Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Phật Tứ Diện

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Phật Tứ Diện
  3. Chương 103: Giường cũ

Chương 103: Giường cũ

Editor: Gấu Gầy

"Phàn tổng không biết cởi nút áo bằng một tay sao? Vậy để anh giúp em?"

Ngón tay dài đặt lên cổ áo, nhưng bị nắm chặt! Phàn Tiêu sát lại gần, ngửi theo hơi thở mũi miệng của Du Thư Lãng: "Anh đã uống rượu à?"

Du Thư Lãng ngẩn người.

"Sau khi tỉnh táo, anh sẽ không trở mặt không nhận người chứ?"

Chậc một tiếng, Du Thư Lãng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát lên da cổ của Phàn Tiêu: "Anh say rồi, vậy em có muốn hay không?"

Phàn Tiêu chậm rãi nhíu mày, vẻ mặt phức tạp khó tả, sắc mặt thay đổi, ánh mắt sáng tối, dường như trải qua sự cân nhắc nghiêm túc dài lâu, khi ánh mắt lại tập trung nhìn lại, giọng nói của hắn có thêm một chút buồn bã khó phát hiện: "Không muốn."

"Không muốn?" Du Thư Lãng cảm thấy điếu son đã tắt quá sớm, lúc này anh cảm thấy phiền muộn trong lòng, cần một hơi thuốc để an ủi.

"Em không muốn tình một đêm." Phàn Tiêu nhắm mắt lại, khi mở ra, tròng mắt đã giăng mạng nhện đỏ thẫm: "Du Thư Lãng, em không thể đảm bảo mình có thể kiểm soát cảm xúc một cách dễ dàng, anh biết em để 'buông tay' được như ngày hôm nay khó khăn thế nào không? Em tự nhủ mình không được phát điên, không được trả thù, bởi vì anh không thích, anh sẽ sợ em. Bây giờ, em gần như đã chấp nhận hiện thực, chấp nhận thực tế rằng em chỉ có thể từ xa nhìn anh, bảo vệ anh, nhưng anh lại mang đến cho em cái này?"

Hắn nhặt lấy hộp bao cao su trên giường: "Du Thư Lãng, hôm nay anh say rồi, nên mới nghĩ về tình cũ, nghĩ về em, đợi đến khi ngày mai tỉnh táo lại, anh sẽ vô cùng hối hận về những việc anh làm bây giờ! Lúc đó sẽ thế nào? Ghét bỏ em hơn? Tránh xa em? Hay là khi say lại tìm đến em để giải khuây tiếp? Thứ em muốn không phải là cái này!"

Tiếng giận dữ còn vang vọng trong kho hàng lớn một hồi lâu mới lắng xuống, Du Thư Lãng im lặng một lát, nhìn thẳng vào mắt Phàn Tiêu, vẫn bình tĩnh hỏi: "Thật sự không muốn sao?"

Phàn Tiêu thô bạo nắm lấy hộp son trên giường, rút ra một điếu cắn vào giữa răng, cụp mắt thật sâu: "Không muốn."

Trong tầm nhìn chật hẹp, hắn thấy Du Thư Lãng gõ nhẹ hai cái bằng mũi chân trên mặt đất, rồi đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng chồng lên nhau, cách xa mình một chút.

Đây là dấu hiệu của việc chuẩn bị rời đi. Đầu thuốc bị cắn méo, Phàn Tiêu hiện lên một nụ cười đắng.

Ngay sau đó, một chiếc áo khoác màu xám đậm được ném lên giường, động tác mang theo làn gió có mùi tường vi dại.

Hắn lại nhìn Du Thư Lãng, lúc này anh chỉ mặc áo sơ mi đen và quần tây cùng màu, đưa lưng về phía Phàn Tiêu, đang cởi nút tay áo của mình.

Dáng người anh cao ráo, vai rộng eo thon, đường nét mềm mại, thắt lưng thắt lại, tạo nên đường cong đẹp đẽ ẩn chứa sức mạnh sắc bén, đôi chân thon dài thẳng tắp trong quần tây đen ôm sát, ánh mắt nhìn lên, Phàn Tiêu không thể rời mắt, vẻ đẹp đầy đặn và quyến rũ kia là điều mà hắn không dám chạm vào ngay cả trong mơ.

Du Thư Lãng xắn tay áo lên, quay người lại, chỉ đi được hai bước đã đến trước mặt Phàn Tiêu, anh đặt một tay lên bờ vai cứng đờ của hắn, từ từ cúi người xuống.

Giọng anh trầm thấp, mang theo chút khàn đục và sự hấp dẫn câu người: "Bây giờ đối với Phàn tổng, tôi không còn quyến rũ nữa sao?"

Gỡ điếu son khỏi miệng Phàn Tiêu, Du Thư Lãng nhìn qua điếu thuốc bị cắn dẹp, có chút ghét bỏ ngậm vào miệng hút một hơi, thổi ra khói, anh dùng ngón tay dài mở nút áo đầu tiên dưới cổ mình, tiếp đó là nút thứ hai, nút thứ ba...

"Không muốn cắn một miếng sao? Trước kia em rất thích mà." Kết hợp với vẻ sa đọa của khói thuốc và rượu, Du Thư Lãng lười biếng mở miệng.

Cổ trắng dài, xương quai xanh sắc sảo đẹp đẽ, từng tấc từng tấc đâm vào mắt. Cằm của Phàn Tiêu ngày càng căng thẳng, nắm đấm siết chặt, khớp ngón tay kêu lên, vì cố gắng kiềm chế, biểu cảm trên mặt hắn cứng đờ vặn vẹo, răng cắn chặt, giọng nói khàn đục từ kẽ răng từng chút một chen ra: "Du Thư Lãng, anh thật sự điên rồi."

"Phiền phức quá." Bàn tay ấm áp xuyên vào mái tóc, bất ngờ dùng sức, Du Thư Lãng đẩy khuôn mặt Phàn Tiêu vào cổ mình.

Ẩm ướt, ấm áp, mịn màng, mùi tường vi dại... Sau một khoảnh khắc, Phàn Tiêu mở rộng bàn tay siết chặt, ôm chặt lấy Du Thư Lãng, há miệng!

"Ưm...!" Du Thư Lãng đưa thuốc vào miệng, rít mạnh, cúi đầu mắng, "Phàn Tiêu, em đúng là sói!"

Eo Du Thư Lãng bị siết chặt, trong hõm xương quai xanh là một vũng nước nóng hổi, anh hạ mi mắt, che đi đuôi mắt đỏ thẫm, xoa xoa mái tóc mềm mại trong vòng tay, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ điên cùng em."

Một chiếc giường gỗ cũ kỹ, bốn chân lỏng lẻo, như chiếc thuyền nhỏ trên sóng, lênh đênh trong mưa gió.

Hai tay Du Thư Lãng chắp lại, bị đè lên đỉnh đầu, Phàn Tiêu hung hăng cắn mút trên người anh như thú dữ muốn ăn thịt người.

"Tay em." Du Thư Lãng quan tâm đến bàn tay bị thương của Phàn Tiêu, nhưng ngay lập tức cổ bị siết chặt, cảm nhận rõ ràng vết rách của băng gạc.

"Còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác?" Phàn Tiêu hôn vào khóe môi anh, thì thầm nguy hiểm, "Xem ra em vẫn chưa đủ cố gắng."

Dồn hết sức lực của cả đời, như thể muốn sử dụng hết trong một lần. Du Thư Lãng cảm thấy mình như tờ giấy gấp, bị Phàn Tiêu theo ý thích, lật đi gấp lại, lúc gấp đôi, lúc gấp ba, lúc cuộn góc lại, gấp thành ống tròn, tùy hứng.

Trong đêm yên tĩnh, tiếng giường gỗ rung chuyển, dày đặc và nặng nề, kéo dài không dứt.

Chiếc giường này... có ổn không? Đó là sự lăn tăn cuối cùng của Du Thư Lãng trước khi mất khả năng suy nghĩ...

Du Thư Lãng tỉnh dậy bởi tiếng ồn ào, anh đẩy mí mắt hơi xót ra, tránh ánh nắng chói chang một lát, lúc này mới thực sự tỉnh táo lại.

Không có ai bên cạnh, tiếng nói của Phàn Tiêu từ ngoài cửa kho vọng vào.

"Nhỏ giọng một chút, hôm nay đừng chuyển hàng, ngày mai quay lại đi."

Lại nghe một giọng nói trẻ tuổi phàn nàn: "Phàn ca, không phải chúng ta đã hẹn rồi sao? Anh không có việc gì gấp, bây giờ chuyển luôn đi, trời lạnh đường trơn, tôi lái xe đến một lần cũng không dễ dàng."

"Có người đang ngủ trong kho, chuyển hàng ồn ào, lại có gió lạnh thổi vào, không được."

"Người đang ngủ?" âm thanh trẻ tuổi nhất thời cao giọng, "Ai vậy, có thể khiến Phàn ca chúng ta che chở như vậy."

"Người yêu." Cách hơn mười mét, Du Thư Lãng cũng nghe ra sự đắc ý trong giọng nói của Phàn Tiêu, "Người yêu của tôi."

Nở một nụ cười, Du Thư Lãng vén chăn ra, mặc quần áo vào. Không cử động còn đỡ, vừa động một cái, cảm giác ê ẩm lan ra từ mọi kẽ xương, nhắc nhở anh về cuộc mây mưa điên cuồng đêm qua.

Đột nhiên, Du Thư Lãng như là nghĩ tới cái gì đó, ngón tay cài nút áo khựng lại, vẻ ngượng ngùng lộ ra trên khuôn mặt.

Cúi người xuống, thấy chiếc giường gỗ chỉ còn lại ba chân, chân còn lại được chống đỡ bằng vài viên gạch đỏ, đáng thương mà vẫn giữ vững tư thế quật cường.

Chiếc giường gỗ đã cũ kỹ, Phàn Tiêu đêm qua lại quá kịch liệt. Chiếc giường kêu cọt kẹt cả đêm, cuối cùng khi Phàn Tiêu thay cái bao cao su thứ ba, nó đã không thể chịu đựng nổi mà sụp một góc.

Lúc đó Phàn Tiêu vẫn đang chiến đấu hăng say, chỉ chần chừ một lát, rồi lại kéo cổ chân trắng nõn của Du Thư Lãng lên, tiếp tục thúc mạnh trong tư thế nghiêng nguy hiểm, hoàn thành một trận mưa gió khó quên trong đời.

Mặt Du Thư Lãng hơi nóng lên, anh lọc ra toàn bộ hình ảnh tối qua, đứng dậy tìm áo khoác, chợt thấy Phàn Tiêu không biết từ khi nào đã đứng sau lưng mình.

Hắn cách Du Thư Lãng chừng ba mét: "Anh định đi à?"

Giọng nói trầm thấp nặng nề, không giống như vừa nãy.

Du Thư Lãng im lặng một lát, gật đầu: "Đi chứ."

Ngay lập tức, anh thấy nỗi buồn và tuyệt vọng trong mắt Phàn Tiêu.

Du Thư Lãng từng bước đi về phía Phàn Tiêu, vai chạm vai, mãi đến khi sắp lướt qua, mới chậm rãi nói: "Bụng đói rồi, đi ăn sáng thôi."

Dưới tay áo, Du Thư Lãng vòng tay qua nắm lấy tay Phàn Tiêu, cười với hắn: "Cùng đi nhé, người yêu."

—------

Lời Gấu Gầy: Về sau chỉ còn ngọt ngào thôi ??

- -------

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5718 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5251 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4987 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4566 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4486 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4416 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter