Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ngự Phồn Hoa

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ngự Phồn Hoa
  3. Chương : 22

Chương : 22

Hừng đông, trăng sáng sao thưa, thị vệ đã chuẩn bị ngựa. Giang Tái Sơ thuận tay dắt lấy, phóng người lên ngựa, vội vã đi về phía doanh trại đóng quân gần Vĩnh An Môn.

Trời còn chưa sáng, thành Trường Phong được bao phủ bởi một tầng sương trắng, tiếng vó ngựa đập vào trên phiến đá ướt sũng, trong trẻo như tiếng mưa rơi. Dọc theo đường đi, vài doanh trại vẫn còn đang nghỉ ngơi, chỉ có binh lính tuần tra nhìn thấy hắn, kính cẩn đứng một bên hành lễ.

Chủ trướng Hổ Báo Kỵ vẫn còn sáng đèn, Giang Tái Sơ xuống ngựa, đá cửa bước vào.

Mạnh Lương đã thức dậy, hôm nay vốn là đến phiên trực của hắn trấn thủ trên tường thành, lần trước đã bị Thượng tướng quân giáo huấn, hắn không dám dậy muộn làm hỏng việc nên giục vệ binh trang bị áo giáp. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Thượng tướng quân tiến vào, hắn bị hù dọa mà nhảy dựng lên, vội hỏi: “Thượng tướng quân…”

Giang Tái Sơ cũng không nhiều lời, tiện tay rút hai cây trường thương trên giá ném cho Mạnh Lương: “Thân vệ của ngươi, theo ta tập luyện một chút đi.”

Mạnh Lương cười hắc hắc, đưa tay nhận lấy rồi ném cho thân vệ bên cạnh: “Tiểu tử các ngươi vận khí tốt, Thượng tướng quân muốn bắt các ngươi đi luyện tập.”

Mấy thân vệ cầm trường thương trong tay, dừng luyện võ trường, nhìn Thượng tướng quân toàn thân khoác áo choàng đen. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai dám động thủ.

Mạnh Lương đứng ở một bên cười nói: “Đám nhóc bọn bây đừng để ta mất mặt, trường thương trong tay người nào có thể đâm được góc áo của Thượng tướng quân, ta sẽ trọng thưởng.”

Trong tay Giang Tái Sơ cũng là một cây côn dài nhọn bằng gỗ. Hắn nhìn bốn gã thị vệ Hổ Báo Kỵ đang hoảng hốt trước mặt, cười nói: “Ai có thể đâm được góc áo của ta sẽ được thăng làm Thiên phu trưởng (*) của Hổ Báo Kỵ.”

(*) Thiên phu trưởng: chức võ quan chỉ huy đơn vị gồm một ngàn quân

Ảnh hưởng mà hắn xây dựng trong quân đội xưa nay rất lớn, tuy nói như vậy nhưng vẫn không ai dám động đậy.

Giang Tái Sơ hơi nhíu mày, trường côn trong tay quét ngang, tạo nên một cơn gió mạnh. Một tên trong đó động tác hơi chậm một chút, còn chưa kịp tránh đi đã bị côn quét qua, bổ nhào về phía sau.

Ba người còn lại liếc nhìn nhau, cắn răng một cái, ba chuôi trường thương đồng loạt đâm tới, uy thế kinh người.

“Không tệ!” Giang Tái Sơ khẽ khen một tiếng, xoay người tránh đi, trường côn trong tay giống như giao long xuất hải, tốc độ nhanh như tia chớp, đánh bay hết hai thanh trường thương.

“Thật con mẹ nó vô dụng! Đổi người!” Mạnh Lương thấy sốt ruột, vung tay lên, đổi thành bốn người khác.

Mặt trời mới mọc, màn luyện binh trở thành một mảnh hỗn độn, người nằm ngổn ngang trên đất chưa kịp bò ra lại có người bị ném tới không ngừng.

Trận luyện binh này làm kinh động mấy đại quân doanh, sau gần nửa canh giờ, thấy thân vệ của mình ngã xuống đã bảy tám phần, Mạnh Lương liền phái người mời đám người Liên Tú đến, nghĩ rằng mọi người cùng nhau mất mặt như thế thì cũng không thể coi là mất thể diện.

Mấy tên thân vệ vẫn ngã xuống như trước, Thượng tướng quân đứng giữa sân không có ý dừng lại, nhìn các tướng lĩnh xôn xao mà chắt lưỡi. Cảnh Vân vừa mới tới, Mạnh Lương liền thấp giọng hỏi: “Hắn không phải là cái kia… cái kia…?”

Cảnh Vân không hiểu, liếc nhìn đồng sự một cái.

“Muốn tìm… bất mãn.” Mạnh Lương cười xấu xa, “Bạc phu nhân không phải luôn mang theo bên người sao?”

Cảnh Vân trừng mắt nhìn hắn, cất giọng: “Thượng tướng quân… không có gì đâu… Nhưng luyện tiếp thì sẽ làm lỡ giờ luyện binh của toàn quân mất.”

Động tác của Giang Tái Sơ chậm lại, nhưng không ngờ giữa sân mọi người đang say sưa chém giết, một gã binh sĩ không dừng trường thương trong tay lại, hướng thẳng vào cánh tay Giang Tái Sơ. Hắn vội vàng né tránh, nhưng rốt cuộc xiêm y vẫn bị đâm rách.

Tên lính kia ý thức được mình vừa làm cái gì, sợ tới mức ném cả trường thương, đứng ngây ra như phỗng.

Giang Tái Sơ tập luyện từ khi sắc trời còn chưa sáng đến khi mặt trời mọc ở đằng đông, quả thật cực kỳ sảng khoái. Hắn nhìn cánh tay, cười ha ha, vỗ vai tên lính kia: “Thuộc doanh trại nào?”

“Hổ Báo doanh.”

“Tốt! Hôm nay đâm được góc áo của ta, nếu là trên chiến trường, cánh tay này của ta sẽ bồi thường cho ngươi… Mạnh Lương, thăng hắn làm Thiên phu trưởng!”

Mạnh Lương cảm thấy đắc ý, vội đáp: “Tuân lệnh!”

Giang Tái Sơ thuận tay ném trường côn cho người bên cạnh, nói với mọi người: “Các ngươi tự đi luyện binh.”, sau lại vẫy Cảnh Vân đến trước mặt, vừa đi vừa nói, “Luyện binh xong đệ và bọn hắn qua đây.”

Hắn phóng người lên ngựa, Cảnh Vân lại nói: “Thượng tướng quân, tối hôm qua…”

Giang Tái Sơ luyện tập xong liền vô cùng cao hứng, cả người trên mặt đều là mồ hôi, khóe môi cũng mang theo ý cười. Bỗng nhiên nghe Cảnh Vân nhắc tới chuyện đó, ánh mắt hắn có hơi lãnh đạm, “Ta tự có chừng mực.”

Cảnh Vân nhìn bóng lưng của hắn, biết hắn đang nhắc nhở mình không được nhiều lời nữa. Nhưng đã bao lâu hắn lại không ngủ mà lại ra đây tìm người luyện võ như lúc trước chứ? Cảnh Vân tính toán nhớ lại một lát, cũng chỉ nhớ rõ lúc hắn lãnh binh chinh phạt Hung Nô, có lẽ vì tinh lực tràn trề, đánh thắng trận khó tránh khỏi hả hê. Nhưng hiện giờ, Thượng tướng mỗi ngày như mọi ngày, uy danh cháy hừng hực, vui buồn bất định, hôm nay lại đi luyện binh trận này, Cảnh Vân cũng không nhìn ra hắn đang uất ức hay là thoải mái…

Nhưng bất luận thế nào, vẫn là do nữ nhân kia.

Cảnh Vân bỗng nhiên nghĩ đến chuyện cũ, lại không biết tương lai sẽ ra sao, cũng chỉ có thể than nhẹ một tiếng, mím môi không nói gì.

Duy Tang chỉ ngủ một lát đã bị tiếng đạp cửa đánh thức.

Nàng vốn ngủ không được yên, lập tức khoác áo đứng dậy, vừa mở cửa đã thấy Vị Hi ngăn ở cửa, đang bị hai nha đầu tóm lấy, một người lớn hơn đang định tát một bạt tai.

Duy Tang nhíu mày một cái, nhẹ giọng nói: “Dừng tay!”

Âm thanh tuy nhẹ nhàng nhưng lại có phần uy nghiêm, ba nha đầu kia liền ngừng tay, nhìn về phía sau.

Vị Hi thừa cơ chạy đến bên cạnh Duy Tang, nổi cáu: “Cô nương, các nàng cứ kiên quyết muốn xông tới…”

Duy Tang đã nhìn thấy Bạc Cơ đứng cách đó không xa, khóe môi cong lên, đôi mắt đẹp kia đang nhìn mình, trong ánh mắt không hề che đậy hận ý.

Nàng giật mình.

“Ngươi còn gọi nàng là cô nương sao?” Bạc Cơ lạnh lùng cười, “Thượng tướng quân đã thu nạp nàng ta, dù sao vẫn nên gọi một tiếng phu nhân đi?”

Cả người Duy Tang cứng lại, nhìn mỹ nhân khắp người toát ra sự đố kỵ ghen ghét kia. Lại có lẽ là bị hai tiếng “phu nhân” châm chọc, nàng đột nhiên dời tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Bạc phu nhân, sáng sớm lại chậm trễ rồi.”

Bạc Cơ nhấc nhẹ bước chân, lập tức tiến vào trong phòng. Tối hôm qua nàng biết Giang Tái Sơ giữ người ngủ lại sương phòng, nhất thời khó có thể tin được. Nàng được Giang Tái Sơ độc sủng gần hai năm, lần đầu nếm được tư vị phân sủng liền chua xót không chịu nổi, sáng sớm liền qua đây muốn gặp Giang Tái Sơ… Không nghĩ tới hắn đã đi luyện binh, còn cô gái kia vẫn ở lại trong phòng.

Hóa ra chính là nàng.

Bạc Cơ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, dung nhan mặc dù tiều tụy nhưng cũng mang theo dáng vẻ động lòng người. Trước đó còn lấy danh nghĩa nhạc công tiến vào trong phủ, giả trang thành bộ dạng mưu sĩ, lại từng bước tính toán, đến bây giờ Thượng tướng quân lại giữ nàng ngủ lại sương phòng… Bạc Cơ lạnh lùng hỏi: “Thượng tướng quân đâu?”

Duy Tang chỉ nhìn nàng, nữ tử trẻ tuổi trước mặt mặc bộ váy màu hồng cánh sen đan hình lá thông, búi tóc vọng tiên, dù chưa thoa son phấn nhưng cũng đẹp đến xúc động. Mà ánh mắt kia… lại cuồn cuộn đủ loại cảm xúc, nay nàng có thể nhận ra, đó là căm hận.

Từ xưa tới nay nữ nhân tranh thủ tình cảm đều che giấu bản thân dưới lớp mặt nạ dịu dàng hòa nhã. Giang Tái Sơ sủng ái một người bao nhiêu mà có thể để nàng ta không hề che đậy mà biểu đạt tâm tình ra hết bên ngoài?

Tựa như có vật gì đó bò lên ngực, Duy Tang cố gắng thu lại cảm xúc, cười một tiếng: “Ta cũng không biết…”

Lời còn chưa dứt, Bạc Cơ lại xoay người, hung hăng nói: “Đừng tưởng rằng được tướng quân nhất thời sủng hạnh thì ngươi dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta!”

Duy Tang cười nhạt, dường như sự tình không hề liên quan đến mình: “Nếu phu nhân có thể khuyên tướng quân… đuổi ta khỏi nơi này, ta vô cùng cảm kích.”

Giọng nói của nàng nghe rất bình thường, nhưng vào trong tai Bạc Cơ lại có ý châm chọc rất lớn.

Bạc Cơ nhất thời tức giận, đẩy thật mạnh vào ngực nàng.

Tuy lực đạo của nữ tử không nặng nhưng lại vừa vặn chạm vào vết thương của Duy Tang. Nàng chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, ngực đau nhức, nhất thời đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất.

“Ngươi… ngươi còn giả bộ nhu nhược!” Bạc Cơ càng giận dữ, đang muốn tiến lên trước mắng chửi, nha hoàn ở cửa lại hô to: “Phu nhân, Thượng tướng quân đã trở lại.”

Bạc Cơ không muốn dây dưa với nàng nữa, xoay người đi tìm Thượng tướng quân .

Bên trong phòng, Vị Hi vội vàng chạy tới nâng Duy Tang dậy, suýt nữa khóc lên: “Cô nương, người không sao chứ?”

Duy Tang hít một hơi thật sâu, đè mạnh sự đau đớn kia xuống, cố gắng nở nụ cười: “Em đỡ ta đứng dậy trước đi.”

Vị Hi đỡ nàng lại giường, cẩn thận cởi bỏ xiêm y, lại thấy thuốc đắp trên miệng vết thương đã tróc, máu tươi từ từ rỉ ra, nhìn thấy mà ghê người.

Vị Hi sợ tới mức run tay, khóc rống lên: “Cô nương, em… em đi tìm đại phu.”

—–

Giang Tái Sơ vừa mới đứng dậy từ làn nước ấm, phía sau liền có hai cánh tay mềm mại ôm lấy hắn.

Cảm giác ấm áp khiến hắn nhớ lại tối hôm qua, trong nháy mắt tim đập mạnh và loạn nhịp. Sau đó, hắn rất nhanh ý thức được là ai đang ôm mình, nhẹ nhàng kéo tay nàng ra, giọng lạnh nhạt: “Làm sao vậy?”

Nàng cũng không có ý buông tay, trong tay mặc dù cầm vải mềm màu trắng nhưng cũng chưa giúp hắn lau thân thể, chỉ khóc nức nở: “Tướng quân nay là… không bao giờ thăm ta nữa sao?”

Giang Tái Sơ xoay người, hốc mắt Bạc Cơ ửng đỏ, có chút ngang bướng nhìn hắn. Nàng gằn từng chữ: “Tướng quân, chàng còn… thích ta không?”

Trên mặt hắn vốn mang theo vài phần hờ hững lơ đãng, bỗng nhiên nghe câu nói này, “Chàng còn… thích ta không”… Lại không biết là nhớ tới cái gì, chẳng qua là ngữ khí có chút dịu dàng, hắn nâng cằm nàng: “Có chuyện gì không vui sao?”

Bạc Cơ thấy hắn vẫn chưa tức giận, lá gan cũng lớn hơn chút, hai tay quấn lấy cổ hắn, sẳng giọng, “Không phải chàng thu nạp nữ nhân khác sao?”

Hiện giờ toàn thân nàng dính sát vào hắn, lớp áo mỏng cũng dính nước, hơi nóng xong lên, đường cong thân thể lộ ra. Nàng muốn lấy lòng hắn, bụng dưới bằng phẳng lại càng cọ sát vào thân thể kiện tráng của hắn, nàng thuận thế kiễng chân lên hôn môi hắn.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5716 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5247 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4986 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4563 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4485 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4412 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter