Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Minh Triều Ngụy Quân Tử

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Minh Triều Ngụy Quân Tử
  3. Chương : 21

Chương : 21

Bà chằn Đỗ Yên này luôn có thể làm ra chuyện khiến người khác muốn giết nàng diệt khẩu.

   Nếu không phải mình đánh không lại nàng thì phần mộ của nàng đã sớm xanh cỏ.

  Đón nhận ánh mắt sâu xa của Đỗ Yên khiến Tần Kham chột dạ mất một lúc, nhưng sau hắn chợt chuyển niệm nghĩ lại - Mình sợ cái gì chứ? Nàng còn đang nợ mình hai trăm lượng bạc kìa, mình là chủ nợ của nàng thì sao phải sợ nàng chứ? Mà ngược lại nàng phải sợ mình mới phải đi?

   Tần Kham bỗng ưỡn ngực hùng hùng hổ hổ dõng dạc nói: “Trả tiền, hai trăm lượng bạc!”

   Đỗ Yên khẽ nhăn đôi mày liễu: “Lần trước chuyện tập thơ thì ta mới chỉ có chút nghi ngờ nên mới dùng ngôn ngữ thử thử ngươi mà chưa dám khẳng định. Lần này quả thực là bắt tận tay day tận mặt… Tần Kham, ngươi rốt cuộc là kiểu người nào?”

  “Ta là của kiểu người chủ nợ của cô… đừng đánh trống lảng nữa, trả tiền đi đã.” Tần Kham chém đinh chặt sắt trả treo lại.

  “Ngươi mới đừng có đánh trống lảng ấy! Nói, ngươi toan tính gì? Rõ ràng là tác phẩm của mình mà sao lại giả mạo thành của Đường Dần?”

   Tần Kham hơi nheo nheo mắt, gằn giọng: “… Cô định trốn nợ hả?”

  “Văn nhân sĩ tử nơi nơi muốn dương danh thiên hạ mà còn không được. Thế mà ngươi lại đem danh tiếng ném cho kẻ khác, vùi đầu lặng lẽ kiếm chác tiền bạc… Ngươi có bệnh hay không hả?”

  “Cô mà không trả tiền thì ta lên Nha môn kiện đó, dù cha cô có là Tri huyện thì cũng chẳng lấp liếm nổi chuyện thiếu nợ không trả tiền chứ nhỉ…”

  “Ngươi còn cất giấu bao nhiêu bản lĩnh kỳ diệu hả…?”

  “…………”

  “…………”

   Hai người ông nói gà bà nói vịt một chặp, lời qua tiếng lại hết sức hỗn loạn.

  “Dừng, dừng!” Tần Kham huơ tay đau khổ thở dài: “… Nói chuyện với cô mệt quá đi mất.”

   Đỗ Yên đương nhiên cũng không khá hơn: “Ta cũng thấy như thế…”

  “Chúng ta nói chuyện rõ ràng không có nửa câu nào hợp ý nhau, vậy cần gì tiếp tục thế này nữa chứ?”

  “Cũng đúng!”

   Hai người im miệng, ước định ngày mai tái chiến.

  Mãi cho đến khi thân ảnh của Đỗ Yên đã biến mất không thấy thì Tần Kham mới bừng tỉnh.

  “Bạc? Không phải nàng còn thiếu bạc ta sao? Không ngờ thế mà còn bị nàng trốn nợ được, bản lĩnh trốn nợ của bà chằn này quả là cao…”

   Tần Kham vẻ mặt khinh bỉ lắc đầu ngao ngán rồi quay người trở về phòng mình viết đại cương “Tây Du ký”.

   Tần Kham mới đi trong chốc lát thì cửa phòng của Đường Dần vụt mở ra, Đường đại tài tử thất hồn lạc phách nhìn hàng lang trống rỗng, ngây người ngơ ngác thật lâu.

  “Rõ ràng nghe có người cãi nhau ở đây mà, sao không có một bóng người nhỉ?”

  Đường Dần đứng đơ như gỗ hồi lâu rồi bỗng chợt trợn to hai mắt hoảng sợ, thân thể không run lẩy bẩy không thể kiểm soát nổi.

  “Chẳng lẽ… ta điên thật rồi?”

  ******************************************** **************

  

Nội đường Nha môn Sơn Âm huyện.

   Đỗ Hoành đứng đó, vẻ mặt quái dị không biết là đang giận hay đang cố nín cười.

  “Yên nhi, ý con là cái chức quan này của lão phu quan hoang toàn do con bỏ ra hai trăm lượng bạc mới giữ được à?”

   Đỗ Yên cười toe toét nhưng lại cố ra vẻ than thở: “Vốn lúc đầu chỉ có một trăm lượng nhưng sau đó con không nhịn nổi khi nhìn cái bản mặt vô liêm sỉ của thằng kia nên đập cho hắn một trận, vì vậy bị tính thêm thành hai trăm lượng…”

   Đỗ Hoành :“…………”

   Đỗ tri huyện có một loại khát vọng lao đầu vào tường…

   Thật không biết nên khen cô con gái rượu này mấy câu hay nên hung hăng đập thêm cho cái thằng Tần thư sinh kia một trận nữa rồi.

  “Hồ nháo, các ngươi… quá hồ nháo.” Đỗ Hoành chỉ vòn biết nói như vậy, trên mặt hắn vẫn khó nén nổi nỗi khiếp sợ trong lòng.

   Đỗ Yên cười nói: “Nếu không có cái hồ nháo này của con thì chỉ sợ cả nhà ta giờ này đang lủi thủi trên đường về quê đi!”

   Đỗ Hoành dở khóc dở cười: “Lão phu cũng còn không cổ hủ tới mức đó, có điều cái chức quan này không ngờ lại phải dựa vào con gái mình chạy ngược chạy xuôi mới giữ được. Thật là…”

  “Cha, đã nói rồi mà, con chỉ là người bỏ tiền ra thôi, Tần Kham mới chính là người giữ lại chức quan cho cha đấy.”

  “Tần Kham…” Đỗ Hoành cau mày trầm tư.

   Ngày đó xung đột với Thạch Lộc vốn là lúc mình đã bị ép vào tuyệt lộ, nhưng kể từ khi người đàn bà cùng với đứa bé kia xuất hiện thì tình thế hoàn toàn bị đảo ngược, rốt cục đổi thủ làm công… Hôm nay nghĩ lại mới thấy thời điểm người đàn bà kia lên sân khấu quả thực hết sức chuẩn xác, đơn giản có thể nói là tuyệt tác.

   Kế này nếu thật sự là do gã thư sinh tên là Tần Kham nghĩ ra được thì thằng này tuyệt không đơn giản nha.

   Ai ngờ Đỗ Yên còn tranh thủ trời mưa té nước vào thêm: “Cha, mấy bài thơ tuyệt tác như “Nếu mãi như lúc gặp ban đầu” gần đây nức tiếng Giang Nam đó thì cha có biết là do ai làm không?”

  “Không phải là do cái gã đàng điếm Đường Bá Hổ làm sao?” Đỗ Hoành tỏ vẻ khinh thường.

   Hắn vốn xuất thân là Tiến sĩ từ khoa cử của triều đình nên cảm nhận với đối với mấy thể loại phóng đãng, phong lưu nức tiếng như Đường Dần thực sự không tốt lắm.

   Đỗ Yên mỉm cười lắc đầu, biểu lộ thần bí.

   Đỗ Hoành trầm mặc hồi lâu, kinh ngạc thốt lên: “Chẳng lẽ lại là Tần Kham?”

   Đỗ Yên cười cười gật đầu.

  “Đã có thể làm ra tuyệt tác như thế thì sao hắn còn giả danh Đường Dần làm gì nữa?”

   Đỗ Yên thở dài bất đắc dĩ: “Người này không biết có bệnh gì không mà một mực cố chấp điên cuồng theo đuổi tiền bạc, ngược lại lại không trọng hư danh… những câu thơ thiên cổ tuyệt tác kia đối với hắn chẳng qua chỉ là hàng hóa dùng để đổi lấy bạc mà thôi…”

   Đỗ Hoành vuốt râu trầm ngâm, người này có tài như vậy thì vì sao không muốn dương danh với đời nhỉ? Không lẽ tuổi còn trẻ là vậy mà đã muốn làm ẩn sĩ hả?

   Mắt đẹp của Đỗ Yên chớp chớp láo liên, không biết trong bụng nàng đang có chủ ý tinh quái nào nữa.

  “Trong Sơn Âm huyện của cha có kẻ đại tài như vậy, sao cha không thu lấy mà dùng?”

   Đỗ Hoành nhàn nhạt liếc nàng: “Yên nhi, ý con là…?”

  “Cha, Tần Kham kia tuy là thư sinh đã bị tước công danh nhưng bản lĩnh không ít, hơn nữa chức vị của cha hiện giờ vẫn còn không thể không kể tới công lao của hắn đấy. Mà sư gia của cha mấy ngày trước chẳng phải là sợ bị cha liên lụy nên trốn mất như chuột rồi sao? Hiện cha xử lý chính vụ của cả Sơn Âm huyện mà bên người ngay cả một sư gia cũng không có thì…”

   Đỗ Yên càng nói càng lí nhí, khuôn mặt tươi cười càng lúc càng đỏ ửng dần.

   Đỗ Hoành không chú ý tới biểu tình của con gái mà đang khẽ cúi đầu suy tư cân nhắc.

  Ý tứ của Đỗ Yên hắn đã hiểu, người đọc sách bị tước mất công danh thì chuyện khoa cử tất nhiên là vô vọng, vào nha môn làm cái chức sư gia không có phẩm hàm quan chức thì cũng coi như là một cách tiến thân đấy. Sư gia tuy chỉ là tiểu lại nhưng ở trong huyện thì cũng coi như là khá có mặt mũi. Tần Kham kia đã giúp mình một chuyện lớn như vậy thì dùng cái vị trí sư gia báo đáp hắn cũng không phải là không được đi.

  Có thể nghĩ ra diệu kế như thế để giúp hắn vượt qua cửa ải khó, lại có thể làm ra tuyệt tác khiến đám văn nhân cả Giang Nam truyện tụng tán thưởng thì tài học cùng mưu trí đều có thể coi là thuộc loại đứng đầu rồi. Có điều… cái mưu kế kia của hắn không khỏi có chút thâm độc, hẳn tâm tính thằng này cũng chẳng hiền lành gì cho cam, để một kẻ như thế làm sư gia bên cạnh mình… nếu hắn làm hư lão phu thì làm sao bây giờ?

  “Khục khục, Yên nhi! Ngày mai con mang gã Tần Kham kia tới nha môn gặp cha a…” Đỗ Hoành rốt cục cũng quyết định.

   Đỗ Yên lại mặt ủ mày chau nhẹ nhàng thở dài: “Cha, trước khi để hắn làm sư gia thì… Aizzz, con còn nợ hắn hai trăm lượng bạc đấy. Cha còn chưa thấy cái bản mặt đòi nợ của hắn a…”

  “Hừ…” Đỗ Hoành bỗng ngứa răng.

   Hai trăm lượng bạc, này đã tương đương với toàn bộ tài sản của một gia đình trung lưu rồi. Đỗ Hoành là thanh quan, thanh quan thì phải nghèo… Mà nói thật thì hắn cũng không trả nổi số tiền này.

  Đỗ Hoành nổi giận rứt rứt chòm râu, sắc mặt có chút ngượng nghịu.

  “Con cứ để cho hắn tới gặp ta mà đòi. Lão phu cũng muốn xem thử xem hắn có dám hay không đây!”

   Đỗ Yên cười khúc khích gật đầu ứng.

   Bên trong nội đường, hai cha con bỗng trầm mặc xuống, mỗi người đều theo đuổi tâm tư riêng của mình.

   Đỗ Hoành lấy lại tinh thần nhìn sang thì thấy con gái đang cúi thấp đầu ngơ ngẩn, không biết nàng đang suy tư cái gì.

  “Yên nhi, con còn nghĩ gì nữa thế?”

   Đỗ Yên mê mang nói: “Con đang suy nghĩ, đang suy nghĩ… Con khỉ họ Tôn kia cuối cùng là có lấy được Định hải thần châm hay không chứ? Long Vương có chịu đưa ra không?”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5674 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5219 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4957 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4539 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4463 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4359 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter