Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
  3. Chương : 68

Chương : 68

Sở Dương choáng váng.

Anh đây chẳng qua chỉ muốn kiếm chút lời lãi mà thôi, như thế nào lại thành bán mất ước mơ của mọi võ giả khắp cả thiên hạ rồi? Không cần phải nghiêm trọng như thế chứ? Mẹ nó, anh mày chỉ bán có mấy thanh kiếm mà đã lập tức biến thành kẻ thù của toàn bộ võ giả trong thiên hạ rồi sao?

Nếu thật như vậy thì sợ rằng… mấy bữa nữa không biết có qua nổi không đây!

Sở Dương trầm ngâm một lúc, rốt cuộc cũng tìm được lí do hỏi: "Cố Độc Hành, tại sao ngươi phải đem bảo kiếm của mình đi cầm hả?"

"Ta…Ta cần tiền ăn cơm!" Cố Độc Hành có chút khó hiểu, không biết vì sao tự dưng đối phương lại hỏi đến vấn đề này.

"À! Ngươi vì muốn ăn cơm cho nên mới đem bán thanh bảo kiếm quí hơn cả tính mạng của mình chứ gì?" Sở Dương gục gặc đầu, chỉ vào mũi mình nói: "Thế còn ta thì sao? Ngươi đã từng nghĩ tới chuyện chính bản thân ta cũng cần phải ăn cơm hay không chứ? Ta không ăn cơm thì cũng sẽ chết đói! Chính vì thế nên ta mới phải bán kiếm giống như ngươi, ngươi hiểu chưa?"

"Vả lại ta cũng không có tài cán gì khác, nếu không bán kiếm lấy tiền thì ta ăn cái gì đây? Cạp đất mà ăn à?" Sở Dương hùng hổ hỏi liên tiếp. Hắn càng nói càng cảm thấy tình lý dâng tràn, câu cú trào ra như mưa, nước bọt văng tung tóe, bắn cả lên trên mặt Cố Độc Hành.

Tuy nhiên, những lời này của Sở Dương hoàn toàn là ăn tục nói phét! Bởi vì chỉ cần mỗi cái bảng hiệu bên ngoài của Thiên Binh Các đã là làm bằng vàng ròng, cho nên hắn sao phải lo lắng về vấn đề ăn uống chứ? Chỉ có điều Cố Độc Hành cũng không chú ý tới chi tiết này, hoặc không hề nghĩ đến việc bắt bẻ lại mà chỉ cứng họng đứng trân trối nhìn dáng vẻ kích động của Sở Dương.

Lúc này hắn mới nhớ ra, đúng là thằng cha này cũng phải ăn cơm chứ nhỉ.

"Mặc dù ngươi chưa hề hiển lộ chút thân thủ nào, nhưng ta vẫn không nhìn thấu tu vi của ngươi." Cố Độc Hành rốt cuộc cũng tìm ra được lí do phản bác lại: "Bằng vào bản lĩnh của ngươi tại sao không đi ăn trộm, hoặc ăn cướp đi? Dù sao những việc đó cũng có thể khiến cho ngươi khỏi lo chết đói, còn hơn là phải bán đi những thanh thần binh lợi hại như thế này!"

"Con mẹ mày nói như rắm ấy!" Sở Dương lòng đầy căm phẫn, khuôn mặt toát lên vẻ chính khí lẫm liệt hét lớn: "Sở Dương ta há lại là loại người này sao? Những lời vừa rồi của ngươi quả thật đã làm nhục tinh thần kiên trì, coi thường nhân cách, hơn nữa còn vấy bẩn chí khí nam nhi của ta! Ta xem dáng vẻ ngươi đường đường chính chính, thật không ngờ lại là hạng đầu trộm đuôi cướp! Ta nhổ vào!"

Sở Dương nói câu cuối cùng chẳng khác nào phun luôn cả tảng nước bọt vào mặt Cố Độc Hành.

Khuôn mặt của Cố Độc Hành đầm đìa mồ hôi lạnh.

Cố Độc Hành hỏi Sở Dương những lời này đúng hệt những gì Sở Dương vừa mới hỏi hắn khi nãy. Khi đó Sở Dương cũng đã bị Cố Độc Hành quát mắng cho một chặp. Hiện Cố Độc Hành lại hỏi lại thì Sở Dương càng là bê nguyên văn… Ặc không, còn tăng thêm cả lãi nữa mà trả về! Tâm tình thằng này không khỏi sảng khoái vô cùng.

Mẹ nó chứ, có thằng nào dám mắng Đằng Long Kiếm Vương như vậy không? Ông mày dám đấy!

Cố Độc Hành lập tức có chút hổ thẹn khi nhớ đến câu trả lời của mình lúc mới vào Thiên Binh Các. Đúng vậy a, những việc hèn hạ mình không thèm làm thì người thanh niên chính khí lẫm liệt trước mặt này sao có thể làm ra đây?

Từ khi hắn vào đây thì đã thấy được rõ ràng cách Sở Dương sắp xếp bài trí mọi thứ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài của cái cửa hàng được mở bằng tiền ăn trộm này. Trong nội tâm của hắn dần dần sinh ra sự kính nể. Hóa ra đối phương cũng giống như mình, cũng là một đại trượng phu có hoài bão, có khát vọng cao vời.

Hóa ra con đường mà ta lựa chọn không hề cô độc như ta vẫn tưởng…. Kẻ nào dám nói là ta khờ khạo? Chẳng phải trước mắt đang có một người cùng chung chí hướng với ta sao? Tuy rằng Cố Độc Hành từng bị đối phương răn dạy cho một phen không chút lưu tình, nhưng hắn vẫn thấy người thiếu niên ở trước mặt này tạo cho hắn một cảm giác thân thiết, chân thành.

Rất có một loại cảm giác anh hùng chung chí hướng.

Chỉ có điều… cho dù là vì kiếm kế sinh nhai chăng nữa thì cũng đâu nhất thiết phải bán những thanh thần binh này cơ chứ? Cố Độc Hành nhìn những thanh đao cây kiếm đang được bày bán mà trong lòng như đứt từng khúc ruột, đồng thời khuôn mặt của hắn cũng trở nên méo mó khi nghĩ đến việc những thanh thần binh tốt là vậy lại bị đem ra bán cho đám nhà giàu ngông nghênh. Thật quá đau lòng mà…

Đây cũng không phải cầm cố thôi đâu nha. Một khi đã bán thì chính là triệt để mất đi rồi...

"Việc này… có thể bàn bạc kỹ hơn được không?" Cố Độc Hành dè dặt nói: "Sở huynh, chúng ta đều là những người yêu kiếm như mạng, đối với những thanh bảo kiếm như vậy hẳn cũng nên tìm cho chúng một chủ nhân thực sự… chứ đừng quá coi trọng đến vấn đề tiền bạc. Ặc, ý của ta là chuyện tiền nong có thể tạm thời xếp xuống dưới…"

Sở Dương sâu sắc liếc Cố Độc Hành, thở dài…

"Theo ngươi nói thì sao?"

Cố Độc Hành sửng sốt.

"Hay là như vậy đi! Những thanh binh khí này ta giao cho ngươi đứng bán nhé! Được không?" Trong đầu Sở Dương đột nhiên nảy ra một ý tưởng khiến cho hắn không nhịn được, lập tức cao hứng nói: "Dù sao ngươi cũng đang chưa có việc gì làm, vậy hãy ở đây làm tiểu nhị cho ta đi… như thế ngươi cũng không cần phải cầm cố bảo kiếm của mình mà hơn nữa còn có cơm ăn và chỗ ở. Mà điều quan trọng nhất chính là ngươi có thể giúp cho những thanh thần binh này tìm được chủ nhân phù hợp. Đây chính là một công ba việc! Cố huynh, thấy thế nào?"

"Ặc!" Cố Độc Hành có chút choáng váng. Hắn thật sự không thể tưởng tượng ra được sau một hồi nói chuyện lòng vòng thì Sở Dương lại muốn biến hắn thành tiểu nhị trông coi cửa hàng.

Nhưng… dường như việc này cũng được đấy chứ. Hiện giờ bản thân mình lưu lạc giang hồ chính là để trốn tránh. Ừ! Nếu đã là trốn tránh thì ở đâu mà chẳng thế?

Cố Độc Hành thở hắt ra một hơi thật dài khi bỗng nhớ tới nguyên nhân khiến hắn bỏ nhà ra đi. Haizz… Ta nên làm như thế nào cho tốt đây?

"Thế nào? Ngươi không đồng ý sao?" Sở Dương khẩn trương hỏi.

"Không phải là ta không đồng ý, chỉ có điều…" Cố Độc Hành dường như có chút khó xử lấp lửng nói.

"Nếu như không phải ngươi không đồng ý thì việc này cứ quyết định như vậy đi!" Sở Dương ngay lập tức cắt ngang lời của Cố Độc Hành, trực tiếp chém đinh chặt sắt đưa ra kết luận cuối cùng: "Cố huynh, như vậy từ nay chúng ta coi như người một nhà rồi… ha ha…Về sau, mọi thứ trong cửa hàng đều do ngươi quản lí, ngươi muốn bán như thế nào, muốn bán cho ai thì bán… bởi vì kỳ thật ta cũng không hiểu những việc này lắm…"

Những lời này của Sở Dương thật sự là tự đáy lòng, đối với việc buôn bán thì hắn đúng là hoàn toàn mù tịt, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến việc hắn lợi dụng để giữ Cố Độc Hành ở lại.

Chỉ cần ngươi chịu ở lại thì ngươi còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Nếu cửa hàng xảy ra chuyện gì thì ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn được sao? Ha ha, ngươi cứ thử mặc kệ xem nào! Tới đó ta sẽ đem mấy thanh kiếm này cho bọn ăn mày nghịch chơi, để coi ngươi có đau lòng không? Dù sao, ông đây cũng không thèm bận tâm, có Cửu Kiếp kiếm thì mấy thứ đồ chơi đó muốn bao nhiêu có bấy nhiêu mà…

Kết quả cuối cùng là Sở Dương lừa gạt thành công, còn Cố Độc Hành ngốc nghếch bị giữ lại trở thành tiểu nhị của hắn. Tuy thằng này vốn là một kẻ si mê kiếm, nhưng dù sao vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với cuộc sống bên ngoài, hơn nữa còn là bỏ nhà ra đi, kinh nghiệm hành tẩu giang hồ tất nhiên là không có. Cho nên một khi con gà thế này mà rơi vào tay loại cáo già hai kiếp sống như Sở Dương thì bố nó cũng không thoát nổi.

Không thể không thừa nhận tuổi trẻ thật là đẹp nha… He he, dễ bị lừa quá đi mà.

Tuy nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất lại chính là Cố Độc Hành không nhìn thấu nổi tu vi của Sở Dương. Với suy nghĩ của hắn thì điều này tất nhiên chứng tỏ rằng thực lực của Sở Dương còn mạnh hơn so với bản thân mình. Cho nên việc làm tiểu nhị cho một vị cường giả, đồng thời còn có thể đạt được mục đích trốn tránh khỏi tai mắt của gia tộc thì dường như cũng không mất mặt cho lắm rồi.

Sau khi nhìn Cố Độc Hành giống như một con hổ đói nốc sạch chỗ cơm canh do mình bưng ra thì Sở Dương đã nhanh chóng sắp xếp cho ra một căn phòng rồi nhét hắn vào đó.

Nhưng đến sáng hôm sau, Cố Độc Hành liền tỏ ra nghi hoặc, hỏi Sở Dương: "Hình như có cái gì đó không đúng lắm thì phải…?"

"Chuyện gì?" Sở Dương lấy tay day day lên hai bên thái dương, thầm nghĩ: "Chẳng nhẽ đầu óc thằng này đột nhiên sáng ra rồi hả?"

"Sở huynh, ngươi chỉ nói là bao ăn bao ở chứ chưa nhắc đến vấn đề tiền công a…" Cố Độc Hành trợn mắt nói: "Ngươi cũng không thể để cho ta làm việc không công nha! Tốt xấu gì thì ta cũng là một kiếm… Ách, ít ra một tháng cũng phải có vài lượng bạc chứ?" Xem ra thằng này vẫn còn có chút không cam lòng cho lắm...

Sở Dương choáng váng toàn tập, hổn hển nói: "Cố huynh, trong phòng của ngươi có hai cái ngăn tủ, ngươi thấy chứ?"

Cố Độc Hành gật gật đầu.

"Trong đó chứa toàn bộ gia sản của ta đó. Không hề khóa." Sở Dương làm ra vẻ thành thật. "Cố huynh, tuy chúng ta mới gặp mặt lần đầu nhưng lại tựa như vừa quen đã thân rồi. Bởi vậy nên ta sẵn sàng giao sinh mạng của mình vào tay huynh a…"

Cố Độc Hành khẽ giật mình, lập tức quay người chạy vào bên trong.

Một lát sau, trong phòng truyền ra một tiếng kêu sợ hãi!

Rồi ngay sau đó, chỉ thấy vị Cố đại công tử này run rẩy đi ra, cực kỳ cảm động lắp bắp: "Sở huynh… ngươi…thật không ngờ ngươi lại tín nhiệm Cố mỗ đến như vậy…"

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5681 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5222 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4962 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4542 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4470 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4367 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter