Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Phượng Huyền Cung Thương

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Phượng Huyền Cung Thương
  3. Chương : 72

Chương : 72

Xe ngựa chạy đến một tiểu viện nông gia thì dừng lại.

Trong tiểu viện, tú trúc xanh ngắt, hoa cúc như gấm. Trên mảnh đất trống trước phòng có mấy cái giá bằng trúc, dùng để phơi một ít thảo dược không biết tên.

Trong không khí theo gió phiêu lãng một mùi thảo dược quen thuộc.

“Này …” Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ta không biết nói cái gì cho phải.

Ân Úy Ly cười đè tay của ta, nói: “Vào đi thôi!”

Đang muốn cất bước, màn đột nhiên bị xốc lên, từ bên trong bay ra một thân ảnh màu xanh biếc.

“Đại thúc!”

Lời còn chưa dứt, thân ảnh màu xanh biếc kia đã muốn bổ nhào vào trên người ta, xung lượng thật lớn làm cho ta lảo đảo một cái, cũng may Ân Úy Ly đỡ ta một phen, ta mới miễn cưỡng đứng vững.

“Đại thúc, ta rất nhớ ngươi a! Ta tỉnh lại không nhìn thấy ngươi, hại ta lo muốn chết!” Mạc Thu cả người bám trên người ta, đôi mắt hoa đào thật to long lanh nước, ôm cổ ta ở trên mặt ta hôn vài cái.

“Khụ khụ, Mạc Thu, ngươi đừng như vậy!” Thật vất vả giãy khỏi ma trảo của hắn, ta chùi chùi nước miếng trên mặt, dở khóc dở cười, “Ngươi là như thế nào đến đây?”

“Là Mục Thanh Dương đưa ta đến nơi này a! Khi ta tỉnh lại đã ở đây, ta muốn đi tìm ngươi hắn lại không cho, sau lại gặp Đoạn ca ca. Đoạn ca ca hắn … Đoạn ca ca, ngươi làm sao vậy?” Mạc Thu nhìn về phía Ân Úy Ly đứng đằng sau ta, đột nhiên kêu to lên.

Đoạn ca ca? Hắn, thật là Đoạn Khâm?

Ta cuống quít xoay người. Tầm nhìn chợt chuyển hoán.

Ta nhìn thấy rồi.

Ta nhìn thấy là cảnh tượng tốt đẹp như thế, tốt đẹp đến làm cho ta cả đời cũng vô pháp quên đi.

Chỉ vì là người nọ.

Hai tròng mắt như nước, tóc đen như mun. Xinh đẹp như thế, mang theo một chút suy yếu.

Hắn đứng ở nơi đó, chính là một mực yên lặng đứng ở phía sau ta, chính là dùng một loại ánh mắt chờ đợi cùng khát vọng nhìn ta.

Có lẽ chính là kỳ vọng ta có thể xoay người liếc hắn một cái, có lẽ chính là kỳ vọng ta có thể cho hắn một cái mỉm cười.

Chính là kỳ vọng nhỏ bé như thế …

Mà ta sau khi tìm tìm kiếm kiếm, thê thê ly ly, rốt cục nhìn thấy hắn.

Ta đã tìm được ngươi.

Đoạn Khâm.

Chính là ta nhưng không có cười. Có chất lỏng ấm áp ở trên mặt chậm rãi chảy xuống, lọt vào miệng, chua xót như thế.

Thời gian răng rắc một tiếng, dừng lại ở hình ảnh này.

Thật giống như là một bộ film điện ảnh cũ kỹ, hình ảnh trắng đen hơi hơi ố vàng. Trong màn ảnh bóng người đứng trong bối cảnh mơ hồ, mặc gió thổi bay tóc của hắn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn khẽ nhếch khóe miệng, đối với ta lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

“Đi vào được chứ … Ta sắp … Kiên trì không được …”

Sau đó, thân thể hắn chậm rãi ngã xuống ở trước mắt ta.

Ta giật mình. Tầm mắt đảo qua gương mặt tái nhợt của hắn, ngực dồn dập thở dốc, ngưng trệ ở trên bụng hắn.

Nơi đó, có một mũi tên bị bẻ gãy, chặt chẽ cắm vào thân thể hắn.

Có một cỗ lãnh ý lành lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, chợt thổi quét toàn thân.

Phát điên ôm chặt hắn, giống như chỉ cần buông lỏng tay sẽ không nhìn thấy hắn nữa. Giống như bị bệnh tâm thần điên cuồng hét lên, thanh âm mang theo sợ hãi rốt cuộc không thể che giấu nữa.

“Mạc Thu, ngươi mau cứu hắn! Mau cứu hắn a!”

Thời điểm đi vào phòng, ta miễn cưỡng chính mình không được nhìn chậu nước bị vứt bỏ ở một bên, sớm bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.

Mạc Thu lau mồ hôi trên mặt, mỉm cười với ta, xoay người đóng cửa đi ra.

Lưu lại ta cùng hắn, trong phòng nhỏ này.

Cửa đóng lại, trong nháy mắt ánh sáng liền tối sầm lại.

Hắn ngồi sau bức màn màu trắng, một kiện trường bào màu xanh tuỳ tiện khoác trên người, ở ngay bụng băng thật dày, thấm máu đỏ tươi, ánh vào da thịt như tuyết kia, phiếm ra ánh sáng *** mĩ (thiệt tình ta hổng thấy có chỗ nào *** mĩ hết, bó tay với cách nghĩ của đại thúc nga (!!!)).

Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn cười dài nhìn ta, cũng không nói gì.

Bỗng nhiên không dám cùng ánh mắt tràn đầy tình cảm của hắn đối diện, ta nhắm mắt lại, chỉ có thể bất lực dao động giữa hắn và khoảng không.

Cả căn phòng, chỉ còn thanh âm thời gian tí tách trôi qua.

“Đứng xa như vậy làm cái gì, còn không lại đây?” Hắn vỗ vỗ mép giường bên cạnh.

Không cam tâm tình nguyện đi qua, mới vừa ngồi lên giường, đã bị hắn kéo lại ôm vào tron ngực.

“Uy, thương thế của ngươi …”

“Suỵt, đừng nói gì, để cho ta hảo hảo ôm ngươi một cái.” Thanh âm của hắn mang theo một chút run rẩy không dễ phát hiện.

Ta an tĩnh lại, nằm ở trong lòng ngực hắn, cảm nhận được nhiệt lượng của hắn xuyên thấu quần áo hơi mỏng, sũng ướt mỗi một tấc da thịt.

Giờ khắc này, là sự yên lặng thật lâu chưa từng thể nghiệm và thấy qua.

“Ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn, ta cũng không muốn gạt ngươi. Trước khi ta nói cho ngươi biết chân tướng, ngươi trước đáp ứng ta một việc được không?” Đỉnh đầu truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của hắn, ta gật gật đầu, một bàn tay giơ lên, để tránh đụng đến miệng vết thương của hắn.

Hắn nhắm mắt, trên gương mặt tái nhợt có một chút ửng hồng mất tự nhiên. Khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt, hai tay ôm ta phút chốc lại buộc chặt.

“… Vô luận ngươi biết được cái gì, cũng đừng rời khỏi ta …” Đem mặt vùi vào hõm cổ của ta, hắn thống khổ thấp giọng, cần cổ rất nhanh ướt át một mảnh.

“Đoạn Khâm, ngươi làm sao vậy, ngươi … Ngô …” Đang muốn mở miệng, lại bị hắn đột nhiên đẩy ngã ở trên giường, hắn nghiêng người đè lên, kịch liệt gặm cắn môi của ta.

Ta sửng sốt, sau đó nhắm mắt lại, thuận theo hơi hơi mở miệng ra. Lưỡi của hắn cùng ta gắt gao dây dưa một chỗ, không ngừng hấp duyện nghiền chuyển, chậm rãi hóa thành triền miên vô tận.

Rốt cục, hắn cõi lòng đầy lưu luyến rời môi đi.

“Vì sao?” Ta nhìn hắn, đôi con ngươi màu nâu kia lúc này tối đen như mực, nổi lên nhiều điểm bi ai.

Hắn cười, càng thêm ôn nhu nhìn chăm chú vào ánh mắt của ta, lại càng thêm bi thương.

“Bởi vì ta trộm của người khác một thứ, lại không thể thừa nhận thống khổ khi mất đi.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5674 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5219 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4959 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4539 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4464 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4359 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter