Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi
  3. Chương 22

Chương 22

Kể hết câu chuyện [thỏ chín đầu đại chiến ác xà] thì đêm cũng đã về khuya, Tạ Kiều đánh cái ngáp, còn chưa thỏa mãn lắm: "Ngủ ngon nhé, Ngu tiên sinh."

Mai phải viết nốt phần báo cáo cuối cùng, dù đã đặt đồng hồ báo thức, nhưng sợ không dậy nổi.

Thế là cậu hỏi một cách ngái ngủ: "Nếu bảy giờ sáng mai em chưa dậy thì nhờ anh gọi em một chút được không? Không được cũng không sao đâu."

Ngu tiên sinh không đáp.

Hẳn là không được rồi.

Tạ Kiều gục đầu, ngủ mất.

Cậu ngủ rất say, trong mơ cậu có rất rất rất nhiều cỏ Timothy, thế là cậu bất giác hóa nguyên hình, còn chẳng nghe thấy đồng hồ báo thức.

Điện thoại cứ rung hoài.

Thỏ tai cụp bé bỏng cáu kỉnh trùm chăn kín đầu, còn lật người quấn thêm vòng nữa.

[bạn đời của bạn vẫn ngủ say sưa, không thấy tin nhắn bạn gửi, cậu ấy đang mơ một giấc mơ đẹp]

[đáng tiếc, cậu ấy cắn rách gối rồi, bạn cần thay cho cậu ấy một chiếc gối mới]

[hoặc là bạn nên xem xét đến việc mua một chiếc gậy mài răng? Cửa hàng hôm nay có ưu đãi đặc biệt, gậy mài răng chỉ có giá 1500 đồng vàng]

Ngu Hàn Sinh thức dậy đúng bảy giờ băng bó vết thương chảy máu, nhìn Tạ Kiều ngủ nướng một cách rất là đúng lý, nhướng mày khe khẽ.

Trong màn hình.

Tạ Kiều nằm sấp trên giường, vừa cắn gối vừa ngủ say sưa, nhưng một giây sau-----

Tấm chăn ấm áp không cánh mà bay, khí lạnh đánh úp.

Thỏ tai cụp bé bỏng bị nhúp lên đặt xuống sàn nhà, cậu ngơ ngác mở mắt, cặp mắt tròn mơ mơ màng màng, lớ ngớ nằm lại xuống sàn, không cử động dù chỉ là một chút.

Qua rất lâu, cậu mới nhớ ra hôm qua đã nhờ Ngu tiên sinh đánh thức.

Cậu cúi đầu nhìn sàn nhà, ai ngờ là kiểu đánh thức... cục súc thế này cơ chứ.

Tuy nhiên, quả là rất hữu dụng.

Tạ Kiều bừng tỉnh, chậm rãi nói: "Cảm ơn Ngu tiên sinh."

Cậu tha quần áo nhảy vào phòng vệ sinh, biến trở lại hình người, thay quần áo.

Hôm nay cậu nấu cơm từ sớm, làm bốn phần mì thịt bò và súp rau củ.

Cậu vào trại chăn nuôi, đĩa cuối cùng cậu đưa cho hồn ma.

Hồn ma dậy sớm quét dọn trại chăn nuôi, mắt thấy chiếc chổi chuẩn bị bay vào phòng khách, Tạ Kiều vội gọi hồn ma ở lại: "Ăn sáng cái đã."

Chiếc chổi lơ lửng trên không có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời.

Hồn ma run tay cầm thìa múc súp: "Tôi ăn cái này là đủ rồi."

"Mì bò cũng làm cả cho ông, mỗi người đều có một phần."

Tạ Kiều không biết sự rụt rè lo lắng của hồn ma xuất phát từ đâu, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ.

Nghe cậu nói vậy, hồn ma mới nhấc đũa ăn từng sợi mì bò, so sánh với Linlin một miếng ngoạm luôn cả đĩa, thì cứ phải gọi là dè dặt quá đáng.

Tạ Kiều không giục, chờ hồn ma ăn xong, cậu mới lấy báo cáo chăn nuôi: "Tôi hỏi ông vài câu được chứ?"

"Được."

Giọng hồn ma rất nhỏ.

"Tên ông là Shaun sao?"

Tạ Kiều mở nắp bút.

...

Hoàn thành phần báo cáo về hồn ma suôn sẻ lạ thường, khi hỏi đến nhược điểm, Tạ Kiều đã nghĩ có lẽ hồn ma sẽ không trả lời, nhưng ác ma bên cạnh đã kịp không ngừng líu lo: "Hắn cũng biết triệu hồi đám tiểu quỷ từ dưới đất, sợ nhất là ánh nắng."

"Tạ Kiều, nếu mi trói hắn lại đem đi phơi nắng, thì ta sẽ dạy mi phun lửa." Arcus nham hiểm nói.

Tạ Kiều: ...

Cậu không khỏi tò mò Shaun và ác ma hận thù gì nhau, mà ác ma lại chỉ hận không thể đẩy Shaun vào chỗ chết.

Hồn ma không nói gì, tiếp tục cầm chiếc chổi trong góc, cần cù quét nhà và tưới nước cho cây cỏ.

Tạ Kiều đứng dậy, đóng báo cáo chăn nuôi, đúng lúc này, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện phía cuối trại chăn nuôi.

Tạ Kiều trợn trừng hai mắt.

Có phải cậu... có thể ra ngoài rồi không?!

*

Biên thành, đất của họ Ngu.

Kiến trúc sư vẫn đang thiết kế nhà, tuy nhiên Hạ Giản đã bắt đầu tìm kiếm đội thi công, hy vọng có thể tìm được một đội thi công dày kinh nghiệm trước khi bản vẽ hoàn thành.

"Lạ thật, Biên thành có không ít đội thi công chờ bắt tay xây dựng, nhưng lại không có nhà thầu nào sẵn lòng nhận thầu công trình của chúng ta."

Hạ Giản không nhở nổi một ngày mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, ban đầu đang nói chuyện ổn thỏa, nhưng khi nghe đến tên họ Ngu là đối phương tức thì cúp máy.

Cậu ta nghĩ đến một tình huống, lo lắng hỏi: "Có phải bên mình đã đắc tội người nào không?"

Ngu Hàn Sinh đang lật xem tài liệu về chính sách, nghe vậy hơi ngừng, nhưng nét mặt không đổi, làm người ta không đoán được cảm xúc.

Đúng lúc này có người gõ cửa.

"Mời vào."

Hạ Giản cầm điện thoại đứng dậy ra ngoài.

Cửa mở, Lý Trạch tiếp hai người khác tới.

Cậu ta giới thiệu với Ngu Hàn Sinh: "Tổng giám đốc Ngu, đây là Tổng giám đốc Tôn Tiên Tắc của tập đoàn bất động sản Minh Tắc, còn đây là thư ký của anh Tôn."

Hạ Giản thoáng ngừng bước, nhìn về phía Ngu Hàn Sinh, Ngu Hàn Sinh lại chỉ khẽ nhấc mắt.

Tổng giám đốc Tôn quan sát phòng làm việc bài trí giản dị, bật cười: "Giám đốc Ngu bạc đãi mình rồi."

Đợi cho Hạ Giản và Lý Trạch rời đi, tổng giám đốc Tôn mới liếc nhìn bóng lưng cụt tay của Lý Trạch, nói: "Cũng nên đổi thư ký được việc chút."

Ông ta nói rất nhỏ, nhưng Lý Trạch vừa khép cửa vào vẫn nghe được, cậu ta siết chặt bàn tay còn dư lại.

Ngu Hàn Sinh ngước nhìn nữ thư ký nóng bỏng bên người tổng giám đốc Tôn: "Có những người dùng một tay mà vẫn giỏi hơn người khác."

Lý Trạch nghẹn ngào nơi cổ họng, quay đi.

Tổng giám đốc Tôn cứng họng, vốn định tìm chủ đề trò chuyện, giờ nghe vậy cũng không khách sáo: "Miếng đất Lâm Uyển cậu dùng năm triệu để mua hiện đã tăng quá năm lần, mọi người đều đang đỏ mắt."

"Biên thành là một thành phố nhỏ, người chơi đất đều có gốc rễ, không có chút máu mặt là không kiếm được đội thi công."

Tổng giám đốc Tôn vừa nói vừa quan sát thái độ của Ngu Hàn Sinh, thanh niên này trầm lặng hơn ông ta nghĩ, nét mặt cậu ta không hề tức giận, mà chỉ lẳng lặng nhìn lại Tôn Tiên Tắc, làm cho lão âm thầm rét run.

Ông ta chỉ đành vào thẳng vấn đề: "Công ty tôi cũng nhận thầu công trình, chúng ta cùng hợp tác khai phá miếng đất Lâm Uyển này, nhìn xu hướng giá nhà hiện giờ, cậu sẽ không phải chịu thiệt."

Nếu Ngu Hàn Sinh không nhúng một tay, thì mảnh đất này đã thuộc về ông ta.

Ngu Hàn Sinh cụp mắt.

Thấy Ngu Hàn Sinh không nói gì, tổng giám đốc Tôn lại mỉm cười: "Cường long không áp địa đầu xà, cậu cứ thử cân nhắc."

(*rồng mạnh cũng không thắng được rắn ở lãnh địa của nó/ phép vua thua lệ làng)

"Xà?"

Bất chợt, Ngu Hàn Sinh ngước mắt, chậm rãi nói: "Ông cũng xứng?"

Tổng giám đốc Tôn sửng sốt, người làm ăn có ai không biết cúi đầu, đây là lần đầu ông ta thấy một người kiêu ngạo như Ngu Hàn Sinh.

Nếu anh có bối cảnh thì không nói, nhưng đây Ngu Hàn Sinh lại không có chống lưng gì, đến cả phòng làm việc cũng phải thuê nơi rẻ nhất.

Hơn nữa khi nói hợp tác khai phá cũng không tỏ thái độ gì, sao nhắc đến rắn một cái là lại nổi cơn.

Ông ta lạnh lùng rời khỏi văn phòng, để ông ta xem xem, Ngu Hàn Sinh định mời nhà thầu đến xây nhà.

Lý Trạch nhìn tổng giám đốc Tôn ra về trong không vui, lo lắng hỏi Ngu Hàn Sinh: "Sẽ không sao chứ?"

Dù cậu ta không ưa tổng giám đốc Tôn trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, nhưng tập đoàn Minh Tắc lớn mạnh trên toàn tây bắc, không tìm được nhà thầu không thoát khỏi liên quan đến Tôn Tiên Tắc.

Có không ưa cũng phải nhịn.

"Không sao."

Cự xà chỉ nhíu mày, hơi thở ngạo mạn thấm tận xương tủy.

Dù hắn đang rơi vào tình trạng suy yếu nhất, nhưng không ai có thể nhìn ra, trừ vết máu khó quan sát lặng lẽ thấm ra âu phục của hắn.

*

Trước khi rời đi, Tạ Kiều tắm rửa sạch sẽ, thay đồ nỉ dài, tóc cậu cũng mọc dài, chạm tới đuôi mắt, thế nên cậu còn tự cắt tóc cho mình.

Buổi tối Tạ Kiều nấu hẳn một bữa tiệc thịt bò, có burger bò, lẩu bò, canh bò viên và salad rau củ, đoạn bưng đến trại chăn nuôi.

"Tôi phải đi rồi." Tạ Kiều sụt sịt, cậu cũng không biết rời đi rồi còn có thể gặp lại mọi người nữa hay không, có khi người ta sẽ gửi tới một nhân viên chăn nuôi mới.

Nhưng mà mọi người chẳng phản ứng gì.

Ác ma cúi đầu gặm burger bò, tinh linh suýt thì ngã vào canh bò viên, may được hồn ma níu lại, người cá thì tò mò nhai chiếc đĩa mới.

Tạ Kiều: ...

Cậu đành phải nhấn mạnh một lần nữa: "Tôi phải đi thật đấy."

Ni Ni chui ra khỏi phòng, nhảy lên bàn tay cậu cọ một cái, chiếc vòng lá trên tay cậu mọc ra một mầm lá xanh, Tạ Kiều xoa quả đầu trụi lủi của nó: "Hẹn gặp lại, Ni Ni."

Linlin ngồi trong góc lục lọi cả ngày, cuối cùng móc được ra một hạt ngọc trai, coi như báu vật mà dâng cho Tạ Kiều.

Nước mắt người cá sẽ hóa thành ngọc trai, chẳng qua Linlin là một người cá vô cùng oai dũng, chưa thấy cô bé từng khóc bao giờ, vậy nên viên ngọc này đúng là món quà cực kỳ đắt giá đấy.

"Cảm ơn Linlin."

Tạ Kiều cẩn thận cất giữ.

Linlin ngoác miệng cười, để lộ hai hàm răng lóe sáng.

Hồn ma không có bất cứ vật gì, nó chẳng biết làm sao, đành bay vào nhà, khi trở về một cốc nước đầy đã xuất hiện giữa không trung, đặt lên tay Tạ Kiều.

"Hẹn gặp lại, mọi người."

Tạ Kiều cảm động nhận quà từ biệt.

Cậu rời khỏi trại chăn nuôi trong ánh nhìn của mọi người, sau đó hiếm có khi tưới nước cho đám cỏ trong phòng sân cỏ, cũng coi như một chút lòng thành trước lúc đi xa.

Không ngờ đám cỏ lại bắt đầu huyên náo.

"Sáng vừa tưới nước xong, mà chiều lại tưới tiếp, muốn chúng ta chết úng à?"

"Chậc, quả là một con thỏ tai cụp độc ác."

"Cụ tổ từng nói, đừng tin bất cứ một con thỏ nào, họ vĩnh viễn không đổi được bản tính ăn cỏ, không chiếm được chúng ta thì sẽ hủy diệt chúng ta."

Tạ Kiều: ...

Cậu lặng lẽ đặt bình tưới xuống.

Cậu còn có việc quan trọng nhất phải làm.

----- viết thư tạm biệt gửi Ngu tiên sinh.

Cậu tới phòng làm việc, ngồi trước bàn học, mở nắp bút, lấy một tờ giấy trắng, bắt đầu viết.

Cậu viết gần một tiếng mới nhận ra mình có nhiều điều để nói với Ngu tiên sinh như vậy, còn viết tiếp thì đêm mất, cậu chỉ đành ngừng lại mà lưu luyến không thôi.

Viết xong, cậu bỏ xấp thư dày cộc vào một phong bao to bự, đặt lên bàn.

Rồi thỏ tai cụp mới đeo ba lô, bước đến cuối trại chăn nuôi trong tràng vẫy tay của mọi người, một tay cầm cốc nước hồn ma cho cậu, một tay thấp thỏm chạm vào tay nắm cửa lạnh lẽo.

Cậu kích động vô cùng, hít sâu một hơi, run run vặn tay nắm cửa.

Két-----

Cánh cửa mở rồi.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5674 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5219 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4959 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4539 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4464 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4360 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter