Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Người Hai Mặt

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Người Hai Mặt
  3. Chương 93

Chương 93

Dù giấy kraft chỉ rơi ra trong chốc lát nhưng chủ xe đã cảnh giác dán lại.

Nhưng thế là đủ!

Tiền Trác gõ mười ngón trên bàn phím, nhanh chóng tìm ra danh tính của chủ nhân chiếc xe điện: “Chủ nhân của biển số xe là Đới Doanh, nữ, năm nay 52 tuổi.”

Hình dạng cơ thể trong ảnh khá phù hợp với băng ghi hình.

Ánh mắt Khương Dương quét qua trên khuôn mặt trang điểm đậm một lượt, quyết định dứt khoát, trực tiếp mang theo người đến nhà của Đới Doanh.

Ngay khi họ đến trước tòa nhà, đôi mắt của Tiền Trác sáng lên vì phấn khích. Anh ta duỗi tay ra, chỉ vào một chiếc xe điện đậu ở tầng dưới, ra hiệu cho Khương Dương và những người khác nhìn theo.

Biển số xe đó không phải là biển số trong băng ghi hình sao?

“Biển số đúng là giống nhau, nhưng…”

Lâm Diệp Tư nghiêng đầu cẩn thận nhìn chiếc xe điện một lúc lâu rồi cau mày: “…Ừm…sao tôi thấy mẫu mã chiếc này không giống với chiếc xe điện trong băng ghi hình lắm?”

Khương Dương mở ảnh chụp màn hình trên điện thoại của mình rồi so sánh.

Hai chiếc xe điện thật sự không giống nhau!

“Dù sao đi nữa, chúng ta cũng lên lầu hỏi trước đi.”

Khương Dương nói xong, đi lên lầu, bấm chuông cửa bên ngoài.

Một người đàn ông cao lớn bước ra mở cửa.

Ngoại hình của anh ta rất kỳ lạ, không phải chồng của Đới Doanh cũng không phải con trai của Đới Doanh.

“Mới sáng sớm mấy người tìm ai?”

Người đàn ông nheo lại đôi mắt ngái ngủ, dùng ánh mắt mê mang mà mờ mịt nhìn đám người Khương Dương.

Khương Dương cho anh ta xem thẻ cảnh sát của mình: “Xin hỏi Đới Doanh có ở đây không?”

“Đới… Đới Doanh?”

Người đàn ông cau mày lặp lại cái tên này một lần nữa: “Haiz, cái tên này có chút quen, để tôi nghĩ một chút, hiện tại nhớ không ra…”

Anh ta suy nghĩ nửa phút.

Đột nhiên, đôi lông mày nhíu chặt của người đàn ông được thả lỏng.

Đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Cô…Cô xác định muốn tìm bà ấy sao? Bà ấy là một người điên!”

Trong lòng Khương Dương trầm xuống.

“Cái gì?! Tại sao Đới Doanh lại phát điên? Bà ấy phát điên khi nào?”

Khương Dương hỏi liên tục.

Người đàn ông “suỵt” một tiếng rồi liếc nhìn xung quanh đầy cảnh giác.

Sau khi xác định xung quanh không còn ai khác, anh ta mới chịu nói chuyện: “Tôi nói rồi thì đừng nói ra ngoài nhé. Gia đình bà ấy cho rằng đó là chuyện xấu trong nhà. Nếu không phải vì tôi có quan hệ tốt với con trai bà ấy, thì ngay cả tôi cũng không biết.”

Anh ta cố ý thấp giọng nói: “Khoảng bảy năm trước, người phụ nữ Đới Doanh đó bắt đầu phát điên. Sáu tháng trước, tình trạng của bà ấy đột nhiên xấu đi. Gia đình bà ấy vội vã ra nước ngoài, nên ba tháng trước, bà ấy bị đưa vào bệnh viện số 3 của Nghi Ninh, căn nhà cũng được bán rẻ cho tôi.”

Bệnh viện số 3 của Nghi Ninh? Đó là một bệnh viện tâm thần!

Nếu Đới Doanh đã bị giam trong bệnh viện tâm thần ba tháng trước, vậy người phụ nữ bị camera giám sát quay được là ai?

Chắc chắn đã có người cái trang thành bà ấy.

Người thay thế Đới Doanh có thể không biết về việc bà ấy bị giam trong bệnh viện tâm thần, mà chỉ lợi dụng vẻ ngoài của bà ấy để xuất hiện.

Có thể nào, đó là Thẩm Soạn Lâu mà họ đang tìm kiếm?

Khương Dương bình tĩnh hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi: “Xe điện dưới lầu là của ai?”

“Là của tôi.”

Người đàn ông nói.

“Của anh à? Ồ, tôi hiểu rồi!”

Tiền Trác chợt hiểu ra: “Anh biết Đới Doanh đã vào bệnh viện tâm thần, cho nên anh không chỉ sống trong nhà bà ấy, mà còn lái xe của bà ấy, thậm chí còn phải giả làm bà ấy ra ngoài đánh người, để bà ấy gánh tội cho anh!”

“Không! Tôi không có, oan cho tôi!”

Người đàn ông hét lên: “Chiếc xe điện tôi đang đi bây giờ không phải của bà ấy, mà là của tôi! Xe của bà ấy đã bị trộm từ lâu, nếu báo cảnh sát tìm xe hay xin biển số mới sẽ rất phiền phức nên người nhà bà ấy liền mua chiếc xe điện khác, làm biển số xe giống như chiếc cũ.”

Anh dừng một chút rồi cãi lại: “Sau khi bọn họ ra nước ngoài, xe điện không có ai lái, nên nhà bà ấy cho tôi mượn xe để lái tạm. Mọi người nghĩ thử xem không phải là một công đôi chuyện sao?”

Hóa ra nguyên nhân khiến xe điện không khớp với camera giám sát là thế này!

Khi muốn mọi việc thuận tiện, người đàn ông này không hề nghĩ rằng mình lại dính vào một vụ án nghiêm trọng như vậy.

Những manh mối khó có được lại bị cắt đứt.

Khương Dương vò đầu bứt tóc, vẫn không chịu bỏ cuộc: “Đừng vội quay về cục, chúng ta đến bệnh viện số 3 của Nghi Ninh, gặp Đới Doanh kia.”

Có lẽ sẽ tìm được gì đó từ miệng của bà ấy.

Trong bệnh viện số 3 của Nghi Ninh, y tá dẫn họ qua hành lang tối tăm và ngột ngạt.

“Cô đang nói Đới Doanh kia à, bà ấy ở chỗ chúng tôi mấy tháng, ôi, người đàn bà đó cũng thật đáng thương, cả nhà dường như không thích bà ấy lắm.”

Nhắc đến Đới Doanh, y tá lắc đầu thở dài: “Sau khi bà ấy ổn định ở đây, người nhà của bà ấy cũng không đến gặp nữa, họ nói đã ra nước ngoài, cô nói xem, sao có thể như vậy? Đó là chồng và con trai của bà ấy!”

Khương Dương khẽ nhíu mày.

Người nhà của Đới Doanh nhanh chóng rời đi với thái độ thờ ơ, như thể họ muốn trút bỏ gánh nặng.

“Khoảng thời gian này Đới Doanh ở bệnh viện có cái gì khác thường không?”

Khương Dương hỏi.

“…Khác thường?”

Bước chân y tá hơi khựng lại: “Chắc là bà ấy thường xuyên xuất hiện ảo giác. Bà ấy luôn đột nhiên kêu lên sợ hãi, nói có một người đàn ông họ Thẩm muốn tới giết bà ấy…”

Bất tri bất giác, họ đã đến cửa phòng bệnh.

Ngay khi Khương Dương đẩy cánh cửa ra một khe hẹp, cô nhìn thấy một thứ gì đó bay về phía mình như tia chớp. Cô vội vàng lui về phía sau nửa bước, nhanh chóng đóng cửa lại.

“Rầm”, có một âm thanh bị bóp nghẹt!

Một chiếc bình sứ màu trắng đập mạnh vào cửa, vỡ ngay lập tức. Vô số mảnh vỡ trộn lẫn với những giọt chất lỏng, vỡ ra cùng nhau, bắn tung tóe ra xung quanh. Những mảnh sứ vỡ sắc như dao, những bông hoa trong bình bị gãy thành từng mảnh.

Ngay cả cửa kính khảm trên tấm cửa cũng bị trầy xước.

Cừ thật! Khương Dương giật mình.

Nếu cú ném này thật sự trúng vào cô, chẳng phải cô sẽ chảy máu đầu sao?

Đới Doanh đang ngồi trên giường bệnh, đôi mắt bà sáng lên một cách kỳ lạ. Bà thẫn thờ nhìn những bông hoa đang héo úa trên mặt đất, sau đó đột nhiên giơ nắm tay đấm vào không trung: “Thẩm Soạn Lâu, đừng tới đây! Đừng tới đây! Nếu không, tôi đánh anh!”

Vừa lúc thanh âm lọt vào tai, con ngươi Khương Dương đột nhiên run lên.

Thẩm Soạn Lâu? Bà ấy biết Thẩm Soạn Lâu?

Trong phòng bệnh, Đới Doanh vẫn điên cuồng đập phá đồ đạc. Âm thanh “binh binh, bang bang” và tiếng vỡ của đồ dùng không ngừng, chỉ nghe thôi đã thấy kinh hãi.

Tuy nhiên, y tá đứng bên cạnh Khương Dương vẫn đẩy cửa vào như thường lệ.

“Ôi, xem kìa, bà ấy lại phát bệnh rồi.”

Y tá bất đắc dĩ cong môi, cúi người thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất: “Không biết khi nào thì tình trạng của Đới Doanh mới thuyên giảm.”

Khương Dương theo sát và bước vào phòng bệnh.

Giữa đống sứ vỡ lộn xộn, cô nhìn thấy Đới Doanh.

Lúc này, Đới Doanh hốc hác đang quỳ giữa đống sứ vỡ. Bà cúi cổ và vươn đôi tay run rẩy nhặt từng cánh hoa bị hư hại.

Hành động nhặt lên gần như là trân trọng.

Cạnh sắc của viên gạch cắt vào ngón tay bà. Kết quả là máu ứa ra từ vết thương, rơi xuống bông hoa, làm nhòe những cánh hoa khô héo thành màu đỏ tươi.

Màu sắc đó mãnh liệt đến mức nóng bỏng, đậm đặc, chói mắt.

Giống như một ngọn lửa cuồng nộ, nhấn chìm những bông hoa và nhụy hoa còn sót lại trên mặt đất, thiêu rụi chúng trong đáy mắt của Khương Dương.

Đới Doanh dường như không biết đau. Vừa nhặt những cánh hoa, bà vừa mỉm cười đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khoảng không trước mặt. Dường như thứ ở dưới lòng bàn tay bà không phải là không khí, mà là tấm lưng non nớt của một đứa trẻ: “Thiến Thiến, Thiến Thiến… đừng khóc, mẹ sẽ tặng cho con những bông hoa con yêu thích, tất cả chúng…”

Lời nói trong miệng bà dịu dàng lạ thường. Đới Doanh đang dỗ con.

Cho dù bà đã phát điên rồi, nhưng đứa trẻ này vẫn là nỗi ám ảnh khiến bà không thể buông bỏ.

“Ai là Thiến Thiến?”

Khương Dương ghi nhớ cái tên này một cách sâu sắc và hỏi Tiền Trác: “Không phải Đới Doanh chỉ có một đứa con trai hay sao?”

Nhưng từ “Thiến Thiến” rõ ràng là ám chỉ một cô gái!

------oOo------

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5691 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5228 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4966 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4549 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4475 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4378 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter