Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ngôi Sao Bảy Cánh

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ngôi Sao Bảy Cánh
  3. Chương : 17

Chương : 17

Mặc dù suy đoán này là vô căn cứ, nhưng phản ứng đầu tiên của Lục Duyên vẫn là: Anh ta đang khóc sao?

Mắt Tiêu Hành rất đỏ, khi nhìn hắn, đáy mắt có mê mang, càng có nhiều hơn là cảnh giác.

Giống như một con vật nguy hiểm liếm vết thương của mình, vẫn luôn căng thẳng. So với việc yếu ớt, cảm giác hỗn loạn, thô bạo và sắc bén trong anh rõ ràng hơn yếu ớt rất nhiều.

Giống như cơn mưa lạnh thấu xương không ngừng rơi xuống bây giờ.

Dù của Lục Duyên vừa vặn chống đỡ được hai người, hắn nói: “Ngài ngồi đây hóng mưa đấy à?”

Tiêu Hành không nói gì.

“Nói gì đó đi.”

……

“Hứng mưa đến ngu người rồi à?”

……

“Trời mưa có mát không?”

Tiêu Hành cuối cùng cũng có phản ứng khi nghe mấy câu này, anh nhắm mắt lại, nước mưa trực tiếp theo gương mặt, dọc theo hầu kết đi xuống.

Thiếu gia lại mở mắt ra, giọng nói khàn khàn: “Anh thật phiền phức.”

Lục Duyên: “…”

Tính cách sao chó vậy.

Tại sao hắn phải xuống dưới?

Sao không để mưa dầm chết anh ta luôn đi.

Lục Duyên đang do dự định xoay người lên lầu, tính cách chó nhìn hắn trong chốc lát đột nhiên đứng dậy.

Lục Duyên không biết anh muốn làm gì, đành phải đứng yên tại chỗ.

Tiêu Hành đi về phía hắn hai bước, toàn thân ướt như bị kéo lên khỏi mặt nước, áo sơ mi dính chặt vào người anh.

Người đàn ông có vòng eo thon gọn, cúc áo sơ mi của anh không được cài nghiêm túc, sau khi ngâm nước, không khác gì không mặc. Mặc dù một số suy nghĩ khác rõ ràng là không phù hợp trong tình huống này, nhưng tính cách chó như thế này —— Thật sự thực đồi phong bại tục.

Lục Duyên không nghĩ tới nữa, bởi vì sau khi Tiêu Hành tiến đến gần hắn, anh hơi cúi xuống, gục đầu lên vai hắn.

Tiêu Hành cả người đều là nước mưa.

Nhưng phản ứng đầu tiên của Lục Duyên không phải là ướt lạnh, mà là nóng.

Nơi vai trái bị tựa vào hơi nóng.

Lục Duyên nhận ra người này cả người hô hấp đều nóng bỏng: “… Này?”

“Anh làm sao vậy?”

“Trả lời đi.”

“Anh là người ở âm phủ à?”

Tiêu Hành không thể nghe rõ những lời này.

Hai giờ trước, anh ném tất cả những thứ trên người có thể vứt bỏ.

Lời nói cuối cùng của Tiêu Khải Sơn dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, anh không nỡ bỏ đi: “Mày bước ra khỏi cánh cửa này —— mày bước ra ngoài thì không còn liên quan gì đến nhà họ Tiêu nữa. Tao không có đứa con trai phế vật như mày. Mày rằng cho mình giỏi lắm sao? Nếu có bản lĩnh thì đi đi, xem sau khi ra ngoài rồi thì mày làm được cái gì, không có tao mày chẳng là thá cái gì cả! “

Anh đi lang thang dọc con đường trong vô định.

Không biết phải đi đâu, không muốn đi đâu cả.

Sau đó Tiêu Hành nghe thấy ai đó gọi tên mình. Đột nhiên mưa như tạnh, anh nhìn lên —— Một chiếc dù đang chắn cho anh.

Lục Duyên rốt cục hỏi: “Anh không ở nhà, đến chỗ này làm gì?”

Phải mất một thời gian rất lâu.

Ngay khi Lục Duyên nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, Tiêu Hành nói, “… nhà? Tôi không có nhà.”

Anh nói ra câu này rất nhẹ nhàng, không giống như một câu trả lời, càng giống lầm bầm lầu bầu.

Hành trình quá dài, lại một trận mưa lớn nữa, giọng nói của anh vô cùng đờ đẫn, Lục Duyên gần như không nghe thấy anh đang nói cái gì.

Cuối cùng, Lục Duyên chỉ có thể đưa người vào trong tòa nhà trước.

Mưa to đến mức cầm dù cũng không xong, thuận lợi bước vào tòa nhà, Lục Duyên cũng bị dầm mưa.

Anh Vĩ cùng Trương Tiểu Huy mở hết cửa sổ trên lầu trông chừng, hai cái đầu rất dễ thấy ở cửa sổ.

Do khoảng cách xa và bị ô che chắn nên anh Vĩ không nhìn rõ người, hét lên từ trên lầu: “Duyên Duyên, chú nhặt cái gì về vậy?”

Lục Duyên nói: “Em nhặt được một con chó!”

Anh Vĩ: “…”

Tiêu Hành: “…”

Anh Vĩ: “Vậy quần áo của chú đợi lát nữa rồi đưa hay sao?”

Lục Duyên: “Không, em chút nữa xuống lấy sau ——”

Lục Duyên dẫn người lên lầu.

Trước sự kiện của Khang Như, có thể mơ hồ thấy hoàn cảnh gia đình của anh không đơn giản, bây giờ lại chạy ra ngoài như thế này, Lục Duyên suy đoán nói: “Anh cãi nhau với gia đình sao?”

Tiêu Hành không phủ nhận.

Lục Duyên không tiện hỏi quá nhiều, nhưng càng tò mò thêm một chút: “Anh tới đây làm gì vậy?”

Tại sao anh tới đây?

Tiêu Hành cũng không thể tìm ra lý do.

Cuối cùng anh nói: “601, phòng đối diện.”

“—— căn phòng kia, bây giờ là tài sản duy nhất của tôi.”

Căn phòng cho thuê trong một tòa nhà đổ nát như vậy là tài sản duy nhất của anh ta. Cái này là cãi nhau đến mức nào vậy? Căn bản là tương đối quyết liệt đi.

Trong khi nói chuyện, đã lên đến tầng sáu.

Lục Duyên lại hỏi: “Anh có chìa khóa 601 sao, Khang Như đưa cho anh à?”

Tiêu Hành: “Không.”

“…”

Lục Duyên: “Vậy anh ở đâu đây?”

Tiêu Hành liếc hắn một cái.

Lục Duyên biết chuyện gì đang xảy ra: “Tôi nghĩ hàng xóm nên giúp đỡ lẫn nhau.”

“Tôi không tính quá nhiều, hai trăm một đêm, không mặc cả, khi nào có tiền thì trả lại cho tôi.”

Tiêu Hành không ngờ lời nói của mình chuyển biến nhanh như vậy: “Căn phòng này, hai trăm?”

“Anh không phải cùng đường rồi sao,” Lục Duyên nói, “Giá cố định không hiểu sao?”

Lục Duyên người này chắc chắn sẽ trục lợi nếu không dấn thân vào âm nhạc mà chuyển sang kinh doanh.

Thương lượng xong giá cả, Lục Duyên mở cửa: “Anh đi tắm không? Có quần áo không?”

Đây là một câu hỏi ngu ngốc mà hắn đã hỏi.

Hỏi xong mới thấy hối hận.

Lục Duyên vò đầu bứt tóc: “Mặc đồ của tôi được không?”

Tiêu Hành không ý kiến.

Lục Duyên đi đến xem xét tủ quần áo, Tiêu Hành đứng đằng sau hắn như con chó hoang được hắn nhặt về.

Quần áo rất dễ kiếm, chỉ cần lấy một bộ là được. Mặc dù muốn tặng cho anh một món đồ mà hắn không mặc nhiều, nhưng cơ sở tài chính xác định… loại quần áo đó không tồn tại trong tủ của hắn.

Tuy nhiên, Lục Duyên vừa nhìn thấy một chiếc áo phông, vị thiếu gia không ý kiến gì vừa rồi nói: “Cái này không được.”

“Lý do?” Lục Duyên hỏi.

“Xấu.” Câu trả lời của Tiêu Hành vừa lạnh lùng vừa ngắn gọn.

“…”

Toàn thân trên dưới sở hữu tài sản chỉ còn một gian phòng không có chìa khóa, còn dám ngại xấu?

Lục Duyên thấy thật khó tin.

“Anh đang ở dưới đáy, có biết phải làm gì không,” hắn cầm quần áo lên, nhìn Tiêu Hành nói: “Phải, cúi, thấp, đầu.”

Lục Duyên: “Anh lặp lại lần nữa, cái này thì sao?”

Một khoảng lặng.

Tiêu Hành cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Cái này cũng được.”

Sau khi giáo dục xong, Lục Duyên tìm cho anh một cái khăn tắm mới, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc quần lót mới chưa mở, vốn dĩ loại quần lót này lấy ra tương đối xấu hổ, anh nói: “Đổi cái khác.”

Lục Duyên: “Này mẹ nó tại sao không được?”

Mặc dù hắn đã mua một mẫu Taobao phổ biến, cái trong tay hắn cũng được coi là đơn giản khí chất, với độ nhái cao của CK, màu sắc cổ điển không bao giờ lỗi mốt.

Lục Duyên lại nói: “Anh còn nhớ vừa rồi tôi nói cái gì không?”

Tiêu Hành ánh mắt hơi rũ xuống, dùng một chữ đánh gãy hắn: “Nhỏ.”

Lục Duyên: “…”

Tiêu Hành vào phòng tắm, Lục Duyên sợ mình mất trí, làm điều gì đó vi phạm pháp luật nếu nghe thấy gì khi ở lại, vì thế hắn mang theo hộp thuốc đi ra ngoài hút một điếu thuốc.

Nhỏ?!

Mẹ anh.

Anh mới nhỏ, cả nhà anh đều nhỏ.

Lục Duyên ngồi xổm ngoài cửa hút thuốc, lại nhớ đến ánh mắt đầy ẩn ý của Tiêu Hành.

……

“Fuck,” Lục Duyên cúi đầu dùng ngón tay hất nhẹ làn khói, lầm bầm nói: “Để anh ta ngồi ở bồn hoa đến rạng đông cho rồi.”

“Anh nghĩ chú còn chưa có đi xuống lấy quần áo, nên lấy cho chú đây.”

Anh Vĩ vừa từ dưới lầu đi lên, nhìn thấy Lục Duyên ngồi xổm trước cửa 601 hút thuốc, gã sửng sốt: “Chú ở đây làm gì? Người nhặt được đâu rồi?”

Lục Duyên nói: “Con chó sao? Đang tắm.”

Anh Vĩ: “Người kia là ai vậy, thiếu gia nhà giàu sao, từ xa nhìn rất giống nha.”

Lục Duyên cầm điếu thuốc nói: “Đúng vậy, chó nhà giàu.”

Anh Vĩ hỏi lại: “Cậu ta chạy đến đây làm gì vậy?”

Lục Duyên chế nhạo: “Quỷ mới biết.”

Anh Vĩ: “Duyên, chú đang tức đấy à?”

“Anh, anh nhắc em một câu đi, nói với em giết người là phạm pháp đi,” Lục Duyên vừa nói vừa ấn điếu thuốc xuống đất, “Hiện tại em không có nhiều lý trí lắm.”

Anh Vĩ biết nghe điều hay lẽ phải: “Duyên đệ, giết người là phạm pháp.”

“Ừ.”

“Hãy nghĩ về tương lai vĩ đại của chú, hãy nghĩ về núi sông vĩ đại của quê hương! Hãy nghĩ về ước mơ âm nhạc!”

“Ừ.”

“Có cái gì luẩn quẩn trong lòng, đánh một trận là được… Quên đi, cũng không nên đánh, mắng cũng được, đúng rồi, anh không nghĩ ra ai đáng chết.”

Vốn dĩ Lục Duyên đang liên tục gật đầu, nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn khi nghe đến một nửa: “?”

Anh Vĩ: “Không có gì, anh không nói gì cả.”

Khi Lục Duyên hút thuốc trở lại, Tiêu Hành vừa mới gội đầu xong, tóc đã khô một nửa.

Chiếc áo phông trên người anh trước đây được Lục Duyên mua trên Taobao với giá 30 tệ bao luôn ship. Thiết kế là một chuỗi nốt nhạc, Lý Chấn cũng có một cái. Lý do họ mua cái này cùng nhau không phải vì nó đẹp. Không phải vì nốt nhạc đại diện cho ước mơ âm nhạc của họ, mà vì: Cái thứ hai còn nửa giá.

Cảm giác đồ của mình mặc trên người của người khác thật kỳ diệu.

Phong cách này không hợp với Tiêu Hành, quần vẫn là quần rách, nhưng Lục Duyên nhìn anh, lúc này mới thật sự có chút cảm giác được người này sau này rất có thể muốn cùng hắn làm hàng xóm.

Hai người đi xuống đường phố đứng, ước chừng có thể ngồi xổm ven đường cùng nhau đánh cướp.

Tiêu Hành hiển nhiên không thoải mái, giật nhẹ cổ áo hỏi: “Tôi ngủ ở đâu?”

Lục Duyên nói: “Anh ngủ chỗ nào đều được.” Dù sao cũng phải trả tiền.

“Nhưng buổi tối tôi phải viết nhạc, nếu cảm thấy ồn ào …”

Tiêu Hành cảm thấy nửa cuối của câu này nên là một vài từ lịch sự.

Nhưng mà Lục Duyên nói: “Anh cứ chịu đựng đi.”

Hai người không nói nhiều.

Quần áo trên người Lục Duyên cũng đã ướt một nửa, làm cho trên người hắn dính dính khó chịu, sau khi tắm xong, Lục Duyên ngồi trước máy tính, mở phần mềm biên khúc.

Sắp xếp câu từ vẫn chưa xong, bên A sẽ luôn có cùng một câu: Tôi cảm thấy gần được rồi! Nhưng vẫn còn kém một chút nữa.

Trải nghiệm cả ngày hôm nay đặc biệt kỳ diệu.

Tiêu Hành nằm trên ghế sô-pha.

Bên tai quen thuộc, tiếng ghi-ta thảm hại, kẻ trục lợi đã lấy anh hai trăm một đêm thỉnh thoảng lại ngân nga vài câu. Anh không cảm thấy ồn ào, lẽ ra anh phải cảm thấy phiền với mọi thứ, nhưng anh lại thấy tâm trạng mình bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Đêm đã khuya.

Sau khi tắm xong Lục Duyên mặc áo ngắn tay.

Khi Tiêu Hành đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, ánh sáng yếu ớt trong phòng, anh để ý thấy Lục Duyên có một hình xăm ở bên cổ tay trái.

Màu đen.

Là ngôi sao.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5681 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5223 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4962 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4543 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4470 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4367 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter