Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi
  3. Chương 25: Có phải dạo này ông để ý đến ai không?

Chương 25: Có phải dạo này ông để ý đến ai không?

Lê Ứng vẫn còn đang trên đường về. Gửi tin nhắn xong, một tay anh cầm lấy tay lái, tay còn lại thì nắm chặt di động.

Không lâu sau, di động trên tay Lê Ứng lại rung lên. Anh ấn mở, thứ đầu tiên đập vào mắt là một ảnh meme —

Một bé heo đang xoay người vỗ mông.

Lê Ứng nhìn một lúc, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Anh cũng không trả lời ngay, lại đặt điện thoại xuống bên chân, rẽ vào một bãi đỗ xe gần khu chung cư.

Dừng xe xong, anh cầm lấy di động, nhìn ảnh meme kia hồi lâu rồi mới gõ chữ —

Khựng lại ngón tay, Lê Ứng suy nghĩ trong chốc lát rồi lại gõ —

Lúc này Giang Dục đã lười biếng nằm ềnh ra giường lướt điện thoại. Thấy tin nhắn của Lê Ứng hiện ra, cậu tiện tay ấn vào xem.

Đọc được hai dòng đầu tiên, cậu không nhịn được mà chậc một tiếng: “Lại ghẹo mình nữa rồi.”

–

Trưa Thứ tư, Lê Ứng và Tần Dương vừa thảo luận công việc vừa bước vào văn phòng, đúng lúc bắt gặp Giang Mộng đang nói chuyện điện thoại.

Cô đưa lưng về phía cửa, đứng bên cạnh cửa sổ, dường như không biết có người bước vào.

“Chị xem tường nhà của Lý Văn Hạo rồi.” Giang Mộng nói, “Bạn cặp của mày xinh đấy.”

“Gì mà bạn cặp,” Giang Dục nói từ đầu dây bên kia, “Đã bảo là đàn chị không tìm được người, nhờ tôi đi thảm đỏ cùng, bà đừng có nghĩ vớ nghĩ vẩn nữa.”

“Chị nghĩ vớ vẩn lúc nào, là do não mày thiếu nếp nhăn thì có. Sao người ta không nhờ Lý Văn Hạo, không nhờ ai khác, mà lại một mực nhờ mày bước cùng lên thảm đỏ tốt nghiệp? Một ngày có ý nghĩa như vậy, chẳng phải người ta có ý với mày à?” Nói đến đây, Giang Mộng chợt khựng lại, giọng điệu có vẻ khó tin, “Giang Dục, mày đến mức này rồi hả? Rõ ràng người ta có ý với mày, thế mà mày không nhìn ra thật luôn?”

“Mày nói chị nghe, rốt cuộc là mày giả vờ không biết, hay là thật sự không nhìn ra?” Giang Mộng hỏi.

Lê Ứng nghe vậy chợt sững lại bước chân. Chỉ trong chớp mắt, anh lại bình tĩnh đi về bàn làm việc của mình.

Lúc này Giang Mộng mới để ý đến bọn họ, cô bèn nhỏ giọng: “Thôi dẹp đi, chị lười nói chuyện với mày, đi ăn cơm đây.”

Cúp điện thoại xong, Giang Mộng khẽ liếc sang Lê Ứng. Anh đang ngồi trước bàn làm việc, lật lật gì đó trong tay, gương mặt không nhìn ra cảm xúc.

Bây giờ đúng lúc là giờ cơm, mọi người đều đang thảo luận xem nên ăn gì. Lê Ứng lật lật tài liệu trong tay, song ánh mắt lại thẫn thờ. Anh xoay xoay cây bút trên tay, dường như đang suy tư gì đó.

Một lúc lâu sau, Lê Ứng lấy di động ra, nhấn vào WeChat của Giang Dục.

Lúc này mọi người trong văn phòng đã bàn bạc xong chỗ ăn, vài người lục tục đứng dậy.

Tần Dương quay đầu nhìn Lê Ứng: “Lê Ứng, hôm nay ông về nhà ăn hay đi cùng bọn tôi?”

Nghe vậy, Lê Ứng nghếch mắt nhìn qua, anh vẫn ngắm nghía điện thoại trong tay, thoạt nhìn có vẻ thất thần: “Các ông đi ăn đi.”

Là bạn học của Lê Ứng đã được mấy năm, Tần Dương hiểu rất rõ tính anh. Thấy Lê Ứng hiếm khi tỏ vẻ mất tập trung, y không khỏi nhìn anh lâu hơn một chút.

Có người thấy vậy bèn giục y một tiếng, Tần Dương phất tay bảo bọn họ đi trước, nói mình sẽ theo sau.

Lúc này điện thoại Lê Ứng rung lên hai lần, anh cầm lên xem.

Lê Ứng nhìn một lúc rồi mới trả lời.

“Ông đang tán dóc với ai thế?” Tần Dương ngồi ở bàn làm việc của mình, y quay đầu nhìn anh, cười với vẻ hóng hớt, “Gần đây tôi thấy ông hay chat chít với ai lắm, có mối nào rồi hả?”

Nghe vậy, Lê Ứng nở nụ cười thờ ơ, anh khẽ mím môi như thể định nói gì đó. Đúng lúc này tin nhắn của Giang Dục lại đến.

Nhận được tin nhắn này, Lê Ứng không trả lời ngay. Anh chăm chú nhìn tin nhắn trong chốc lát, một ngón tay khẽ khàng nhịp nhịp lên mặt bàn, tựa như đang suy tính gì đó.

Trông thấy dáng vẻ này của anh, Tần Dương cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Y rất quen thuộc với cách xử sự này của Lê Ứng, ngẫm lại thì năm xưa khi mới biết yêu y cũng có điệu bộ như thế. Thỉnh thoảng lại phải ngó di động một cái, sợ bỏ lỡ tin nhắn của người nào đó. Chủ động nhắn tin thì lại thấp thỏm bất an. Chờ mãi mới nhận được tin nhắn của đối phương, nhưng rồi lại phải suy đi tính lại, sợ mình nói câu nào không hay, cũng sợ gửi nhầm chủ đề khiến đối phương không đáp trả.

Rõ ràng là một chuyện rất đỗi phiền toái, song khóe miệng vẫn không kìm được mà cong lên.

Phải chăng đây chính là sức mạnh của tình yêu, làm ta ưu sầu nhưng rồi lại vui vẻ.

Thật ra Tần Dương đã nhận ra Lê Ứng là lạ được một thời gian rồi.

Một người chưa bao giờ thích lướt điện thoại như anh, ấy vậy mà thi thoảng lại cầm di động lên nghía một cái, chỉ có thể là rơi vào lưới tình mà thôi.

Lúc này Lê Ứng đang gõ chữ.

“Chắc chắn là dạo này ông để ý đến ai rồi.” Quan sát hồi lâu, Tần Dương quả quyết nói.

Lê Ứng nghe vậy thì cười nhạt, anh cầm di động, nhếch mắt liếc y: “Tôi không phủ nhận.”

Thấy anh thừa nhận một cách dứt khoát như thế, Tần Dương hơi khiếp sợ: “Ở đâu thế? Em gái trường mình à? Hay là người nhà giới thiệu cho ông?”

Trong lúc y nói chuyện, tin nhắn của Giang Dục lại gửi đến.

Đọc xong tin nhắn, Lê Ứng cong môi cười. Anh giương mắt nhìn về phía Tần Dương, sự vui sướng khó lòng kiềm chế trỗi dậy trong ánh mắt, “Sinh viên Giang Đại.” Nói xong, anh đứng dậy mặc áo khoác vào, “Tôi có hẹn ăn cơm rồi, đi trước đây.”

Sau đó anh lại vô cùng tốt bụng hỏi Tần Dương: “Cần tôi mua một phần về cho ông không?”

Tần Dương: “…Thôi khỏi, tôi đi ăn cùng mấy đứa kia.”

“Được.” Lê Ứng giữ nụ cười nhạt trên môi, rời khỏi văn phòng.

Tần Dương: “...”

Nói thế nào nhỉ, y cảm thấy giọng điệu ban nãy của Lê Ứng có hơi khoe mẽ. Mặc dù từ này không chính xác lắm, cũng không thích hợp để miêu tả con người Lê Ứng. Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, y vẫn cảm thấy anh có chút khoe khoang.

Có lẽ đó là cảm xúc khó lòng dằn được khi ta cảm mến ai đó. Ta cảm thấy như mình đã chiếm được báu vật đắt giá nhất trên thế giới này, không khỏi trở nên kiêu ngạo.

Nghĩ đến đây, Tần Dương sực nhớ đến gì đó. Y nhanh chóng lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Triệu Văn.

–

Khi nhận được tin nhắn của Triệu Văn, Giang Dục đang đứng ở cổng trường chờ Lê Ứng.

Trông thấy mấy đoạn tin nhắn này, Giang Dục hơi sững ra, sau đó cậu gõ chữ —

–

Giang Dục chờ ở cổng trường chưa lâu thì Lê Ứng đến, cậu bèn dẫn anh đi tới căn tin gần nhất.

Dọc đường đi, Giang Dục liên tục quan sát anh vài lần. Ban đầu khi nhận ra ánh mắt của cậu, Lê Ứng còn chưa kịp phản ứng lại.

Đến khi Giang Dục lại liếc anh thêm lần nữa, lúc này Lê Ứng mới nghiêng mắt nhìn cậu, khóe môi vẽ nên ý cười: “Có gì trên mặt anh hả?”

“Không,” Giang Dục nghĩ đến lời dặn dò của Triệu Văn, chỉ cười rồi nói, “Trên mặt anh có vẻ đẹp trai.”

Lê Ứng khẽ cười vì câu pha trò của cậu.

Giang Dục có vẻ ngoài ưa nhìn, bình thường cũng ra dáng cool ngầu lạnh lùng, vậy nên dù đi đến đâu thì cậu vẫn hấp dẫn không ít ánh nhìn, coi như khá nổi tiếng ở Giang Đại.

Lần này cậu đi cùng Lê Ứng nên càng thu hút sự chú ý hơn.

Có điều hai người đều không thích ồn ào, vậy nên gọi cơm xong, họ chọn một chỗ trong góc rồi ngồi xuống.

Khi hai người đã yên vị, Giang Dục đặt phần ăn trong tay mình xuống, cười với vẻ trêu chọc: “Thấy không, mọi người xung quanh đều đang nhìn anh đó.”

Ngừng một lát, cậu đột nhiên nghiêm túc hỏi anh với vẻ tò mò: “Anh đã từng gặp phải phiền phức gì vì quá đẹp trai chưa?”

“Ý em là phiền phức ở mặt nào?” Lê Ứng hỏi.

Giang Dục thoáng suy tư: “Kiểu như, bị người ta đeo đuổi, bị bám theo về nhà, bị bắt ép hẹn hò, vân vân.”

Nghe vậy, Lê Ứng cảm thấy hơi bất ngờ: “Anh chưa, em bị rồi à?”

Giang Dục cười: “Em thì đương nhiên là chưa rồi, anh thấy em có giống kiểu người sẽ bị bắt ép không?”

Lê Ứng ngắm nhìn gương mặt cậu, chậm rãi cười: “Đúng là không giống.”

Dừng lại giây lát, anh gắp một miếng súp lơ, hỏi như thể vô ý: “Thế em có chịu ảnh hưởng từ điều gì khác không?”

“Dạ?” Giang Dục giương mắt nhìn anh, nghe không hiểu lắm.

Lê Ứng khẽ cụp mắt: “Chẳng hạn như nếu đối phương rất đẹp, hoặc là đối xử với em rất tốt, tính cách rất được, hai người luôn vui vẻ khi ở bên nhau.”

Nói đến đây, Lê Ứng chợt nghếch mắt lên nhìn cậu: “…Hoặc là theo đuổi em thật lâu. Những thứ đó có trở thành yếu tố để em suy xét không?”

Giang Dục thật sự chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, cậu cũng không biết rốt cuộc mình sẽ rung động vì điều gì. Suy cho cùng, tình cảm luôn là một thứ rất khó đoán, không bị ràng buộc bởi bất kì quy tắc nào.

“Rất đẹp à,” Giang Dục trầm ngâm, cong môi nở nụ cười bâng quơ: “Điều này chắc chắn phải có rồi.”

“Phải có cả tính cách tốt nữa,” Giang Dục nói xong lại và cơm vào miệng, vừa ăn vừa nói, “Em tuyệt đối sẽ không hợp với mấy người có tính cách như Giang Mộng.”

Lê Ứng ngắm cậu ăn cơm. Phải một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Vậy em thấy anh có đẹp không?”

Giang Dục nghe vậy bèn giương mắt nhìn anh. Cậu chớp chớp mắt, như thể không hiểu tại sao anh còn phải hỏi mấy câu như vậy.

“Đẹp chứ, bộ anh chưa nghe người khác khen anh bao giờ hả?” Nói xong, Giang Dục cong môi cười, đột nhiên lại bắt đầu ngả ngớn, “Anh thì đẹp lắm. Sau này, người nào có thể trông thấy gương mặt anh ngay khi vừa tỉnh dậy, chắc chắn sẽ sống thọ thêm ít nhất hai mươi năm, nằm mơ cũng phải bật cười mà tỉnh giấc.”

Nghe cậu nói linh tinh một lúc, Lê Ứng cũng không kìm được mà nở nụ cười.

Đúng lúc này Giang Dục lại thoáng suy tư, đột nhiên nói: “Tính cách của anh cũng rất được, vậy nên bọn mình ở cạnh nhau rất vui.”

“Cũng bình thường thôi,” Lê Ứng nhìn cậu, “Người ta nói tính anh chỉ tạm được.”

“Ai? Ai bảo tính anh chỉ tạm được?” Giang Dục hơi bất ngờ, “Thế tính tình người đó tốt đẹp đến cỡ nào?”

“Rất nhiều người.” Lê Ứng giải thích, “Có thể tính anh không được coi là tốt, nhưng cũng không tệ lắm.”

Chững lại một lát, anh lại nói: “Chỉ là đối với một số người, tính anh lại rất tốt.”

Giang Dục nghe vậy thì chớp chớp mắt, hai người im lặng nhìn nhau vài giây.

Trái tim Giang Dục chợt hẫng một nhịp, cậu dời đề tài đi, đoạn hỏi: “Nghe anh Triệu Văn nói, anh để ý đến một nữ sinh trong trường em à?”

—

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5670 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5217 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4955 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4537 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4460 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4354 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter