác dụng --- nếu có thể an ủi Già Lâu, làm anh vui vẻ một ít, cũng không phải không thể.

Vì thế, Thiệu Dĩ Ninh thử chủ động mở miệng, kêu một tiếng miêu ô.

"Miêu ô..."

Một tiếng này vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống một đóa bồ công anh khi bị cơn gió nhỏ thổi, hạt giống xù xù bị thổi tan, phiêu đãng trong gió; lại giống bông tuyết mùa đông, rào rại dừng trên nhánh cây, vô thanh vô tức.

Báo đen còn chưa phản ứng, Thiệu Dĩ Ninh lại rõ ràng nhìn thấy, ngực vết thương trước mặt anh, hình như... có chút khép lại?

Thiệu Dĩ Ninh:???

Cậu nhịn không được tiếp tục kêu vài tiếng miêu ô miêu ô. Theo động tĩnh của cậu, miệng vết thương trước ngực báo đen thế mà thật sự hơi khép lại một chút.

Chỉ là, còn rất chậm, có khả năng cậu kêu rách cổ họng cũng sẽ không hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp được, nhưng dùng mắt thường có thể thấy được, vết thương thoáng khôi phục một chút --- Thiệu Dĩ Ninh sợ ngây người, cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, cậu hiện tại, là có giọng ca vàng?

Kêu một tiếng, người người tỉnh táo; kêu một câu, trị bách bệnh --- miêu miêu vạn tuế!

Thiệu Dĩ Ninh:... Nghe, nghe có chút kì quái, thật thẹn a.

Chính là, có thể trị liệu miệng vết thương, dù sao cũng là chuyện tốt.

Cậu trợn mắt há hốc mồm, Già Lâu lại không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhìn bộ dáng mộng bức của tiểu miêu nhãi con, trong đôi mắt lục hiện lên vài phần ý cười, cúi đầu cọ cọ chóp mũi với cậu.

Thiệu Dĩ Ninh phục hồi tinh thần, nhịn không được mà nói: "Này... Đây cũng là bởi vì..."

Bởi vì những thứ đó?

Cái gì trăng máu, rừng rậm?

Báo đen khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Hẳn là vậy."

Đồng thời, anh có chút lo lắng --- năng lực của A Ninh, càng ngày càng rõ ràng.

"Nhưng mà..."

Thôi thôi, đều đã xuyên qua rồi, còn chú ý cái gì mà khoa học với không khoa học.

Thiệu Dĩ Ninh lại yên ổn. Tuy cậu vẫn rất tò mò, nhưng cậu có kiên nhẫn, có thể chờ.

Già Lâu tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của cậu.

Anh thấp giọng dặn dò: "Khi chưa bắt buộc, không cần như vậy."

Tuy rằng trước mắt mà nói, trên thảo nguyên, A Ninh không có gặp được địch nhân gì, mọi người đều rất thích cậu, đến cả ngao ô tộc của yêu thương cậu, nhưng Già Lâu vẫn hi vọng cậu có thể sinh hoạt một cách vui sướng, hạnh phúc lớn lên.

Nội tâm của Thiệu Dĩ Ninh rốt cuộc cũng là nhân loại, cũng minh bạch ý tứ của anh. Cậu chớp chớp mắt, bỗng nhiên nghịch ngợm nói: "Già Lâu đại ca, chỉ cần về sau anh không bị thương, tôi đương nhiên sẽ không dùng kĩ năng này."

Cậu chợt hơi giơ cằm lên, phảng phất như đang nói một việc vô cùng nhẹ nhàng, "Chúng ta nghéo tay, làm bảo đảm nhé?"

Báo đen nhướng mày, bỗng nhiên hỏi lại: "Nghéo tay là cái gì?"

"Là..."

Ai nha, cậu quên mất, động vật chỉ có móng vuốt, không có ngón tay. Động tác nghéo tay này, bọn họ làm không được.

Mèo con giơ chân trước của bản thân lên, gian nan thử thử --- không được không được, quá khó khăn, cùng lắm chỉ khiến cậu chuột rút móng vuốt thôi.

Cậu thử mà không có kết quả, nhụt chí ấn móng vuốt trên mặt đất, lần thứ một ngàn, một vạn ảo tưởng, nếu cậu vẫn là hình người thì thật tốt a?

Như vậy, cậu liền có thể tận tình mà xoa mèo lớn! Mà không phải như hiện tại... Khụ, bị nhóm mèo lớn xoa.

Thiệu Dĩ Ninh nghiên cứu một hồi lâu, cuối cùng buồn rầu nói: "Nghéo tay chính là... chính là một ước định!"

"Giống như vậy!"

Mèo con vươn móng vuốt, lay tới lay đi trên bùn đất, đại khái vẽ ra bộ dáng hai tay. Nét bút rất giản lược, cũng không biết Già Lâu có minh bạch không. Sau đó, cậu chỉ vào hình: "Chính là như vậy, hai móng vuột câu vào nhau, mọi người đã ước định rồi thì phải hoàn thành nó."

"Ai làm không được, chính là tiểu... chính là ngao ô tộc!"

... May mắn Đa Luân không ở nơi này, nếu không hắn chắc chắn sẽ không vui.

Còn tốt, Già Lâu lý giải ý của cậu.

Trong mắt lục tràn đầy nhu hòa, cái đuôi vung vung vài cái, chóp mũi của báo đen áp lại gần mèo trắng nhỏ, hô hấp phảng phất như đan xen triền miên bên nhau, anh khẽ ừ một tiếng, giống như lời thề.

"Ta đáp ứng ngươi."

......

Trăng lên giữa trời, mèo con mơ màng có chút mệt rã rời, bị đưa về đàn sư tử.

Nhìn Mẫu Sư tiếp nhận tiểu miêu nhãi con, báo đen gật đầu, xem như chào tạm biệt, xoay người hòa vào bóng đêm.

Dã thú chạy nhanh trong trong thảo nguyên hắc ám, lăng yên không tiếng động một lần nữa lẻn vào rừng rậm.

Lúc này đây, anh không dừng lại, chạy thẳng vào chỗ sâu nhất.

Mới đầu là bóng tối, phảng phất như duỗi tay sẽ không thấy năm ngón tay. Rồi sau đó, có ánh sáng mỏng manh, dần dần ánh sáng lớn hơn, chiếu vào mặt cỏ. Khi báo đen chạy qua sẽ có gió nhẹ quanh thân, vì thế nhóm côn trùng tạm thời tránh né, ẩn thân vào dưới đám cỏ.

Trong sự yên tĩnh, Già Lâu đứng dưới một cây đại thụ. Trung tâm thân cây có một hốc cây tối đen sâu thẳm. Trước mặt hốc cây, anh nhấp môi đứng yên lặng trong chốc lát, một lát sau anh rũ mắt, hơi hơi cúi người, là một tư thế tôn kính lại có chút đề phòng, anh thấp giọng nói: "Ta đã thông qua khảo nghiệm của ngài."

"Xin hãy nói cho ta, ta nên làm thế nào?"

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5679 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5221 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4961 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4541 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4468 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4365 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter