Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi
  3. Chương 7

Chương 7

Tạ Kiều nóng ran hết cả mặt, cậu vừa làm gì ấy nhỉ? Một con thỏ trưởng thành lăn vòng vòng trên cỏ, gặm trụi cỏ xong còn phơi bụng nhỏ ra ngoài.

Cậu xấu hổ chết, chạy biến về phòng ngủ, nhảy phắt lên giường, trốn vội vào chăn, mà trong chăn ấm quá, thế là cậu ngủ quên mất.

Ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh nhìn chóp đuôi thỏ lộ ra ngoài, có tầng lông măng mỏng phủ bên trên, mềm mềm và bé bỏng.

Hắn quan sát hồi lâu, sau đó mới đặt ngón trỏ lên màn hình, vén phần chăn đắp trên đuôi thỏ, để lộ hoàn toàn cái đuôi tròn trịa.

Ngắn ghê.

Cự xà có cái đuôi dài thật dài chép miệng, rồi lại đắp chăn trở về.

Tạ Kiều vẫn ngủ say sưa, không hề biết mình vừa bị kéo chăn, còn bị chê đuôi nữa.

*

Một tiếng viu cao vút-----

Quả lựu đạn phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong lòng đất âm u.

Đi kèm với tiếng nổ rung trời là đoàn xe tăng bọc thép di chuyển về cùng một phía đang sẵn sàng đợi lệnh, trên xe chở súng nòng trơn cỡ lớn và súng máy hạng nặng.

Nghe thấy tiếng động, Lý Trạch bỗng giật mình tỉnh giấc.

Cậu ta lập tức hiểu ra một sự thật đáng buồn, mình đã bị vứt bỏ.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn cự xà trên cao, cự xà không một biểu cảm khác biệt, hắn chỉ bình tĩnh cất kỹ điện thoại của hắn.

Lúc này Lý Trạch mới phát hiện, kỳ thực cự xà có rất nhiều tài sản, chất đầy trong hang núi sau lưng hắn qua nhiều năm tháng.

Gọi là tài sản thì cũng không đúng lắm, bởi vì đó toàn là mấy thứ rách nát rơi vào lòng đất, ví dụ như lọ thủy tinh phản quang, đèn pin cũ kỹ... hắn đều tịch thu làm vật sở hữu riêng của mình.

Lý Trạch không dám trốn vào, nhưng nhìn mưa bom bão đạn ào ào trút xuống, cậu ta đành phải cắn răng nấp sau đá vụn lởm chởm, cự xà liếc nhìn cậu ta, sau đó quay đầu.

Mà chỉ một cú liếc mắt đã khiến Lý Trạch toát mồ lạnh ướt đẫm sau lưng.

Bên trong phòng chỉ huy, gã đàn ông đầu đinh nhìn hình ảnh hồng ngoại được truyền tới, với thân hình khổng lồ ấy, rắn chín đầu chỉ cần vung đuôi đại thôi cũng có thể phá hủy một chiếc xe bọc thép nặng vài tấn.

Gã ra lệnh: "Nửa thân trên của nó không thể nhúc nhích, tấn công thân trên của nó, vận hết tốc lực đi!"

Những kẻ xung quanh đều rất nể gã, vì đứng trước quái vật, chỉ có Lâm Tranh Minh mới tỉnh táo như thường, hoàn toàn không chần chừ hay kinh hãi.

Tuy nhiên dù đã phát hiện ra nhược điểm của cự xà, thì vảy của nó vẫn cứng quá mức thông thường, súng đạn bắn ra chỉ để lại dấu vết mờ mờ trên người nó, thay vào đó, chính xích sắt mới là thứ có dấu hiệu buông lỏng.

Đồng tử thoắt dựng đứng trong con ngươi đen nhánh của cự xà, nhưng lại biến mất rất nhanh, ngay sau đó xe bọc thép bỗng lộn nhào, bốc cháy ngùn ngụt.

Lòng đất sáng bừng trong chốc lát.

Rắn chín đầu nhìn thẳng về phía Lâm Tranh Minh phía bên kia màn hình, cặp mắt hắn vẫn lạnh băng, nhưng đối với Lâm Tranh Minh lại chẳng khác nào giễu cợt.

Lâm Tranh Minh luôn tự nhận mình tỉnh táo và bình tĩnh thụi một cú lên bàn, sau đó cũng tự rên lên vì đau đớn.

Lý Trạch nấp sau cự xà đến tận khi trận chiến kết thúc mới ló mặt, thấy xung quanh toàn là xe tăng và thi thể bốc cháy, tâm tình cậu ta có hơi khó tả thành lời.

"Không phải cậu chết trận rồi à?"

Một người may mắn sống sót vùng vẫy thoát ra từ xe bọc thép, cậu ta đứt mất cánh tay, nhìn thấy Lý Trạch xong chỉ biết trợn trừng hai mắt.

Lý Trạch sững sờ, xem ra mình không thể trở về được nữa, có lẽ từ giây phút bắt đầu chiến dịch, cậu ta đã bị gán cho cái danh 'hy sinh vì nhiệm vụ'.

Nghĩ tới đây, cậu ta nhanh chóng đổi ý, mở Alipay, giở giọng bàn công chuyện: "Không muốn chết thì quét mã chuyển tiền nhanh."

Người nọ kinh hãi.

Lý Trạch bổ sung: "Alipay hết tiền thì Wechat cũng được."

Mười phút sau, Lý Trạch thu bốn mươi nghìn tệ cung kính nộp cho cự xà, còn cậu trai sống sót chỉ biết run rẩy cúi đầu.

Cự xà nhìn bốn chục nghìn tệ vừa nhảy vào tài khoản, ngầm cho phép người nọ rời đi.

Lý Trạch nhìn bóng lưng đồng đội, thở ra một hơi thật dài.

Một người biết mình sẽ chết nếu không dùng hết sức, nhất định sẽ dốc toàn lực chiến đấu, nhưng nếu có có kẻ nói cho anh ta biết vẫn còn cơ hội sống sót thì sao?

Lý Trạch thừa nhận, cậu ta không phải người tốt đẹp.

Cậu ta chỉ muốn sống mà thôi.

*

Trong điện thoại, một cặp mắt đỏ phát sáng giữa bóng tối đen ngòm ở trại chăn nuôi, ác ma đặt tay lên ổ khóa chuồng.

Khát vọng khát máu được thắp lên trong mắt hắn ta, ban ngày chạm tay vào cửa hắn ta đã biết, khóa cửa loại này hoàn toàn không thể trói buộc mình.

Hắn ta có thể dễ dàng phá hủy chuồng.

Nhưng hắn thích chứng kiến nỗi tuyệt vọng tận cùng, thích xem người khác rũ bỏ tâm đề phòng với hắn, để rồi chết cứng trong kinh hoàng.

Tưởng tượng người đó là con thỏ tai cụp hiếm thấy, hắn càng thêm hưng phấn.

Ác ma chạm vào khóa cửa, khẽ dùng sức----

Cửa không nhúc nhích.

Hắn tiếp tục dùng sức----

Cửa vẫn không nhúc nhích.

Hắn dùng sức mỗi lúc một mạnh hơn, cho đến khi đã vận toàn bộ sức mạnh, mà cửa vẫn không động đậy.

Vẻ mặt ác ma hết trắng lại xanh, nghĩ hồi lâu mới hiểu.

Đệt, cửa được gia cố rồi!

Tên nhân viên mới tới này cũng biết chơi đấy, trông thì đơn thuần vô hại, quay đầu đã gia cố trại chăn nuôi.

Ác ma ngoác cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn, sau đó trở về ngồi lại trong xó, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trong khi đó, Tạ Kiều ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau mới dậy, cậu biến trở lại hình người, đang lơ mơ thì thấy trên giường có mấy miếng cỏ, thế là cậu giật bắn mình thay quần áo xuống giường.

Cậu đến phòng cỏ, thấy miếng đất trụi lông nằm ngay chính giữa, thì ra không phải là mơ, nhà cậu thật sự có thêm một bãi sân cỏ, mà còn bị cậu gặm trọc mất một miếng nữa.

Nhìn mảnh đất trọc lóc, Tạ Kiều quyết định đến trại chăn nuôi.

Ni Ni đang ngồi ngẩn ngơ dưới đất, ác ma thì hình như hôm qua ngủ không ngon, đang nằm thu lu trong góc, bóng đen phủ lên khuôn mặt trắng nhợt của hắn, trông càng thêm u ám.

Tạ Kiều sợ làm phiền ác ma, nên đã cố gắng giảm nhỏ âm lượng: "Em có biết làm thế nào để cỏ mọc nhanh hơn không?"

Ni Ni nhìn mặt đất bằng ánh mắt hoài nghi.

Nào có cỏ.

Tạ Kiều khụ một tiếng: "Là bãi cỏ trong nhà anh ấy, không biết sao tự dưng lại trụi mất một miếng nho nhỏ nữa."

Cậu vừa dứt lời, Ni Ni đã thò đầu chui ra khỏi chuồng!

Tạ Kiều sửng sốt, không biết có phải cậu tưởng tượng ra không, mà cậu cảm giác Ni Ni đang mạnh dần lên, màu sắc trên người cũng không đậm như trước, mà gần với màu xanh lá cây hơn.

Ni Ni không nhận ra phản ứng của cậu, chạy lạch bạch ra khỏi trại chăn nuôi, Tạ Kiều tạm thời quên thắc mắc của mình, vội đuổi theo nó.

Ni Ni đánh hơi được mùi thơm của cỏ, bèn vận sức đẩy cửa phòng sân cỏ.

Tạ Kiều chỉ chỉ miếng đất bị gặm trọc lóc: "Là nó đó."

Ni Ni không trả lời cậu, chỉ đặt mông ngồi lên miếng đất trọc, thế là miếng đất bắt đầu nhú cỏ.

Mầm cỏ càng lúc càng nhô cao, mà cỏ trong sân cũng nhao nhao nhảy nhót, nồng nàn nhựa sống, tươi tốt hơn hẳn hôm qua.

Tạ Kiều bình tĩnh đứng xem, từ khi nhà mình tòi đâu ra thêm một khu trại chăn nuôi, là cậu đã quen chứng kiến những điều đi ngược lẽ thường.

Nhưng cậu có chút muộn phiền, nhỡ Ni Ni không chịu trở về thì phải làm sao đây, cậu không đánh lại tinh linh hắc ám.

Sân cỏ mọc đầy xong, Ni Ni đứng dậy, và thế là Tạ Kiều bắt đầu căng thẳng.

Nhưng Ni Ni lại chỉ lạch bạch chạy trở về trại chăn nuôi, chui vào phòng, tiếp tục ngồi quay mông về phía Tạ Kiều.

Lúc này Tạ Kiều mới thở phào, nói: "Cảm ơn Ni Ni."

Đôi tai tinh linh giật một cái.

"Muốn ăn thịt bò."

Nó bỗng cất giọng giòn tan, còn có hơi nũng nịu.

Chuyện này khó ra phết, thịt bò trong tủ lạnh đã ăn hết từ lâu, nhưng mà hiếm khi Ni Ni nói chuyện với cậu, thế nên Tạ Kiều vẫn gật đầu: "Để anh nghĩ cách."

Rồi cậu rời khỏi trại chăn nuôi.

Ngay sau khi cậu rời khỏi, ác ma mở mắt, nhìn cánh cửa trại chăn nuôi, cất tiếng nghêu ngao bài đồng dao dở tệ: "Một cái đầu tròn vo, một cánh tay đẫm máu..."

Ni Ni cảnh giác nhìn ác ma.

Ác ma cười khẽ: "Tối nay trăng máu, liệu một tiểu quỷ da xanh như mi có thắng được ta không?"

Ni Ni lại chui ra khỏi chuồng, canh giữ bên ngoài phòng ác ma, kiên quyết mở miệng: "Không được làm hại anh ấy."

Ác ma búng ra một ngọn lửa màu đen, bay về phía tinh linh theo hướng chỉ tay của hắn, ngọn lửa đen bùng lên từ dưới đất.

Không chỉ cháy sạch cây cối trên mặt đất, mà cả tóc xanh trên đầu tinh linh cũng bị thiêu trụi.

"Giờ thì thành tên da xanh trọc rồi."

Ác ma nhếch mép.

Tinh linh sờ cái đầu trống trơn của mình, cúi mặt, nó xấu quá, người chăn nuôi sẽ càng thêm không thích nó.

Nhưng bé tinh linh xấu xí vẫn vừa rưng rưng nước mắt vừa cố chấp canh chừng ngoài cửa, còn ác ma lại tiếp tục thản nhiên nhắm mắt.

Tạ Kiều ra khỏi trại chăn nuôi, nhìn tủ lạnh trống rỗng, ngại ngùng nhắn tin cho Ngu tiên sinh.

----- Ngu tiên sinh, có thể cho tôi vay một ít thịt bò nữa được không?

Ngu Hàn Sinh không trả lời cậu, nhưng chỉ một giây sau tủ lạnh đã chất đầy nguyên liệu.

Cậu dụi mắt một cái, tủ lạnh chật ních đồ ăn, từ ngày trở thành nhân viên chăn nuôi, tủ lạnh nhà cậu vẫn luôn hoang tàn, lâu lắm không có bữa nào thịnh soạn đến thế.

Thỏ tai cụp bé nhỏ vừa ngồi đếm đồ ăn, vừa ghi vào sổ nhật ký.

---- Nợ hai mươi cân thịt bò.

---- Nợ một túi cà rốt.

----- Nợ một túi cà rốt.

...

Tạ Kiều bắt đầu thấy sai sai, trừ thịt bò ra thì còn lại toàn là cà rốt, cậu nhìn cà rốt chiếm quá nửa tủ lạnh mà hoang mang tột độ.

Làm sao bây giờ, hình như Ngu tiên sinh thuộc đảng cà rốt.

Mà cậu thì ghét cà rốt nhất.

Nhưng cậu lại không dám nói thẳng, dù gì cũng là tấm chân tình của người ta kia mà.

Thế nên, cậu gửi cho hắn một tin nhắn uyển chuyển.

---- Ngu tiên sinh, ngài thích ăn cái gì nhất ạ?

Nếu Ngu tiên sinh trả lời là cà rốt, thì cậu sẽ thuận theo mà đối đáp một câu đại loại như "Em cảm giác cà rốt có vị khá phổ thông ấy", và thế là Ngu tiên sinh sẽ không đưa cà rốt cho cậu nữa.

Ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh người còn dính máu nhìn tin nhắn thỏ tai cụp gửi tới, con ngươi co lại, nuốt ruồi dưới đuôi mắt đỏ thẫm dị thường.

Hắn trả lời.

----- Ăn cậu.

Dù xương thỏ vừa nhiều vừa vụn, vặt lông cũng phiền, nhưng thịt lại tươi non.

Trong chiếc màn hình nho nhỏ, Tạ Kiều đang đợi câu trả lời của Ngu tiên sinh, cuối cùng điện thoại cũng rung một cái, cậu đã nhận được lời hồi âm.

Mở ra, chỉ thấy hai chữ.

---- Ăn cậu.

Thích ăn cậu nhất.

Thỏ tai cụp bé nhỏ không khỏi tưởng tượng ra một loạt hình ảnh đam mỹ kỳ kỳ cục cục, trong đó không thiếu mấy tình tiết cấm trẻ em, thế là, mặt cậu bắt đầu chuyển màu đỏ ửng.

_______

Tác giả có lời: Dĩ nhiên là rắn thích ăn thỏ rồi, bất kể là ăn kiểu gì đi chăng nữa

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5674 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5219 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4959 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4539 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4464 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4360 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter