Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Người Hai Mặt

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Người Hai Mặt
  3. Chương 63

Chương 63

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh!

Khương Dương nắm bắt cơ hội, từ phía sau cây cột nơi cô đang trốn nhảy ra.

Mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít bên tai, cô dẫn theo đám cảnh sát phục kích lao thẳng về phía Lưu Thành Đống đã buông lỏng cảnh giác. Nhanh chóng và chính xác, như một con báo đang lao vào ăn thịt.

Ngay lập tức, Lưu Thành Đống mất khả năng kháng cự.

“Thành thật một chút!”

Khương Dương khống chế xong hắn, gọn gàng vặn hai tay ra sau lưng, “cạch” một tiếng, đem còng tay còng hắn lại: “Lưu Thành Đống, anh đã bị bắt!”

Khi giết Viên Uyển, hắn nên biết sẽ có một ngày như vậy.

Có lẽ chính là lần chạy trốn thất bại này, đã hoàn toàn đánh tan vận may của Lưu Thành Đống, Khương Dương thẩm vấn hắn vô cùng thuận lợi. Trước núi bằng chứng không thể chối cãi, Lưu Thành Đống đã thú nhận tội ác của mình.

Gần giống như suy đoán của Khương Dương.

Lưu Thành Đống đã biết về sự tồn tại của căn phòng bí mật. Khi hắn quay lại cửa hàng quần áo vào đêm ngày 11 tháng 8, hắn thấy cửa hàng mở và Viên Uyển đang nằm trên mặt đất trong bộ chiếc đầm xộc xệch.

Hắn cảm thấy bị xúc phạm!

Tuy nhiên, sự tức giận của Lưu Thành Đống không phải do vợ hắn gặp chuyện bất hạnh, mà vì hắn cảm thấy rằng mình không còn thể diện gì nữa.

Vì vậy, khi Viên Uyển không còn sức chống trả, hắn đã tàn nhẫn bóp cổ cô đến chết.

Khi Viên Uyển tắt thở, Lưu Thành Đống kéo xác cô vào căn phòng bí mật, phủ lên chiếc chìa khóa nước đường và dùng kiến để di chuyển chiếc chìa khóa vào căn phòng bí mật. Cuối cùng, hắn yêu cầu thợ xây niêm phong cửa căn phòng bí mật, để thi thể không thể nhìn thấy ánh sáng.

Kế hoạch phạm tội của hắn rất tỉ mỉ và suy nghĩ của hắn cũng rất bình tĩnh.

Một cặp vợ chồng tốt lành, từ yêu nhau đến giết nhau, đúng làm làm cho người ta đau lòng.

“Lưu Thành Đống, sau khi anh giết người có bao giờ hối hận không?”

Sau cuộc thẩm vấn, Lâm Diệp Tư nhịn không được hỏi nghi phạm đã giết vợ.

“Từng hối hận.”

Lưu Thành Đống không chút nghĩ ngợi nói.

Tuy nhiên, điều hắn hối hận không phải là giết vợ mà là bị bắt khi đang chạy trốn, cuối cùng bị đưa ra tòa xét xử và phán quyết. Đối với những người cực kỳ ích kỷ như vậy, có lẽ chỉ có phương pháp này mới có thể khiến họ ăn năn.

“Dẫn đi.”

Khương Dương đứng dậy nói.

Sau đó, hai cảnh sát từ ngoài cửa bước vào phòng thẩm vấn. Họ giữ hai bên trái phải của Lưu Thành Đống và biến mất ở cửa trong nháy mắt.

Ngoài hành lang, ánh đèn lãnh đạm.

Khương Dương ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, chỉ thấy một màn đêm bao la. Cuộc điều tra vụ án này bắt đầu trong làn sương mù của căn phòng bí mật và kết thúc trong bóng tối của màn đêm.

Nghĩ đến điều gì, cô chợt nhếch khóe môi, bước nhanh đến phòng pháp y.

Lúc này, Lận Thời Thương vẫn chưa rời đi.

Ánh sáng lạnh lẽo trong phòng pháp y hắt lên chiếc áo sơ mi trắng trơn. Có lẽ là bởi vì những người khác đều đã tan làm, trước khi Khương Dương vào cửa đã nhìn thấy anh đứng một mình dưới ánh đèn, ánh mắt cụp xuống, tựa hồ đang suy tư.

“Lận Thời Thương, anh đang suy nghĩ vụ án sao?”

Khương Dương ngậm một que kẹo mút việt quất, đột nhiên nở nụ cười: “Phá án rồi! Đừng nghĩ đến vụ án nữa, nghĩ đến em đi!”

“Chúc mừng.”

Lận Thời Thương tháo kính xuống, nhẹ giọng nói.

Không có mắt kính che, Khương Dương cuối cùng đã có thể nhìn rõ đôi mắt của anh. Con ngươi của đôi mắt này không thể nghi ngờ là sâu thẳm, ở chỗ sâu bên trong có những chấm sáng lơ lửng, giống như dải ngân hà giữa mùa hè.

Khương Dương ngây người.

Mãi đến khi định thần lại, cô mới chợt nhận ra, hình như mình đã vô tình nhìn chằm chằm vào đôi mắt này quá lâu.

Haiz! Đúng là nhan sắc hại người! Cô gần như quên mất mục đích của chuyến đi này!

“Cái kia…”

Khương Dương ho khan hai tiếng, chắp tay sau lưng, giấu đầu hở đuôi: “…Thế nào? Câu trả lời của anh thế nào?”

Cô nghiêm túc hỏi, nhưng lại sẵn sàng để bị từ chối.

Không ngờ, Lận Thời Thương vươn tay ôm lấy cô, lấy cây kẹo mút cản trở từ trong miệng cô ra, cúi người hôn cô. Đôi môi kề sát nhau, hơi thở hòa vào nhau.

“Ba”, sợi dây trong não của Khương Dương đã hoàn toàn bị đứt.

Trái tim cô như đang bốc cháy, ngọn lửa lan rộng nhanh chóng, ngay lập tức đốt cháy lý trí của cô. Vị việt quất bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy, vị ngọt trung hòa, thấm vào môi lưỡi hai người.

Sau khi miễn cưỡng buông ra, Lận Thời Thương chậm rãi mở miệng: “Đó là câu trả lời của anh.”

Chỉ một lời này thôi cũng khiến trái tim Khương Dương run lên. Cô hít sâu một hơi, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an: “Nhưng em có rất nhiều chuyện trong quá khứ đều không thể nhớ được, anh có để ý không?”

Lận Thời Thương lắc đầu: “Không sao đâu. Nếu em không nhớ, anh sẽ nhắc em.”

Lận Thời Thương thật sự đã làm như vậy.

Sau khi màn đêm buông xuống, Nghi Ninh được bao phủ bởi một lớp ánh sáng lộng lẫy. Họ nắm tay nhau, giống như một cặp đôi trên phố, đi bộ suốt quãng đường từ Học Viện Cảnh Sát Nghi Ninh đến cửa hàng nhỏ bán mì sốt sacha.

Trước đây, đây là điều mà Khương Dương chưa bao giờ nghĩ tới.

Trên đường đi, Lận Thời Thương kể cho cô nghe từng chuyện mà Khương Dương đã trải qua. Cảm giác này đối với Khương Dương rất xa lạ, giống như cô dần dần nhặt được quá khứ đã mất từ lời kể của người khác.

“Đây là trường đại học em từng học. Lúc đó em rất nổi tiếng trong trường và có rất nhiều bạn bè…”

“Cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta là dưới mái hiên này. Lúc đó vẫn là tháng 9, vào mùa thu, trời đang mưa…”

“…”

Cuối cùng, Lận Thời Thương dừng lại trước nhà hàng mì sốt sacha.

Khóe môi anh hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng, trong mắt lộ vẻ hoài niệm: “Nơi này là nơi chúng ta thường lui tới nhất, em thường kéo anh đến đây ăn mì.”

Khương Dương cảm thấy hoảng hốt một lúc.

Cô vẫn nhớ rằng lần đầu tiên khi cô được chuyển đến Nghi Ninh, cô cũng đã mua cho Lận Thời Thương một phần mì sốt sacha ở đây…Ở đâu đó trong bóng tối, một thế lực nào đó đang kéo cô nhớ lại mọi chuyện trước đây.

“Cô là… Khương Dương?”

Đột nhiên, Khương Dương nghe thấy có người hỏi.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông với vẻ mặt tái nhợt đang đứng trước mặt cô. Người đàn ông này khá già, chẳng qua mới hơn bốn năm mươi tuổi mà gò má đã nhanh hóp lại.

Có lẽ là quá đau khổ, rãnh giữa hai lông mày sâu như đáy vực.

Gầy trơ cả xương, tuổi già sức yếu.

Khương Dương không nhận ra người đàn ông này, nhưng mơ hồ đoán được, người đàn ông này có lẽ quen biết cô, vào năm cô mất trí nhớ. Vì vậy, cô dứt khoát thừa nhận: “Vâng, là tôi.”

Khoảnh khắc tiếp theo, tay của người đàn ông run lên dữ dội.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Khương Dương với ánh mắt cay độc, quay đi và bước nhanh trở lại, giật lấy một con dao chặt xương sắc bén từ cửa hàng thịt bên đường, thô bạo đâm vào Khương Dương.

Lưỡi dao sắc bén và bề mặt của lưỡi dao được đánh bóng. Trong chốc lát liền ở trước mặt!

“Khương Dương! Trả lại con gái cho tôi!”

Người đàn ông trung niên giận dữ gầm lên, giơ dao lên, đâm thẳng vào tim Khương Dương.

Nhưng với sức lực của Khương Dương, làm sao cô có thể bị tổn thương.

Hai tay vung lên, Khương Dương tước vũ khí của người đàn ông trung niên ngay lập tức. Trước mắt lóe lên một tia sáng, cô bỏ con dao rút xương ném xuống đất, lớn tiếng hỏi: “Tại sao ông lại muốn giết tôi?”

Không ngờ, sau khi bỏ vũ khí, người đàn ông này lấy đôi bàn tay chai sạn che mặt và khóc rất to.

Tiếng khóc tuyệt vọng và thê lương.

“Sao cô lại không chết? Sao cô lại còn sống?”

Người đàn ông trung niên đau lòng nói: “Trừ cô ra, toàn bộ ký túc xá, bao gồm cả đứa con gái đáng thương của tôi, đều đã chết! Bọn họ chết thật thê thảm!”

Máu, ký túc xá, thi thể…Vô số hình ảnh hiện về như bóng ma.

Trong nháy mắt, trán Khương Dương điên cuồng nhảy dựng lên, trong đầu đau như cưa như đục, phảng phất có thứ gì sắp phá vỡ phong tỏa, sắp xông ra ngoài…

Hóa ra một số giấc mơ không chỉ giấc mơ!

------oOo------

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5691 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5228 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4966 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4549 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4475 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4378 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter