Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố
  3. Chương : 12

Chương : 12

☆.

Dù sao thì bé gái vẫn dễ bảo hơn bé trai một chút, Doãn Chân quyết định dạy Hâm Hâm học cách viết bằng bút lông trước.

Doãn Chân không phải loại người chẳng biết ngó mặt người mà ăn nói, cậu biết chứ, Điền Trí Viễn vẫn còn chưa tin cậu hẳn. Muốn Nữu Nữu học Piano thì phải đến huyện, về mặt chi phí thì không cần tính toán, bởi Điền Trí Viễn chưa bao giờ keo kiệt khi xài tiền cho con mình. Cái hắn để ý là người chăm sóc mấy đứa nhỏ, là hắn lo lắng khi giao con mình cho người khác chăm nom.

Doãn Chân ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nếu như đứng ở góc độ của Điền Trí Viễn, cậu và hắn chẳng qua chỉ mới quen nhau được vài ngày, với người mà nửa đời không quen như cậu, hắn có đề phòng cũng chẳng lạ lùng gì.

Vì vậy, chuyện Nữu Nữu học Piano bị gác lại một bên, trước tiên cậu hỏi Hâm Hâm có muốn học viết chữ không đã.

Đối với việc học môn năng khiếu ngoại khoá, Doãn Chân không chuộng cách bắt ép. Trẻ con năm tuổi đã có suy nghĩ và ý thức về hành vi của bản thân, nên trong lúc dẫn dắt con trẻ và giúp nó nhận ra chỗ thiếu sót của bản thân, đồng thời phải trưng cầu ý kiến tụi nó trước rồi để tụi nó tự đưa ra ý kiến, như vậy cũng có thể bồi dưỡng khả năng tự chủ ý kiến của chính bản thân nó.

“Hâm Hâm, giờ đang được nghỉ hè, con có định làm cái gì không?” Ăn cơm trưa xong, hai đứa nhỏ định ra ngoài chơi nhưng bị Doãn Chân gọi lại, kéo vào phòng sách nói chuyện.

Kế hoạch ra ngoài của Hâm Hâm bị chặn ngang, có hơi không vui, hai hàng chân mày đen nhánh chau sít lại – “Làm gì cơ?”

“Thì ví dụ như, có muốn đi đâu đó? Có muốn mua đồ chơi?”

“Có có, con muốn về nhà cũ leo cây, lấy tổ chim!”

“… Còn gì khác nữa không?”

“Khác á?” Hâm Hâm cúi đầu suy nghĩ một hồi – “Con muốn đánh lộn cũng được tính?”

Doãn Chân cau mày: “Đánh lộn?” Cái này đúng thật là việc mà Hâm Hâm sẽ làm – “Không còn cái khác nữa à? Như là đọc sách hay học bài gì ấy.”

Hâm Hâm trợn mắt trừng Doãn Chân – “Chú à, sao con cứ cảm thấy chú giống y chang con mọt sách trong truyện vậy đó.”

Doãn Chân bị mũi tên đính ba chữ “con mọt sách” ghim vào người.

“Anh Tiểu Trương từng nói, ông nào mà hay móc mấy câu đọc sách học bài ở ngoài miệng thì đều là mọt sách cả, nhìn có vẻ học thức là thế, chứ thiệt ra toàn là…. giả….” Hâm Hâm nghiêng đầu nhìn Nữu Nữu – “Anh Trương nói cái đó gọi là giả gì ấy nhỉ?”

Nữu Nữu đáp rõ từng chữ: “Giả nai!”

Doãn Chân lại bị mũi tên đính hai chữ “Giả nai” ghim vào người.

“Ừ! Chính là ‘giả nai’, con đây hông thèm làm đứa ‘giả nai’!” Hâm Hâm nói với vẻ mặt ngay thẳng: “Anh Trương nói, chỉ lúc đánh nhau mới có thể thể hiện giá trị của một con người, mới có thể khoe ra sức hấp dẫn của bản thân, trở thành anh hùng cái thế và đàn ông con trai chân chính!”

Doãn Chân rung rớt hai mũi tên, vịn vai Hâm Hâm, hết sức nghiêm túc hỏi dò: “Anh Trương là ai?”

“Anh Trương là anh Trương chứ ai ạ.”

“Chú hỏi là hỏi nó con cái nhà ai, sống ở đâu cơ.”

“À, ba nó mở tiệm ăn cạnh nhà con.”

Doãn Chân nhớ lại, bên cạnh nhà Điền Trí Viễn hình như là một tiệm ăn nhỏ, hai người bọn họ còn tới đó ăn một bữa cơm. Nhà đó đúng thật có một đứa nhóc, lớn lắm rồi, chí ít đã hơn lớp 5.

“Tụi con thường hay chơi với anh trai kia lắm hả?”

“Dạ, tại mấy đứa khác chẳng ai chịu chơi với tụi con.” Nữu Nữu xoa xoa mũi – “Tụi nó ai cũng thích chửi tụi con, chẳng đứa nào chơi với tụi con hết, cơ mà tụi nó sợ anh ấy lắm. Chỉ có anh Trương là không chửi tụi con, còn hay cho tụi con kẹo ăn nữa.”

Doãn Chân cảm thấy ý tưởng dạy Hâm Hâm học ghi chữ bằng bút lông nên tạm thời gác lại.

“Sang đây với chú.” Cậu kéo hai đứa nhỏ tới trước bàn, cậu ngồi vào ghế, còn hai đứa nhỏ thì đứng trước mặt cậu – “Nói chú biết, mấy đứa nhóc kia đã chửi tụi con cái gì?”

Hai đứa liếc nhau, Nữu Nữu nói: “Chú hỏi này chi dạ? Chú định trả thù cho tụi con hả?”

Trả thù?

Doãn Chân bóp trán, tự nhiên cảm thấy có hơi nhức đầu.

Sau khi về nước cậu có làm thầy giáo ở Thượng Hải hai năm, nhưng hồi đó tiếp xúc toàn là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi thôi. Lứa tuổi này chỉ cần nắm chắc cách dạy; xác định rõ ràng ưu điểm của tụi nó; ở cạnh tụi nó rồi quan tâm khích lệ thật nhiều, với những cách này việc hiểu về nhau sẽ không còn là vấn đề. Nhưng với trẻ con vẫn còn trong giai đoạn non nớt, chúng căn bản sẽ chẳng hiểu lý lẽ là gì, suy nghĩ tưởng chừng đơn giản, ngoài ăn và chơi ra thì chẳng còn gì khác, nhưng thực tế là những thứ có trong đầu tụi nó vô cùng nhiều, hiếm lạ quai quái gì cũng có, hơn nữa khả năng bắt chước cực kì mạnh. Ví dụ như kiểu hành vi bạo lực của Hâm Hâm, câu hỏi vặn “có thù tất báo” của Nữu Nữu, không đoán Doãn Chân cũng biết, những thứ đó đại khái là đều học được từ “anh Trương” kia rồi. Muốn hiểu rõ và giao tiếp với trẻ con như thế, không phải người có tính nhẫn nại thì thật đúng là làm chẳng nổi.

Doãn Chân hít sâu một hơi, trưng ra bản mặt tươi cười – “Vụ trả thù mình bỏ qua bên trước đi hen, tụi con nói chú biết đi, mấy đứa kia đã chửi tụi con những gì?”

“Cái gì tụi nó cũng chửi hết đó chú, mẹ mày nè, cái *ồn nè, con hoang nè…”

“Thôi thôi thôi…” Doãn Chân sửng sốt chặn lời Nữu Nữu – “Chúng nó chửi tụi con như thế?”

Quỷ nhỏ gật đầu.

“Ba con đâu? Ba con có biết những chuyện này không?”

Vào nhà họ Điền mấy ngày qua, Doãn Chân biết rõ Điền Trí Viễn thương hai đứa nhỏ nhiều bao nhiêu, dù rằng sự quan tâm trên tinh thần có hơi thiếu thốn, nhưng hắn đi sớm về tối chẳng phải đều vì tạo điều kiện cho hai đứa nhỏ có một cuộc sống đầy đủ hơn, để tương lai sau này lúc tụi nó lên đại học, thậm chí là ra nước ngoài học thêm cũng không bị áp lực về kinh tế quá lớn hay sao. Đã thương con như thế, nhưng sao chuyện con mình bị người ta chửi rủa ở ngoài hắn lại không biết cơ chứ?

Nữu Nữu nói: “Ba hay vắng nhà lắm chú ơi, với lại tụi con có nói với chị bảo mẫu rồi ạ.”

Hâm Hâm khịt mũi: “Bảo mẫu đó giờ có chịu trả thù cho tụi con đâu, chỉ biết làm biếng suốt ngày.”

“Mấy cô đó có nói chuyện này với ba con không?”

Hai đứa đồng loạt lắc đầu – “Con hông biết.”

Doãn Chân cau mày, khỏi cần hỏi, chắc chắn là không nói rồi. Hẳn là do Điền Trí Viễn thường hay bận bịu không về nhà, mẹ hai hắn lại là bà chủ tốt tính, nên đám bảo mẫu kia không thấy áp lực mấy, chỉ dỗ dành để hai đứa nhỏ không gây chuyện lớn là xong.

Doãn Chân quyết định vẫn cần phải nói chuyện đàng hoàng với Điền Trí Viễn.

“Hâm Hâm, chú dạy con viết chữ được không?” Trước hết cứ tạo việc cho hai con gấu này làm đã, bằng không với hai tháng hè dài đăng đẳng này, thẳng nhỏ thể nào cũng sẽ đập nhau với đứa khác cho qua ngày rồi.

Hâm Hâm nghe xong nhíu mày – “Viết chữ á!” Bĩu môi trưng bản mặt chẳng muốn chút nào.

“Không muốn học à? Hồi chú lớn cỡ con là chú đã bắt đầu học rồi đó, hơn nữa chú được khen nhiều lắm, còn được gặp ngài thị trưởng nữa kia.”

Hâm Hâm lập tức trợn mắt, điệu bộ rất có hứng thú – “Thị trưởng là gì vậy chú? Có ăn được hông?”

“….”

“Anh hai ngốc thiệt đó!” Nữu Nữu cười hì hì xỉa xỉa thái dương Hâm Hâm – “Thị trưởng tức là trái Hồng bự đó đồ đần ạ!”

*Thị(市/shi4)trong thị trưởng và thị(柿/shi4)trong quả thị có cùng âm đọc.

“Có em mới đần!”

Doãn Chân chịu thua cái suy nghĩ bất bình thường của hai đứa nhóc này rồi.

Cuối cùng Hâm Hâm vẫn đồng ý học viết chữ bằng bút lông, đấy là sau khi Doãn Chân giải thích rõ ràng “thị trưởng” là vật gì rồi nó mới bằng lòng đấy nhé, hơn nữa nguyên nhân mà nó chịu học lại còn rất ngớ ngẩn —

“Đợi con học viết xong, cũng sẽ đi gặp thị trưởng kia một lần!”

Doãn Chân trợn mắt như cá chết trừng Hâm Hâm – “Ờ, cố gắng vì mục tiêu xa vời này đi nhé!”

Khu 2 có văn phòng phẩm tại gia, Doãn Chân dắt tay hai đứa dạo quanh một vòng, cửa hàng tuy nhỏ mà có võ*, cả linh kiện máy tính cơ bản cũng có bán.

*Nhỏ mà có võ: nguyên văn là [tiểu tiểu ma tước, ngũ tạng hoàn chân tề toàn – chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều có đủ cả] ý chỉ cái bên trong không như vẻ bề ngoài.

Hỏi người bán rồi bắt đầu chọn mua bút lông, chọn tới chọn lui, Doãn Chân chẳng thấy vừa ý cây nào hết. Nguyên nhân rất đơn giản, chất lượng những cây này đều như nhau – đầu bút chỉ dùng keo dán dính lên, hơn nữa, khi cậu đưa ra yêu cầu thử bút đã bị từ chối. Nói chung, nếu đây mà là tiệm chuyên bán bút lông thì chắc chắn sẽ không từ chối để khách hàng thử bút.

Doãn Chân cầm chiếc bút lông vừa dài vừa mịn lên cân nhắc, có nên nhờ anh hai ở thành S mua giúp một bộ văn phòng tứ bảo (gồm bút, mực, giấy, nghiên) luyện tập thư pháp hay không đây, kết quả Hâm Hâm kéo vạt áo cậu rồi dốc sức ra mà lắc.

“Chú ơi, chú mua cho con cây kiếm được không?”

Doãn Chân nhìn theo hướng ngón tay Hâm Hâm, toàn bộ món kê trên tủ bày hàng đều là đồ chơi cho trẻ em, cái gì cũng có. Hâm Hâm ưng ý một cây kiếm nhựa, trên chuôi kiếm có một con rồng quấn quanh, thân kiếm mạ màu vàng, ở trên viết mấy chữ “bảo đao Đồ Long” thiệt to.

Doãn Chân thở ra một hơi, giữ bình tĩnh nói với Hâm Hâm: “Hâm Hâm ngoan, không thể đi tới đâu đều mua đồ đến đó được, ba con kiếm tiền rất vất vả.” Nói xong không để ý tới cậu nhóc nữa, mà cầm một chiếc bút lông coi như tạm được đưa cho nhân viên – “Lấy cây này, có nghiên mực không?”

“Ngại quá, không có món đó, chỉ có mực nước thôi.”

“… được rồi!”

Doãn Chân mua bút lông, mực nước và cả giấy trắng, Hâm Hâm thì khó chịu vì Doãn Chân không mua kiếm cho nó. Doãn Chân cầm đồ đi đằng trước, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn cậu nhóc lề mà lề mề ở phía sau, trong lòng hớn ha hớn hở.

Cậu sẽ không nói ra đâu, rằng cậu khoái ngó cái mặt phùng má giận dỗi y chang cái bánh bao này này!

← Xem lại

Xem tiếp

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5718 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5251 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4987 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4566 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4486 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4415 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter